Cô hất tay anh ra, đỏ mặt nói.

Bạch Yên: Đồ cáo già nhà anh.

Một buổi làm việc trời cũng chập tối, nay cô ở lại tăng ca cùng với anh nên 8 giờ hơn cô mới được về nhà. Xong việc, cô cùng anh ra về, anh giữ tay cô lại giọng ấm áp nói.

Lập Tân: Để anh chở em về.

Bạch Yên: Thôi để em tự bắt taxi về em cũng ở nhà bạn không tiện đâu.

Trước đó anh cũng đã điều tra cô nhưng không điều tra sâu chỉ điều tra hoàn cảnh gia đình, anh cũng biết ba cô ngoại tình công ty thì bị chiếm. Anh liền hỏi cô.

Lập Tân: Sao em ở nhà bạn? Bạch Yên cũng không muốn cho anh biết hoàn cảnh gia đình mình nên đành tránh sự thật, nhìn anh rồi nói.

Bạch Yên: Gia đình em có chút chuyện, nói chung anh cứ về trước đi nha.

Nói xong cô liền nhún chân lên hôn vào má anh, rồi vẫy tay ngồi vào xe taxi đậu gần đó. Ánh mắt anh luôn nhìn theo phía sau cô, rồi chiếc xe đi mất

Đàm Húc nhìn thấy cô hôn Lập Tân anh cũng khá bất ngờ, tuy anh cũng biết chút gì đó nhưng vẫn muốn hỏi Lập Tân để khẳng định lại.

Đàm Húc: Ông chủ với cô Bạch là sao ạ?

Lập Tân cười nhếch môi, đút tay vào túi quần tiến đến chiếc xe Bugatti La Voatio Noire rồi quay người nhìn trợ lý Đàm.

Lập Tân: Có thể gọi phu nhân được rồi đấy.

Đàm Húc ngơ ra " phu nhân" từ khi nào mà ông chủ lại có thể chạm được phụ nữ vậy ta. Anh đang ngẩn người thì giọng lạnh lùng nói.

Lập Tân: Đuổi theo.

Đàm Húc luống cuống.

Đàm Húc: Đuổi theo ai cơ ạ?

Nói xong anh nhìn về phía Lập Tân khuôn mặt cau có, có vẻ đang tức giận anh liền hiểu ý của Lập Tân.

Đàm Húc: Dạ.

Chiều người đàn ông này thật khổ quá đi mà, khi nào mình mới có thể sống như bình thường đây. Xe được nổ máy, chạy vút đi. Xe anh là xe xịn, còn là xe hàng đầu nên chỉ mất 5 phút đã đuổi kịp chiếc xe taxi của cô đi về lúc nãy.

Đến nơi, nhà bạn cô sống trong khu B nên đường đi có chút khó khăn, còn bị kẹt xe.

--------

Trong xe Bạch Yên, cô nhìn xe đang kẹt dài nhà bạn cô thì ngay con hẻm phía trước nên đưa tiền cho bác tài rồi xuống xe.

Đàm Húc nhìn xe kẹt dài, đây cũng là lần đầu chở ông chủ đi mà kẹt xe như vậy, anh vừa nhìn đường vừa nhìn lên gương chiếu hậu sợ ông chủ sẽ nổi giận, vì khi Lập Tân mà nổi giận thì ảnh chính là người nghẹt thở nhất. Đang nhìn thì anh thấy ông chủ mở cửa bước xuống xe, anh hoảng mà kêu lên.

Đàm Húc: Ông chủ.

Anh cứ như thế mà đi theo Bạch Yên. Trong con hẻm trời tối lại ít đèn đường, cũng đã trễ nên ít người qua lại hơn khiến cô càng lo sợ, phải đi hơn 700m nữa mới đến nhà Nhu Ninh.

Cô đi giày cao gót nên đi rất chậm, phía sau người cô, cô có cảm giác ai đang đi theo mình càng khiến cô thấy lo sợ hơn mà bước nhanh chân. Cô vừa bước nhanh vừa muốn kêu cứu mà giờ này ai cũng đóng cửa kín mít thì cô kêu ai chứ, cô chẳng nghĩ ngợi được nhiều liền móc tay vào giỏ túi tính điện cho Lập Tân thì chân cô bị trẹo, sắp ngã xuống cô cũng không dám la, sợ la lên cô sẽ bị người bí ẩn đó chú ý nhanh hơn thôi.

Bỗng dưng một bàn tay to lớn chạm vào eo cô, giữ lấy cô không bị ngã. Cô giật mình giãy dụa không kiềm lại được mà hét lớn lên.

Bạch Yên: Áaaa.. aa..

Chưa hét xong, cô liền bị người đàn ông kia bịt miệng xoay người cô lại. Giọng hớt hải có chút lo lắng.

Lập Tân: Là anh!

Cô nghe giọng quen thuộc và cả mùi hương trên cơ thể anh đang bị anh ôm vào lòng nên cô có thể ngửi thấy rất rõ. Tuy khúc này chưa có đèn đường nên chỉ có một chút ánh sáng về đêm, không rõ mặt người đàn ông đó là ai, nhưng cô đã cảm nhận được mùi hương của Lập Tân. Cô cũng vội ôm chặt lấy anh, giọng nũng nịu nói.

Bạch Yên: Anh..anh làm em sợ.

Cô gái mạnh mẽ nhưng lại rất dễ thương này đang làm nũng anh sao mà Lập Tân có thể chịu đựng được, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, rồi ẵm cô lên vẫn tư thế ôm lúc nãy chỉ có điều anh ôm cô nên hai chân cô cặp lên hông của anh. Mặt sát mặt, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh liền ghé sát tai cô thì thầm nói.

Lập Tân: Anh xin lỗi.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, đưa đầu ra phía sau mà nằm lên vai to lớn của anh. Người anh to đến nỗi có thêm ôm trọn lấy cô, anh nhìn xuống đất chiếc điện thoại nãy cô làm rớt, trên màn hình vẫn hiện rõ số điện thoại của anh và tên anh nằm đầu danh bạ , cô có thể dễ dàng gọi cho anh đi bất cứ lúc nào. Anh cúi người xuống một tay ôm cô, một tay nhặt điện thoại lên. Do động tác của anh lúc nãy khiến cô bật đầu dậy, nhìn về phía tay anh đang cầm điện thoại, cô nhìn vào mắt anh. Bỗng dưng anh hôn lên môi cô, giọng ấm áp nói:

Lập Tân: Anh rất vui khi em nghĩ đến anh đầu tiên.

Nói xong anh lại nói tiếp.

Lập Tân: Về nhà anh đi! Ở đây cũng không an toàn.

Bạch Yên bất ngờ khi nghe lời đề nghị của anh, nhưng trong lòng cô lại rất vui. Đích thị cô đã yêu người đàn ông này rồi.

Bạch Yên: Dạ. Nhưng em phải nói cho Nhu Ninh một tiếng còn thu dọn đồ đạc nữa.

Lập Tân: Ừm

Anh vẫn ôm cô mà bước đi, không có ý định thả cô xuống, cô lại khẽ nói.

Bạch Yên: Anh thả em xuống đi như vậy kì lắm.

Lập Tân: Đến nơi anh sẽ cho em xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện