Gần thang máy, thái độ nịnh nọt của nhân viên phục vụ khiến cho cô gái rất hưởng thụ.

Cô ta trầm tư mấy giây, rồi gật đầu, “Vậy đi xem đi!”

Trước cửa phòng 3086, cô gái đút hai tay vào túi quần, chậm rãi áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Có lẽ do cửa cách âm quá tốt, cô ta đổi góc độ mấy lần vẫn không nghe được.

“Cậu chắc là cô ta đã đi vào rồi chứ?”

Cô gái nhìn cậu nhân viên phục vụ với vẻ nghi ngờ, mà ngay khoảnh khắc cô ta ngoái lại nhìn, nụ cười trên mặt cậu nhân viên chợt biến đổi, vặn chốt cửa đẩy cô ta vào trong, “Xin lỗi, cô Diệp!”

“Á… Cậu làm gì thế?”

Sau khi cô gái bị đẩy vào, nhân viên phục vụ lập tức đóng cửa lại rồi nắm chặt chốt cửa, đề phòng cô gái chạy ra.

Không đầy một lát sau, động tác mở cửa ở sau cửa im bặt, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hét to của cô gái, “Cậu Yên, là em! Anh… A!”

Hình như bị đánh rồi!

Nhân viên phục vụ không còn lo lắng, lấy điện thoại ra nhìn dãy số phía trên, run rẩy bấm gọi đi, “Mặc… Cậu Mặc, cô ta đã vào trong rồi!”

Mười giờ tối hôm đó, cậu nhân viên phục vụ mở thang máy vận chuyển hàng hóa ở góc của tầng ba mươi ra, một nhóm các tay săn ảnh giải trí tức thì tràn vào.

Bọn họ huyên náo tìm kiếm phòng 3086, mặt người nào người nấy đều hiện lên vẻ kích động và vội vàng.

Vì bọn họ nhận được tin, trong tiệc kỷ niệm vào đêm nay của Tần Thị, có một nữ minh tinh đang nổi đi gặp riêng tình nhân ở đây. Mặc dù người đó không điểm mặt gọi tên, nhưng khứu giác nhạy bén của paparazzi vẫn ngửi được rất có thể đó là người thường xuyên lên hot search gần đây – Nghiên Thời Thất.

“Nhanh lên, nhanh lên Tiểu Trương, cậu chuẩn bị kỹ ống kính tầm xa đi!”



“Tiểu Lưu, lát nữa nhất định phải xông vào đầu tiên!”

Trong lúc xô đẩy, thoáng cái paparazzi đã tìm được phòng 3086.

“Cốc cốc cốc…”

“Có ai không? Xin hỏi có ai không?”

“Xin chào, phục vụ phòng đây!”

Trong lúc đám paparazzi nín thở chờ đợi, cửa phòng lại bị gõ đến bật mở.

Lần này, tất cả các phóng viên giải trí đổ xô vào với đèn flash lấp lóe.

Cảnh tượng trong phòng rất khó coi!

Quần áo bị vứt đầy đất, tiếng gào khóc của cô gái, động tác phóng đãng của người đàn ông. Đèn flash chụp tất cả vào ống kính.

Hai mươi phút sau, tiếng còi của xe cứu thương gây kinh động toàn bộ hội trường tiệc rượu.

Nhân viên y tế đẩy băng-ca chạy vào đại sảnh, chưa kịp hỏi thăm đã thấy thang máy bên cạnh đúng lúc mở ra!

Phóng viên giải trí chậm rãi ra khỏi thang máy, sắc mặt ai nấy đều khó tả!

Lúc mọi người tản đi, phía sau cùng có hai người sắc mặt kỳ lạ dìu một cô gái quấn chăn quanh người đi ra.

“Bác sĩ, bác sĩ, ở đây!”



Lúc này, ánh mắt của mọi người gần như bị thu hút hoàn toàn. Lúc nhìn vào cô gái, mọi người không nỡ nhìn thẳng.

Thật thê thảm.

Gương mặt đó… như đầu heo vậy!

Đây là bị đánh bao nhiêu cái chứ? Vietwriter.vn

Ngay cả chỗ được quấn chăn cũng có vết máu rớm ra.

“Mả mẹ nó! Cô gái đó thật thê thảm!”

“Trời ạ, kẻ nào ra tay đánh thành thế này chứ!”

“Không phải đêm nay chúng ta đã bao hết Tế Châu rồi sao? Cô gái này… là đồng nghiệp của chúng ta hả?”

“Nhìn không giống! Tần Thị của chúng ta làm gì có nữ đồng nghiệp nào chơi lớn như thế!”

Cô gái nằm trên băng-ca, hơi thở yếu ớt, mắt sưng đến mức biến dạng. Khi các nhân viên y tế đi qua, không biết là ai hô khẽ trong đám đông: “Ủa ôi, cô gái kia có phải người mẫu Diệp Tịch Noãn không?”

“Diệp Tịch Noãn? Là ai?”

“Chính là… là cô người mẫu bị công khai chuyện tiếp rượu lúc trước ấy!”

“À… Hình như tôi có đọc báo, nói rằng cô ta đóng đinh vào gót giày của đồng nghiệp trong một chương trình biểu diễn thời trang! Là cô ta sao?”

Diệp Tịch Noãn nằm trên băng ca, đúng là đã ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện