Mặc Lương Vũ xông vào khiến Nghiên Thời Thất chợt hoàn hồn. Cô hốt hoảng đẩy người đàn ông trước người ra, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Vừa rồi cô lại bị Tần Bách Duật mê hoặc, mất hồn ngẩn ngơ nhìn anh.

Khuôn mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất đỏ bừng như hoa hồng xinh đẹp dưới ánh mặt trời, kiều diễm tuyệt đẹp.

Tần Bách Duật dời mắt lườm Mặc Lương Vũ đang đứng thừ người ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng của anh sắc như dao, dữ tợn và sâu thẫm như ngọc đen.

Mặc Lương Vũ rụt vai, nắm chặt chốt cửa, run rẩy định bỏ chạy dưới ánh mắt âm u trầm lạnh của Tần Bách Duật. Cậu ta lại tự chui đầu vào rọ rồi! Mười phút sau, mọi người đều đã đến đông đủ. Mặc Lương Vũ lắp bắp thuật lại lời nhắn nhủ về vụ việc của Yên Tử Duy. Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng khách trở nên ảm đạm và ngột ngạt.

Lúc này, Tần Bách Duật nhìn sang Nghiên Thời Thất đang ngồi bên cạnh, “Em muốn xử lý thế nào?”

Hàn Vân Đình và Kiều Mục cũng đồng loạt nhìn về phía cô.

Mặc Lương Vũ ngồi thẳng người trong góc, lên tiếng đề cử: “Chị dâu, hay là để em đi dạy dỗ bọn chúng?”

“Không cần!” Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt hiếm thấy.

Cô cúi đầu cụp đôi mắt u ám, trong lòng lạnh lẽo từng cơn.

Thảo nào cô cảm thấy kỳ lạ. Sau khi nghe Mặc Lương Vũ thuật lại, cô mới biết hóa ra còn có một màn kịch chờ cô ở phòng 3086.



Vậy sao cô có thể làm đối phương thất vọng được?!

Im lặng suy nghĩ nhiều lần, Nghiên Thời Thất từ từ ngước mắt lên dưới ánh nhìn của đám Tần Bách Duật, “Yên Tử Duy đâu rồi?”

Mặc Lương Vũ khinh thường cười khẩy, “Đang ở dưới lầu đợi xử lý!”

Đôi mắt đen trong veo của Tần Bách Duật nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú, anh bình thản đặt bàn tay to dày lên mu bàn tay cô, cất giọng dịu dàng và ấm áp xoa dịu tâm trạng cô, “Em định làm gì?”

Nghiên Thời Thất hơi ngạc nhiên nhìn anh, nhếch đuôi lông mày xinh đẹp lên, “Làm gì cũng được sao?”

“Miễn là em muốn!”

Tim lại bị va vào!

Thình thịch!

Tâm trạng của Nghiên Thời Thất từ từ ổn định lại dưới ánh mắt nồng nàn của anh. Sau khi hít sâu, cô cười lạnh, “Thế thì tôi sẽ làm ‘Mộ Dung Phục’ một lần vậy!”

Sóng lớn trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật nổi lên bốn phía, đầu lông mày toàn là vẻ dịu dàng cưng chiều, chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô, im lặng dung túng.

Mặc Lương Vũ nhìn cảnh bọn họ nồng nàn tình cảm chỉ cảm thấy “thức ăn chó” đầy trời đập mạnh vào mặt!

Cậu ta duỗi chân ra, đá Kiều Mục một cú, rồi xích lại gần thấp giọng hỏi: “Có ý gì vậy?”



Kiều Mục liếc cậu ta với vẻ ghét bỏ, tỏ ra như nhìn một tên thiểu năng, không muốn trả lời cậu ta.

***

Tiệc kỷ niệm vẫn diễn ra tưng bừng ở tầng dưới, đêm nay là đêm chè chén say sưa của cả Tần Thị.

Vietwriter.vn

Không có áp lực công trạng, không có quan niệm cấp trên cấp dưới, các nhân viên của Tần Thị vui vẻ đi qua đi lại như thoi đưa trong hội trường.

Bầu không khí náo nhiệt không làm phiền đến khu phòng khách ở tầng trên. Chín giờ rưỡi, thang máy trên tầng ba mươi từ từ mở ra.

Một nhân viên phục vụ lặng lẽ đi tới, sau khi nhìn xung quanh, cậu ta ngoái nhìn người đang ngoắc tay trong thang máy.

“Làm xong cả rồi chứ?”

Người đi ra khỏi thang máy mặc bộ đồ thể thao rộng rãi ít gây chú ý, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, dù vậy thì từ thân hình vẫn có thể lờ mờ nhận ra được người đó là nữ.

Nhân viên phục vụ gật đầu liên tục, “Cô yên tâm, đã làm xong cả rồi! Lúc này Tổng Giám đốc Tần đang uống trà ở vườn hoa sau nhà, tầng này đêm nay không có ai, cô ta mọc cánh cũng khó thoát!”

Cô gái hừ nhẹ, cười khẩy, “Làm không tệ, đêm nay sẽ gửi phần còn lại cho cậu!”

“Được rồi được rồi, vậy… Tôi qua đó xem thử nhé?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện