Chương 181HẸN GẶP LẠI, THẦY TỐNG!
Nghiên Thời Dương rụt cổ, len lén nhìn trộm Tống Kỳ Ngự, vừa mong đợi vừa khẩn trương chờ anh ta trả lời.
Dù sao, gần đây biểu hiện của cậu trong trường không thể nói là không tốt nha!
Không chỉ học tập chăm chỉ mỗi ngày, còn vinh dự giành giải bạc giải thi đấu bóng rổ về cho trường đấy nhé.
Nghe cô hỏi, Tống Kỳ Ngự đặt chén trà xuống, nhìn Nghiên Thời Dương một lát rồi mới hướng về phía đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất nở nụ cười: “Cậu ấy làm tốt lắm, cô không cần lo lắng.”
Trái tim đang lơ lửng của Nghiên Thời Dương được buông xuống, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, sao thầy Tống trả lời có vẻ chiếu lệ thế? Không định khen cậu thêm vài câu thật à?
Đang hóng được khen ngợi, Nghiên Thời Dương bỗng nghe Tống Kỳ Ngự nói: “Thời Dương, tôi để quên hoa quả trong cốp xe không cầm lên rồi, phiền em đi lấy giúp tôi được không?”
Nghiên Thời Dương “Dạ” một tiếng, vừa định đứng dậy thì thấy Tống Kỳ Ngự đưa tay về phía mình, “Chìa khóa đây.”
“Không thành vấn đề, em đi đây.”
Nghiên Thời Dương cầm chìa khóa ra ngoài, đi được mấy bước chợt cảm thấy kì lạ trợn tròn mắt, hình như thầy Tống cố tình đuổi cậu ra.
Ánh mặt trời rạng rỡ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh. Mây đen của cơn mưa đêm qua đã tan hết, ánh nắng dịu nhẹ cuối thu đổ lên trên người Nghiên Thời Thất và Tống Kỳ Ngự.
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn miếng dán y tế trên bàn tay mình, đây là do Tần Bách Duật đổi cho cô sáng nay.
Cô mỉm cười thoải mái, lúc ngẩng đầu lên đã thu lại cảm xúc của mình, cử chỉ đúng mực nhìn ánh mắt sâu nặng của Tống Kỳ Ngự, đánh vỡ không khí yên lặng trước, “Thầy Tống định nói gì với tôi sao?”
Mọi người đều là người thông minh, cũng không khó đoán là anh ta cố ý đuổi Nghiên Thời Dương đi.
Đáy mắt Tống Kỳ Ngự lóe lên sự khen ngợi, tâm tư rõ ràng của cô luôn đúng lúc hóa giải cảm giác trầm lặng xấu hổ.
Có lẽ là vài giây trôi qua, Tống Kỳ Ngự thong thả bắt tréo chân, nhìn Nghiên Thời Thất, nói bằng giọng điệu có vài phần áy náy, “Tôi còn chưa chính thức xin lỗi cô về chuyện ở nhà họ Tống lần trước.”
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, cô cho rằng anh ta muốn nói chuyện của Nghiên Thời Dương.
Đột nhiên nhắc tới buổi tiệc ở nhà họ Tống, sau khi kinh ngạc thì Nghiên Thời Thất mỉm cười khéo léo, “Thầy Tống nói quá rồi, đều đã qua, hơn nữa cũng không phải anh cố ý, đừng để trong lòng.”
Tống Kỳ Ngự bắt được lúm đồng tiền xinh xắn của cô, thản nhiên xuất trần, phóng khoáng không so đo.
Lo lắng quanh quẩn trong lòng nhiều ngày cũng dần dần biến mất.
Đôi mày nhíu chặt của anh ta dãn ra, anh ta cầm chén trà lên, vuốt ve tay cầm chén, cười dịu dàng: “Nói vậy tôi cũng không lo lắng nữa. Trông cô có vẻ cũng không sao, nếu rảnh thì cùng nhau ăn bữa trưa đi?”
Nghiên Thời Thất lộ vẻ khó xử, chần chừ không quyết.
Tống Kỳ Ngự rất có mắt nhìn, thấy cô lưỡng lự thì hờ hững cười: “Cô có việc khác rồi à?”
Nghiên Thời Thất áy náy cười với anh ta, “Vâng, lát nữa trợ lí sẽ tới làm thủ tục xuất viện cho tôi. Hơn nữa tình huống của tôi bây giờ không thích hợp xuất hiện trên đường.”
Nghe cô nói, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ nho nhã lễ độ, không hề tức giận, trái lại bật cười: “Là tôi không suy nghĩ cẩn thận.”
Vietwriter.vn
“Không phải, tình huống lần này thật sự hơi phức tạp, nếu không thì lần sau có cô hội để tôi mời thầy đi?”
Nghiên Thời Thất tuân thủ nguyên tắc lễ độ, tuy rằng từ chối lời mời của anh nhưng vẫn duy trì thái độ thẳng thắn vui vẻ.
Tống Kỳ Ngự cũng không định ngồi lâu, lúc chuẩn bị rời đi, anh đứng dậy thong thả nói: “Nếu thế thì tôi không quấy rầy cô nữa, chú ý sức khỏe, sau này có dịp lại nói tiếp.”
“Dịp” mà anh nói, đương nhiên là sẽ nhanh có thôi.
Tống Kỳ Ngự bổ sung trong lòng, nhưng khuôn mặt hiền lành lại ung dung thản nhiên.
Nghiên Thời Thất đứng dậy tiễn anh, hai người vừa tới cửa thì Nghiên Thời Dương mang một giỏ hoa quả quay lại.
“Ơ, thầy Tống về ạ?”
Tống Kỳ Ngự gật đầu, “Ừ, em ở lại thêm một lúc hay về trường cùng tôi luôn?”
Nghiên Thời Dương nhìn chị mình, gãi đầu suy nghĩ, “Vậy để em về với thầy đi. Chị, chị đã không sao rồi thì em về trước đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Nghiên Thời Thất dặn dò tỉ mỉ, tiễn hai người đến hành lang bên ngoài. Lúc chào tạm biệt, bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý tứ không rõ của Tống Kỳ Ngự, cô cười thản nhiên chào: “Hẹn gặp lại thầy Tống.”
Nghiên Thời Dương rụt cổ, len lén nhìn trộm Tống Kỳ Ngự, vừa mong đợi vừa khẩn trương chờ anh ta trả lời.
Dù sao, gần đây biểu hiện của cậu trong trường không thể nói là không tốt nha!
Không chỉ học tập chăm chỉ mỗi ngày, còn vinh dự giành giải bạc giải thi đấu bóng rổ về cho trường đấy nhé.
Nghe cô hỏi, Tống Kỳ Ngự đặt chén trà xuống, nhìn Nghiên Thời Dương một lát rồi mới hướng về phía đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất nở nụ cười: “Cậu ấy làm tốt lắm, cô không cần lo lắng.”
Trái tim đang lơ lửng của Nghiên Thời Dương được buông xuống, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, sao thầy Tống trả lời có vẻ chiếu lệ thế? Không định khen cậu thêm vài câu thật à?
Đang hóng được khen ngợi, Nghiên Thời Dương bỗng nghe Tống Kỳ Ngự nói: “Thời Dương, tôi để quên hoa quả trong cốp xe không cầm lên rồi, phiền em đi lấy giúp tôi được không?”
Nghiên Thời Dương “Dạ” một tiếng, vừa định đứng dậy thì thấy Tống Kỳ Ngự đưa tay về phía mình, “Chìa khóa đây.”
“Không thành vấn đề, em đi đây.”
Nghiên Thời Dương cầm chìa khóa ra ngoài, đi được mấy bước chợt cảm thấy kì lạ trợn tròn mắt, hình như thầy Tống cố tình đuổi cậu ra.
Ánh mặt trời rạng rỡ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh. Mây đen của cơn mưa đêm qua đã tan hết, ánh nắng dịu nhẹ cuối thu đổ lên trên người Nghiên Thời Thất và Tống Kỳ Ngự.
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn miếng dán y tế trên bàn tay mình, đây là do Tần Bách Duật đổi cho cô sáng nay.
Cô mỉm cười thoải mái, lúc ngẩng đầu lên đã thu lại cảm xúc của mình, cử chỉ đúng mực nhìn ánh mắt sâu nặng của Tống Kỳ Ngự, đánh vỡ không khí yên lặng trước, “Thầy Tống định nói gì với tôi sao?”
Mọi người đều là người thông minh, cũng không khó đoán là anh ta cố ý đuổi Nghiên Thời Dương đi.
Đáy mắt Tống Kỳ Ngự lóe lên sự khen ngợi, tâm tư rõ ràng của cô luôn đúng lúc hóa giải cảm giác trầm lặng xấu hổ.
Có lẽ là vài giây trôi qua, Tống Kỳ Ngự thong thả bắt tréo chân, nhìn Nghiên Thời Thất, nói bằng giọng điệu có vài phần áy náy, “Tôi còn chưa chính thức xin lỗi cô về chuyện ở nhà họ Tống lần trước.”
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, cô cho rằng anh ta muốn nói chuyện của Nghiên Thời Dương.
Đột nhiên nhắc tới buổi tiệc ở nhà họ Tống, sau khi kinh ngạc thì Nghiên Thời Thất mỉm cười khéo léo, “Thầy Tống nói quá rồi, đều đã qua, hơn nữa cũng không phải anh cố ý, đừng để trong lòng.”
Tống Kỳ Ngự bắt được lúm đồng tiền xinh xắn của cô, thản nhiên xuất trần, phóng khoáng không so đo.
Lo lắng quanh quẩn trong lòng nhiều ngày cũng dần dần biến mất.
Đôi mày nhíu chặt của anh ta dãn ra, anh ta cầm chén trà lên, vuốt ve tay cầm chén, cười dịu dàng: “Nói vậy tôi cũng không lo lắng nữa. Trông cô có vẻ cũng không sao, nếu rảnh thì cùng nhau ăn bữa trưa đi?”
Nghiên Thời Thất lộ vẻ khó xử, chần chừ không quyết.
Tống Kỳ Ngự rất có mắt nhìn, thấy cô lưỡng lự thì hờ hững cười: “Cô có việc khác rồi à?”
Nghiên Thời Thất áy náy cười với anh ta, “Vâng, lát nữa trợ lí sẽ tới làm thủ tục xuất viện cho tôi. Hơn nữa tình huống của tôi bây giờ không thích hợp xuất hiện trên đường.”
Nghe cô nói, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ nho nhã lễ độ, không hề tức giận, trái lại bật cười: “Là tôi không suy nghĩ cẩn thận.”
Vietwriter.vn
“Không phải, tình huống lần này thật sự hơi phức tạp, nếu không thì lần sau có cô hội để tôi mời thầy đi?”
Nghiên Thời Thất tuân thủ nguyên tắc lễ độ, tuy rằng từ chối lời mời của anh nhưng vẫn duy trì thái độ thẳng thắn vui vẻ.
Tống Kỳ Ngự cũng không định ngồi lâu, lúc chuẩn bị rời đi, anh đứng dậy thong thả nói: “Nếu thế thì tôi không quấy rầy cô nữa, chú ý sức khỏe, sau này có dịp lại nói tiếp.”
“Dịp” mà anh nói, đương nhiên là sẽ nhanh có thôi.
Tống Kỳ Ngự bổ sung trong lòng, nhưng khuôn mặt hiền lành lại ung dung thản nhiên.
Nghiên Thời Thất đứng dậy tiễn anh, hai người vừa tới cửa thì Nghiên Thời Dương mang một giỏ hoa quả quay lại.
“Ơ, thầy Tống về ạ?”
Tống Kỳ Ngự gật đầu, “Ừ, em ở lại thêm một lúc hay về trường cùng tôi luôn?”
Nghiên Thời Dương nhìn chị mình, gãi đầu suy nghĩ, “Vậy để em về với thầy đi. Chị, chị đã không sao rồi thì em về trước đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Nghiên Thời Thất dặn dò tỉ mỉ, tiễn hai người đến hành lang bên ngoài. Lúc chào tạm biệt, bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý tứ không rõ của Tống Kỳ Ngự, cô cười thản nhiên chào: “Hẹn gặp lại thầy Tống.”
Danh sách chương