Lúc bọn họ đến trạm thu phí cao tốc Lệ Thành thì đã gần một giờ đêm.

Nghiên Thời Thất dựa vào bả vai Tần Bách Duật ngủ một giấc thật sâu. Đi qua đi lại giữa hai nơi trong cùng một ngày làm cô thật sự rất mệt.

Trên đường về lại căn hộ Duplex, Nghiên Thời Thất có thức dậy một lần, nhưng bởi vì quá buồn ngủ nên cô lại cọ vào lồng ngực anh rồi chìm vào giấc ngủ say.

Ở đầu bên kia, sau khi Kiều Mục qua trạm thu phí thì đã rẽ sang hướng khác với xe của họ.

Lúc đích thân tiễn Lăng Tử Hoan về nhà trọ, anh ta liếc mắt quan sát cô nhóc đang đắp áo vest của mình, nghiêng đầu ngủ say sưa.

Kiều Mục đẩy cửa bước xuống, cổ họng hơi ngứa nên bèn đứng cạnh cửa châm thuốc.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn xuyên qua cửa sổ, rơi lên người Lăng Tử Hoan. Anh cầm điếu thuốc đưa lên môi, rít mạnh một hơi.

Đúng là càng lúc càng quá đáng rồi!

Kiều Mục mỉm cười tự giễu, thế mà anh lại đồng ý với lời cầu xin của cô nhóc này, đồng ý cùng cô giấu giếm chuyện cô tự ý chạy ra ngoài.

Nếu là trước đây thì chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra!

Ánh trăng sáng tỏ, anh hút hết ba điếu mới đè xuống được cảm xúc phức tạp và khó hiểu trong lòng.

Đi đến cạnh ghế phụ, anh bất giác kéo nhẹ cửa xe, nhìn Lăng Tử Hoan rồi vỗ nhẹ lên mặt cô, “Dậy đi.”



Lăng Tử Hoan đang ngủ say sưa, mặt bị ngứa, mơ màng sờ tay gảy, thì thầm nói mớ: “Đừng làm ồn!”

Kiều Mục: “…”

“Lăng, Tử, Hoan!”

Kiều Mục đanh mặt, nhìn cô nàng bằng ánh mắt sắc lẻm, gằn giọng gọi tên cô.

Giống như có một cơn gió se lạnh thổi tới, Lăng Tử Hoan nửa mê nửa tỉnh rùng mình một cái.

Cô xoa mắt, mặt mũi mê man, cố gắng mở mắt ra thì va phải đôi mắt đen láy lạnh lùng của Kiều Mục, cơn buồn ngủ lập tức bị quét sạch, “Á, chú Hai…”

“Xuống xe!”

Kiều Mục hơi buồn bực, nhìn dáng vẻ lim dim mơ màng của cô nhóc trước mặt. Gương mặt tròn trịa hiện lên vệt đỏ tươi, đôi mắt to trong veo, ngây thơ long lanh ánh nước, hệt như một con búp bê sứ. Đáng yêu chết đi được!

Nhất định là anh điên rồi nên mới thấy Lăng Tử Hoan đáng yêu!

“Đến rồi ạ?” Lăng Tử Hoan đặt áo vest trên tay xuống chỗ ngồi, nhẹ nhàng bước xuống xe. Cô nàng nhảy tại chỗ vài cái, duỗi lưng rồi cười hì hì ngoảnh lại nhìn Kiều Mục, “Chú Hai, vậy cháu đi trước nhé!”

“Đợi đã, mặc áo lên.”

Kiều Mục gọi giật lại, cau mày nhìn chiếc váy voan mỏng trên người cô rồi vươn tay muốn cầm áo vest, chụp nó lên đầu Lăng Tử Hoan…



“Ôi, làm gì thế, có lạnh đâu!”

Cô nhóc bối rối kéo áo khoác ra, giọng điệu chê bai, mà tóc trên đầu cô vì bị ma sát nên xảy ra phản ứng tĩnh điện, rối bù như một chú nhím gai.

Kiều Mục im lặng, dáng vẻ nghiêm nghị của anh ta như muốn nói “Không mặc thử xem”.

Cuối cùng, Lăng Tử Hoan vẫn không có can đảm làm trái ý anh. Cô choàng áo vest lên vai, rầu rĩ nói: “Chú ngủ ngon.”

Nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh xa dần của cô, lần đầu tiên Kiều Mục nhận ra rằng, cô bé từng bám theo sau bọn họ gọi chú ơi đã trưởng thành. Cô dậy thì xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu.

Là cô gái được cưng chiều nhất nhà họ Lăng, cô bằng lòng ở trong căn hộ độc thân cũng không muốn đến trường, chẳng lẽ thật sự là vì cô thích giới giải trí hay sao? Đây là lời giải thích của cô, nhưng trong lòng Kiều Mục vẫn còn nghi ngờ.

Đêm nay, có người mơ đẹp, cũng có người thâu đêm khó ngủ…

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

***

Sáng sớm hôm sau, lúc Nghiên Thời Thất ra khỏi phòng, đi xuống tầng thì đã thấy Tần Bách Duật ngồi trong phòng ăn đợi cô.

Chị Lâm đang dọn dẹp bàn nấu ăn, nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, cười thật hiền hòa, “Cô Nghiên, cô dậy rồi à. Mau đến đây ăn cơm, cậu chủ vẫn luôn đợi cô đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện