Chương 180ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP!

Tống Kỳ Ngự đến?!

Nghiên Thời Thất nghe cậu nói vậy thì hơi giật mình.

Từ sau tiệc thọ của bà cụ Tống, bọn họ đã không gặp mặt một khoảng thời gian.

Nghiên Thời Dương cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, không thấy bất cứ vẻ khó chịu nào thì mới thử dò xét tiếp: “Chị, nếu không có vấn đề gì thì em mời thầy Tống vào nhé?”

Cậu thật sự không hiểu quan hệ giữa thầy Tống với chị mình lắm, không ngờ bọn họ thân đến mức có thể đến thăm bệnh đối phương rồi.

Nhưng thầy Tống có ý tốt, hơn nữa còn là thầy hướng dẫn của cậu, Nghiên Thời Dương cũng ngại không dám từ chối.

Nghiên Thời Thất nghe cậu nói thế thì nhẹ nhàng gật đầu, “Mời thầy ấy vào đi.”

Cô đứng dậy đi rót nước, Nghiên Thời Dương thì vội ra mở cửa, thò người ra nhìn bóng người đang đứng trong hành lang, chậm rãi bước tới, “Thầy Tống, chị của em mời thầy vào!”

Tống Kỳ Ngự thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, quay sang gật đầu với Nghiên Thời Dương rồi theo cậu vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Nghiên Thời Thất vừa rót một cốc nước nóng, xoay người lại thì thấy Tống Kỳ Ngự đang đứng sau lưng Nghiên Thời Dương.



Bắt gặp ánh nhìn của anh ta, cô cười nhẹ một tiếng, tiến lên khách sáo lễ phép nói: “Chào thầy Tống, đã lâu không gặp.”

Khi đưa ly nước, mời anh ta ngồi xuống thì ánh mắt của Nghiên Thời Thất thoáng dừng lại trên người anh ta một lát.

Dáng vẻ vẫn nho nhã quân tử như vậy, anh ta mặc chiếc áo khoác caro xám trắng, rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, lộ ra cổ áo sơ mi trắng bên trong chỉ mở nút áo trên cùng. Quần đen giày da, phong độ dịu dàng hòa nhã lại quyện vào một chút cao ngạo.

Chỉ khác là cặp kính gọng đen biến thành kính vuông gọng vàng, tăng thêm hương vị trí thức của người dạy học.

“Đã lâu không gặp.” Đôi mắt sau thấu kính của Tống Kỳ Ngự nhìn thẳng vào mặt của Nghiên Thời Thất, quan sát kĩ cô trong giây lát, “Cô không sao chứ?”

Anh ta có xem tin tức trên mạng, biết là có khoa trương lên nhưng anh ta vẫn không khỏi lo lắng nên mới không quan tâm gì cả mà tự mình đi một chuyến.

Giờ phút này thấy cô nguyên vẹn đứng trong phòng bệnh thì anh ta mới thở phào một hơi.

Nhiều ngày không gặp, ở thời điểm vừa nhìn thấy Nghiên Thời Thất, tâm tình mà anh ta cố hòa hoãn thật lâu lập tức trở nên xao động khó kiềm chế như trước.

Với anh ta mà nói, cô, vẫn là người đặc biệt.

Nghiên Thời Thất cười nhẹ lắc đầu, ngồi xuống đầu kia của xô pha, duy trì một khoảng cách vừa phải với Tống Kỳ Ngự. Cô nói: “Không sao ạ, thật ra là truyền thông nói quá lên thôi. Khiến thầy Tống bận trăm công nghìn việc lại phải tới một chuyến, tôi rất áy náy.”



Lời nói lịch sự nhã nhặn, vừa khách sáo vừa hơi xa cách.

“Đừng nói vậy, sáng nay vốn không có tiết, Thời Dương muốn đến đây, mà cũng đúng lúc tôi rảnh rỗi. Hơn nữa, đã một thời gian không gặp rồi, hôm nay dù có ở đây trò chuyện một chút cũng không phải không được!”

Lời giải thích của Tống Kỳ Ngự vẫn là không thể nào bắt bẻ được.

Nghiên Thời Thất mỉm cười gật đầu nói đúng, nhưng Nghiên Thời Dương bị lãng quên ở bên cạnh thì lại nhìn Tống Kỳ Ngự bằng ánh mắt hơi kì lạ.

Sao cậu nhớ là sáng nay thầy Tống có tiết cơ mà? Xác định là rảnh rỗi à?

Đương nhiên, cậu em trai đầu óc ngu si tứ chi phát triển này có rất nhiều chuyện không nghĩ thông.

Nơi có sự tồn tại của thầy Tống thì Nghiên Thời Dương cũng không dám làm bừa, cậu yên tĩnh ngồi một mình ở xô pha, hai chân khép lại, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, đúng dáng vẻ cục cưng bự ngoan ngoãn.

Vietwriter.vn

Phòng bệnh phút chốc trở nên yên tĩnh.

Nghiên Thời Thất cảm thấy mình hơi lạnh nhạt, thấy tư thế ngồi của Nghiên Thời Dương thì buồn cười, quay đầu sang nhìn Tống Kỳ Ngự đang uống trà trêu ghẹo: “Dạo này Thời Dương có gây chuyện gì cho thầy không ạ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện