Trong xe chuyên dụng, ánh mắt làm người khác sợ hãi của Kiều Mục lặng lẽ hướng về phía Lăng Tử Hoan, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, gật đầu như thật, “Tốt lắm!”

Dứt lời, dưới ánh mắt sáng ngời của cô, anh ta rút di động ra, bấm màn hình, kề sát lên tai. “Chú Tư này, chú quay lại một chuyến, trên xe anh… Ối!”

Lăng Tử Hoan bị dọa đến ngốc luôn! Cô vừa nghe thấy cuộc điện thoại này gọi cho chú Tư thì không còn kiêng nể gì, hoảng loạn vươn tay ra ngoài thành ghế, bịt kín môi mỏng của Kiều Mục.

Cuộc gọi vẫn đang được duy trì, cô không dám lên tiếng, đành phải ghé bên tai anh, tủi thân thì thầm: “Chú Hai, cháu ngồi phía trước cùng chú còn không được ư!”

Môi Kiều Mục chạm vào lòng bàn tay mềm mịn, hơi thở nóng bóng của cô nàng quẩn quanh bên tai anh ta, đột nhiên anh ta cảm thấy hơi nóng.

Anh ta đẩy cánh tay Lăng Tử Hoan ra, liếc cô một cái, ném di động lên hộp đựng dưới ánh mắt không dám tin của cô, gương mặt tràn ngập vẻ ranh mãnh. “Ngoan, lại đây ngồi!”

Lăng Tử Hoan trân trối nhìn màn hình di động, vốn dĩ chẳng có giao diện trò chuyện nào hết. Cô giận dữ chỉ vào di động rồi lại nhìn về phía Kiều Mục. Đọc được rõ ràng sự uy hiếp trong mắt anh, cô lập tức xìu xuống, ủ rũ leo lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn rồi hờn dỗi ngoảnh mặt đi…

***

Sau khi đổi Mục Nghi sang lái xe, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng nhau ngồi phía sau.

Có lẽ là không muốn ăn quá nhiều thức ăn chó nên lúc lái xe, Mục Nghi đã bật tấm ngăn hai khoang trước và sau xe lên, rất nghiêm túc thực hiện “không nghe những điều bất nhã!”

Nghiên Thời Thất tựa vào người Tần Bách Duật, trên đầu gối còn có chiếc hộp bánh ngọt màu trắng kia.

Trên hộp được buộc bằng dây lụa màu hồng, dù chưa mở ra nhưng Nghiên Thời Thất cũng có thể đoán được bánh rất thơm, rất ngọt.

“Thật sự đã nghĩ kĩ muốn đăng kí kết hôn với anh rồi à?”



Rõ ràng là cô mở lời trước, nhưng lúc này đột nhiên nghe anh nhắc lại chủ đề ban nãy mà trái tim vẫn đập loạn nhịp như cũ.

Ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh của Nghiên Thời Thất cầm lấy hộp bánh ngọt, lơ đãng quấn dây lụa quanh đầu ngón tay. Cảm xúc rung động vẫn còn vương vấn nhưng cô đã tỉnh táo hơn vừa rồi.

Cô ồm ồm đáp, “Vâng, chẳng phải mình đã bàn xong, sau khi em quay về từ Milan thì sẽ đăng kí hay sao?”

Đây là những lời cô nói lúc trước, ngày hôm nay, trong sự cưng chiều vô hạn của người đàn ông này, cô không cảm thấy còn có lý do gì để kéo dài nữa.

Cô nghĩ, trong cuộc đời, con người sẽ gặp được rất nhiều người khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn sẽ muốn được lĩnh hội một lần, gặp được một người, thuở ban đầu tươi đẹp, năm tháng ở chung vui vẻ, cùng nhau nảy sinh mối tình sâu đậm.

Là rung động, là mừng rỡ, là hướng về nhau mãi chẳng hề mệt mỏi.

Chắc chắn Tần Bách Duật chính là người đàn ông cô muốn cùng nhau vun đắp tình yêu.

Tâm trạng của Nghiên Thời Thất nặng trĩu, gương mặt hiện lên nét khẩn trương và rèm mi đang run khẽ, trong ngượng ngùng lại có sự quả quyết. Ánh mắt sâu thẳm như biển của anh đã khơi dậy tình yêu thầm kín, không thể diễn tả thành lời.

Anh khẽ thở dài, như bất đắc dĩ, lại như dung túng. Sau đó anh nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn chân thành lên cánh môi đang khẽ mím lại của cô.

Anh tách khỏi môi cô, vầng trán của hai người nhẹ nhàng tựa vào nhau. Giọng nói của anh hơi khàn, hơi thở nóng bóng như thiêu đốt da thịt của cô, “Thật sự đã suy nghĩ kĩ để làm bà Tần của anh rồi?”

Nghiên Thời Thất cụp mắt, tựa trán mình vào trán đối phương. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ rằng sẽ say sưa, chìm đắm vào trong đó.

Tình yêu nồng nàn của anh như một chiếc lưới khổng lồ quấn chặt lấy cô. Hai chữ “Bà Tần” như có phép thuật, hóa thành dây leo trong trái tim cô, nở ra vô vàn đóa hoa xinh đẹp và rực rỡ.

Vietwriter.vn

Cô gật đầu, kiên trinh chắc chắn, “Vâng, em muốn làm bà Tần!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện