Chương 172KHÔNG NGHE LỜI NHƯ VẬY, KHÔNG SỢ VẾT THƯƠNG BỊ NHIỄM TRÙNG SAO? Kiều Mục đã định rời đi rồi, nhưng khi đứng dậy đi tới cửa phòng bệnh, nắm lấy tay cầm thì anh ta lại xoay người nhìn về phía Tần Bách Duật, tung hứng quả táo trong tay hai cái: “Ngày mai là tiệc sinh nhật của Lăng Mật, cậu không quên đấy chứ?”
Vì lời nói này của Kiều Mục mà động tác mở ngăn kéo của anh hơi khựng lại trong thoáng chốc. Anh chuyển mắt, giọng điệu vẫn bình thản hời hợt, “Ừm, tôi sẽ bảo Trác Hàn đưa quà tới.”
Giọng điệu này, thật là lạnh nhạt!
Kiều Mục nhướng mày ngạc nhiên, “Cậu không định đi hả?”
Thói quen của mấy người bọn họ là phải tụ tập trong ngày sinh nhật của nhau.
Chưa từng có ngoại lệ.
Kiều Mục hơi lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Tần Bách Duật. Hai ánh mắt cách không khí va vào nhau, thấy ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta liếc nhìn mình, mấy giây sau Kiều Mục như mới chợt hiểu ra rồi giễu cợt, “Phải, hiểu rồi, cô ấy bị thương, phải ở bên, đúng không!”
Nói dứt lời, Kiều Mục khẽ hừ một tiếng rồi mở cửa bỏ đi.
Lại tự nhét cho mình một nắm thức ăn chó!
Anh đây hỏi han dư thừa rồi!
Trong hành lang bệnh viện nồng nặc mùi nước sát trùng, Kiều Mục nhướng mày ghét bỏ, tăng nhanh bước chân đi về phía cửa ra vào ở phía trước.
Trước phòng lấy nước nằm bên cạnh lối đi hành lang, anh ta vô thức nhìn quả táo trong tay, vừa chuyển chân đã xoay người đi vào.
***
Trong phòng bệnh, sau khi Kiều Mục rời đi, chưa tới một phút sau, Nghiên Thời Thất mới lê từng bước chầm chậm từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Nhìn ghế xô pha đơn đã thiếu đi bóng dáng của Kiều Mục, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc dời mắt nhìn sang hướng khác thì cô bắt gặp Tần Bách Duật đang gọi điện thoại.
Anh ngồi trên ghế xô pha đôi dưới ô cửa sổ, hai chân bắt tréo nhau, tư thế lười biếng lại ung dung, cùi chỏ trái chống lên tay vịn, điện thoại di động dán sát bên tai. Đôi mắt như đầm nước sâu đang đặt lên người cô.
Bên ngoài cửa sổ sau lưng anh là màu trời dần dần tối xuống. Dường như còn có mưa nhỏ đang rơi, từng hạt mưa sáng long lanh treo trên mặt kính, càng tôn lên sự u tối mà lại ấm áp khó hiểu trong phòng.
Bởi vì có anh, cho nên dù không phải nhà lại hơn hẳn nhà.
Nghiên Thời Thất không lên tiếng quấy rầy anh mà đi tới cửa mở đèn trần lên, vừa lúc nghe được anh nói: “Cứ mua đại món gì đó rồi ngày mai thay tôi đưa đến nhà họ Lăng.”
“…”
“Ừm, cậu cứ chọn đi.”
Vừa dứt lời, anh đã cúp điện thoại ngay.
Nghiên Thời Thất còn mặc chiếc váy dài màu xám trắng, làn váy hơi nhăn. Cô sửa lại phần eo rồi đi tới bên cạnh anh. Khóe môi vẫn còn vương nụ cười, cô chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tiếng cười nhạo.
“Chịu đi ra rồi sao?”
Giọng điệu trầm thấp dây dưa mang theo nghiền ngẫm của anh truyền vào bên tai, Nghiên Thời Thất chớp mắt, nhìn về phía anh. Hai tay cô vuốt xuôi làn váy phía sau rồi ngồi xuống, cố làm ra vẻ thản nhiên mà trả lời: “Anh nói gì vậy, em chỉ đi rửa mặt thôi.”
Tần Bách Duật không vạch trần vẻ mặt hơi giả vờ của cô, tầm mắt dừng lại trên hai gò má sáng bóng của cô, đúng là có tỏa ra ánh nước nhàn nhạt trong suốt. Anh lập tức nghĩ tới điều gì đó, ấn đường hơi cứng lại, vươn tay sờ lên da thịt cô, “Em dùng cái gì rửa vậy?”
“Sữa rửa mặt Dylan để lại cho em.”
Nghiên Thời Thất bắt chước động tác của anh mà sờ thử lên mặt mình. Sữa rửa mặt của Dylan không phải là nhãn hiệu mà cô thường dùng nhưng nói chung cũng có thể tẩy được kem nền.
Do bị đưa tới bệnh viện quá đột ngột cho nên cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, ngẫm nghĩ hay là ngày mai bảo Hoan Hoan mang một ít đồ dùng hằng ngày đến cho mình cũng được.
Vietwriter.vn
Hoặc là, xuất viện sớm!
Dylan…
Nghe thấy cái tên này, con ngươi ẩn dưới hàng chân mày của anh chợt lóe lên sắc màu không vui khác thường.
Trong giây lát, anh nắm lấy đầu ngón tay cô, đôi mắt nhìn chăm chú lên vết thương giữa ngón cái và ngón trỏ của cô, đã không còn băng keo cá nhân.
“Thấm nước?”
Nghiên Thời Thất nhìn anh, rồi lại rủ mắt nhìn lên vết thương, gương mặt vô cùng nghiêm trang mà nói dối: “Đâu có!”
Thấm nước, nhất định đã thấm rồi.
Một bàn tay làm sao rửa mặt được.
Huống chi đây chỉ là một vết thương nhỏ, cô cũng đâu có yếu ớt, quý giá đến như vậy.
Do không muốn anh phải lo lắng quá cho nên cô đành phải chọn giấu giếm.
Anh khẽ thở dài đứng dậy, đi ngược trở về phía tủ đầu giường, lấy băng keo cá nhân từ trong ngăn kéo ra, lại cầm thuốc sát trùng và bông gòn ở trên bàn lên. Lúc trở lại bên cạnh cô, giọng điệu anh thật dịu dàng cộng thêm vài phần bất đắc dĩ nói, “Không nghe lời như vậy, không sợ vết thương bị nhiễm trùng sao?”
A, bị phát hiện rồi!
Vì lời nói này của Kiều Mục mà động tác mở ngăn kéo của anh hơi khựng lại trong thoáng chốc. Anh chuyển mắt, giọng điệu vẫn bình thản hời hợt, “Ừm, tôi sẽ bảo Trác Hàn đưa quà tới.”
Giọng điệu này, thật là lạnh nhạt!
Kiều Mục nhướng mày ngạc nhiên, “Cậu không định đi hả?”
Thói quen của mấy người bọn họ là phải tụ tập trong ngày sinh nhật của nhau.
Chưa từng có ngoại lệ.
Kiều Mục hơi lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Tần Bách Duật. Hai ánh mắt cách không khí va vào nhau, thấy ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta liếc nhìn mình, mấy giây sau Kiều Mục như mới chợt hiểu ra rồi giễu cợt, “Phải, hiểu rồi, cô ấy bị thương, phải ở bên, đúng không!”
Nói dứt lời, Kiều Mục khẽ hừ một tiếng rồi mở cửa bỏ đi.
Lại tự nhét cho mình một nắm thức ăn chó!
Anh đây hỏi han dư thừa rồi!
Trong hành lang bệnh viện nồng nặc mùi nước sát trùng, Kiều Mục nhướng mày ghét bỏ, tăng nhanh bước chân đi về phía cửa ra vào ở phía trước.
Trước phòng lấy nước nằm bên cạnh lối đi hành lang, anh ta vô thức nhìn quả táo trong tay, vừa chuyển chân đã xoay người đi vào.
***
Trong phòng bệnh, sau khi Kiều Mục rời đi, chưa tới một phút sau, Nghiên Thời Thất mới lê từng bước chầm chậm từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Nhìn ghế xô pha đơn đã thiếu đi bóng dáng của Kiều Mục, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc dời mắt nhìn sang hướng khác thì cô bắt gặp Tần Bách Duật đang gọi điện thoại.
Anh ngồi trên ghế xô pha đôi dưới ô cửa sổ, hai chân bắt tréo nhau, tư thế lười biếng lại ung dung, cùi chỏ trái chống lên tay vịn, điện thoại di động dán sát bên tai. Đôi mắt như đầm nước sâu đang đặt lên người cô.
Bên ngoài cửa sổ sau lưng anh là màu trời dần dần tối xuống. Dường như còn có mưa nhỏ đang rơi, từng hạt mưa sáng long lanh treo trên mặt kính, càng tôn lên sự u tối mà lại ấm áp khó hiểu trong phòng.
Bởi vì có anh, cho nên dù không phải nhà lại hơn hẳn nhà.
Nghiên Thời Thất không lên tiếng quấy rầy anh mà đi tới cửa mở đèn trần lên, vừa lúc nghe được anh nói: “Cứ mua đại món gì đó rồi ngày mai thay tôi đưa đến nhà họ Lăng.”
“…”
“Ừm, cậu cứ chọn đi.”
Vừa dứt lời, anh đã cúp điện thoại ngay.
Nghiên Thời Thất còn mặc chiếc váy dài màu xám trắng, làn váy hơi nhăn. Cô sửa lại phần eo rồi đi tới bên cạnh anh. Khóe môi vẫn còn vương nụ cười, cô chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tiếng cười nhạo.
“Chịu đi ra rồi sao?”
Giọng điệu trầm thấp dây dưa mang theo nghiền ngẫm của anh truyền vào bên tai, Nghiên Thời Thất chớp mắt, nhìn về phía anh. Hai tay cô vuốt xuôi làn váy phía sau rồi ngồi xuống, cố làm ra vẻ thản nhiên mà trả lời: “Anh nói gì vậy, em chỉ đi rửa mặt thôi.”
Tần Bách Duật không vạch trần vẻ mặt hơi giả vờ của cô, tầm mắt dừng lại trên hai gò má sáng bóng của cô, đúng là có tỏa ra ánh nước nhàn nhạt trong suốt. Anh lập tức nghĩ tới điều gì đó, ấn đường hơi cứng lại, vươn tay sờ lên da thịt cô, “Em dùng cái gì rửa vậy?”
“Sữa rửa mặt Dylan để lại cho em.”
Nghiên Thời Thất bắt chước động tác của anh mà sờ thử lên mặt mình. Sữa rửa mặt của Dylan không phải là nhãn hiệu mà cô thường dùng nhưng nói chung cũng có thể tẩy được kem nền.
Do bị đưa tới bệnh viện quá đột ngột cho nên cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, ngẫm nghĩ hay là ngày mai bảo Hoan Hoan mang một ít đồ dùng hằng ngày đến cho mình cũng được.
Vietwriter.vn
Hoặc là, xuất viện sớm!
Dylan…
Nghe thấy cái tên này, con ngươi ẩn dưới hàng chân mày của anh chợt lóe lên sắc màu không vui khác thường.
Trong giây lát, anh nắm lấy đầu ngón tay cô, đôi mắt nhìn chăm chú lên vết thương giữa ngón cái và ngón trỏ của cô, đã không còn băng keo cá nhân.
“Thấm nước?”
Nghiên Thời Thất nhìn anh, rồi lại rủ mắt nhìn lên vết thương, gương mặt vô cùng nghiêm trang mà nói dối: “Đâu có!”
Thấm nước, nhất định đã thấm rồi.
Một bàn tay làm sao rửa mặt được.
Huống chi đây chỉ là một vết thương nhỏ, cô cũng đâu có yếu ớt, quý giá đến như vậy.
Do không muốn anh phải lo lắng quá cho nên cô đành phải chọn giấu giếm.
Anh khẽ thở dài đứng dậy, đi ngược trở về phía tủ đầu giường, lấy băng keo cá nhân từ trong ngăn kéo ra, lại cầm thuốc sát trùng và bông gòn ở trên bàn lên. Lúc trở lại bên cạnh cô, giọng điệu anh thật dịu dàng cộng thêm vài phần bất đắc dĩ nói, “Không nghe lời như vậy, không sợ vết thương bị nhiễm trùng sao?”
A, bị phát hiện rồi!
Danh sách chương