Chương 173TỐT QUÁ ĐI, CÓ ANH THẬT LÀ TỐT!

Nghiên Thời Thất hơi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn bóng người nổi bật phía dưới ánh đèn đang chậm rãi đi về phía mình. Ánh đèn trong phòng bệnh cao cấp rất sáng, nhưng phong cách bố trí ở xung quanh lại thiên về màu vàng ấm áp.

Gió bên ngoài va chạm lên cửa kính thủy tinh, tựa như đang ồn ào muốn phá vỡ đi tầng cản trở của cửa sổ đó vậy. Cô nhìn anh tuấn tú nổi trội, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và quần tây, vừa đơn giản lại trang nghiêm, cùng với thân hình cao lớn sừng sững tạo ra một mảnh trời đất riêng biệt đang dần đến gần mình.

“Đưa tay đây.”

Anh đi từng bước tới đứng yên trước người cô. Anh đứng thẳng còn cô thì ngồi.

Trong ánh sáng chói lòa sau lưng anh, động tác hơi nghiêng người không giấu được vẻ cao lớn siêu việt.

Đôi mắt đốt sáng của Nghiên Thời Thất chứa đầy ánh sáng rực rỡ của ánh đèn, cô cong môi mỉm cười rồi vươn tay trái tới trước mặt anh. Nhìn anh nhẹ nhàng tỉ mỉ lau bông gòn đã thấm đầy thuốc sát trùng lên tay mình, trong lòng cô lập tức dâng trào cảm giác ấm áp.

Sự yêu thương và luyến tiếc của anh vẫn luôn âm thầm lặng lẽ như vậy, tựa như mưa phùn thấm chồi non, nuôi dưỡng cô vậy.

Sau khi khử trùng xong, anh lại dán một miếng băng keo cá nhân lên cho cô, cầm đầu ngón tay của cô lên, hơi siết chặt rồi thấp giọng dặn đi dặn lại: “Nghe lời, trước khi kết vảy thì không được đụng vào nước!”

“Em biết rồi!”

Nghiên Thời Thất mềm mại trả lời, tầm mắt rơi trên mu bàn tay đang bị Tần Bách Duật nắm lấy. Cô dẩu môi ngước lên nhìn anh thì bỗng chốc đã bị chìm đắm vào trong đôi mắt sâu thẫm như biển khơi. Một giây sau đó, cô chậm rãi tiến sát đến eo anh.

Cô chôn mặt vào ngực anh, rút đầu ngón tay của mình về, hai cánh tay lướt ngang qua bên hông rồi ôm chặt sau người anh.



Hai người đều không lên tiếng, cô ngồi thẳng lưng trên xô pha ôm chặt lấy anh, chôn mặt ngửi mùi hương trên người anh.

Thật tốt, có anh thật là tốt!

Lòng bàn tay dày rộng của anh rơi trên đỉnh đầu cô, khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, bầu không khí chứa đựng sự ấm áp nhàn nhạt.

***

Sáu giờ tối, chị Lâm đưa bữa tối đến.

Canh gà nhân sâm, cháo nấm tuyết hoa quả, còn có hai đĩa cải xanh.

“Cô chủ à, vết thương thật sự không sao chứ? Tôi xem bài báo trên tin tức mà cũng bị dọa sợ đấy.”

Từ sau khi vào cửa, trên gương mặt hơi tròn trịa của chị Lâm đã mang theo sự sốt ruột và lo âu.

Bày cặp lồng đồ ăn xong, chị vẫn không quên hỏi cô một câu này.

Nghiên Thời Thất cười kéo chị Lâm ngồi xuống bên cạnh bàn, “Chị Lâm, tôi thật sự không sao mà, chẳng phải tôi đang rất khỏe mạnh hay sao?” WebTru yenOn linez . com

Tần Bách Duật không có ở đây, chị Lâm mới tới không bao lâu thì anh đã nói có việc nên phải ra ngoài rồi.

Lúc này, trong phòng bệnh, sự quan tâm lo lắng và căng thẳng viết rất rõ trên mặt chị Lâm.

Cảnh tượng này đã khiến Nghiên Thời Thất nghĩ đến bà Liên nhà mình.



Tuổi của hai người xấp xỉ nhau, nhưng nhờ vào điều kiện của nhà họ Nghiên rất tốt, cho nên khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ của bà Liên trông có vẻ trẻ trung và mượt mà hơn chị Lâm một chút.

Nếu đem ra so sánh sẽ thấy, nếp nhăn trên mặt chị Lâm rất sâu, là sự từng trải do cuộc sống gian khổ mài giũa ra.

Hiền hòa, dễ gần, cư xử với mọi người rất thân thiện.

Có lẽ rất nhiều người mẹ trong gia đình đều sẽ có dáng vẻ như chị Lâm đây chăng.

Mới quen biết với chị Lâm chưa được bao lâu, nhưng cô đã nhận được sự quan tâm đến vậy rồi. Ngay cả chị cũng đã thấy được tin tức mà chẳng lẽ bà Liên lại không thấy sao? Vậy mà từ đầu đến cuối đều không có một câu quan tâm, dù là một cú điện thoại hay một mẩu tin nhắn cũng không có.

Ánh mắt Nghiên Thời Thất rủ xuống nhìn chăm chú vào chén canh sâm. Anh không có ở đây cho nên cô cũng chỉ có thể tự mình nếm mùi vị đau thương do bản thân tỏa ra thôi.

Uống canh sâm, mùi vị hơi đắng giống như là đang phụ họa theo tâm trạng của cô vậy.

Hai mươi phút sau, Nghiên Thời Thất buông chén đũa xuống. Lúc cô đang định nói gì đó thì cửa phòng đã bị đẩy mở, Tần Bách Duật đã trở lại.

Tầm mắt của Nghiên Thời Thất nhìn về phía anh, nhưng lại bất ngờ phát hiện trong tay anh đang xách hai túi giấy màu đen. Logo trên túi là thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da mà cô thường dùng.

Cô ngạc nhiên đứng lên, đi tới trước mặt anh, cúi đầu quan sát túi giấy, “Anh đi làm gì vậy?”

Anh nói có việc cần ra ngoài, cơm cũng chưa ăn, vậy mà bây giờ trở lại còn xách thêm cái túi mỹ phẩm mà cô rất quen thuộc. Bỗng dưng trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện