Ưng Phi Phi nói xong thì chậm rãi lê bước về phía bãi đỗ xe. Cô nhìn Tần Bách Duật, cười nói: “Tổng Giám đốc Tần, phiền anh giúp tôi đưa Thập Thất về nhà nhé!”
Cô vừa đi vừa nói, lơ đãng nhìn Lăng Mật. Trông thấy đôi mắt lạnh lẽo của đối phương thì cô khẽ nhướng mày, khóe miệng hiện lên sự mỉa mai, dùng mắt khiêu khích cô ta.
“Mọi người ơi, tôi đi trước nhé!” Ưng Phi Phi cười, bỏ lại một câu rồi xoay người đi thật nhanh về phía bãi đỗ xe.
Mặc Lương Vũ lườm theo bóng lưng của cô, giận đến mức trợn trắng mắt.
Thấy vậy, Lăng Mật thu hồi tầm mắt, bước vội đến trước mặt Tần Bách Duật, “Nếu vậy thì anh lái xe đưa cô Nghiên về đi, em và Tiểu Vũ gọi xe vậy.”
Lời nói này rất biết điều, lại vừa khéo làm người ta mắc nợ cô ta.
Mặc Lương Vũ im lặng đứng sau lưng cô, cơn nghiện thuốc trỗi dậy làm cổ họng hơi ngứa ngáy. Cậu ta quay sang bên cạnh, móc hộp thuốc rồi rút ra một điếu, rít vào một hơi thật mạnh rồi phun ra nỗi rầu rĩ nhàn nhạt. Sương khói mờ ảo bốc lên trong không khí.
Cậu ta ngẩn người đứng nhìn, đám sương trắng bồng bềnh vô hình kia giống như tâm trạng của cậu lúc này, sương mù rét lạnh,chẳng thể nào tìm thấy lối ra.
Các anh em đều biết cậu ta thích Lăng Mật! Mà chính cậu ta cũng biết, trong lòng Lăng Mật chỉ có Tần Bách Duật.
Người đời thường nói: Tình yêu là huyền học.
Thế nhưng theo cậu, tất cả chỉ là nói láo, tình yêu là thứ vừa ngang ngược lại vừa làm người ta tổn thương, không hề có lý do!
Bấy giờ, thái độ tao nhã của Lăng Mật chưa kịp duy trì đến một giây thì lời nói của Tần Bách Duật đã phá tan mọi ảo tưởng của cô ta, “Không cần phiền phức, Trác Hàn đã đến, để Tiểu Vũ đưa cô về!”
Nói xong, anh lạnh lùng gật đầu, chào hỏi xong thì ôm Nghiêm Thời Thất đi sang bên kia đường.
Quả nhiên, cạnh lề đường rợp cây xanh, chiếc Phaeton màu đen nổi bật lọt vào tầm mắt.
Sau lưng anh, vẻ mặt của Lăng Mật vừa cứng đờ vừa ngẩn ngơ, bóng dáng đang cùng nhau rời đi của hai người kia vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Dường như cô ta có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Mùi thuốc lá nhè nhẹ xen vào trong hơi thở, Mặc Lương Vũ một tay đúi túi, tay kia buông thõng cầm điếu thuốc, “Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi!”
Lăng Mật hoảng hốt nhìn cậu ta, lát sau mới cười khổ, rầu rĩ nói: “Tiểu Vũ, hôm nay biểu hiện của em tệ lắm phải không!”
“Đâu chỉ tệ!” Mặc Lương Vũ hít một ngụm khói, “Nói trắng ra thì anh Duật biết tình cảm của em từ lâu rồi!”
Thật ra cậu ta luôn cảm thấy, có lẽ anh Duật đã biết rõ nỗi lòng của Lăng Mật từ lâu, chỉ là anh ấy không vạch trần chuyện làm người ta lúng túng mà thôi.
Ánh mắt thống khổ của Lăng Mật nhìn cậu ta, cô ta yên lặng một lúc rồi mới lắc đầu tự giễu, “Chỉ là em quá bất ngờ, sau này… Sẽ không như vậy nữa!”
Chí ít thì cô ta cũng sẽ không bộc lộ quá nhiều trước mặt Nghiên Thời Thất!
***
Lên xe, Nghiên Thời Thất ngồi vững rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt anh một tầng sáng rực rỡ, “Anh đã báo cho Trác Hàn từ trước rồi à?”
Nghiên Thời Thất là người suy nghĩ thấu đáo, chỉ cần động não một chút là đã đoán ra hành động của Tần Bách Duật.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nếu không, Mặc Lương Vũ sẽ không khó xử như vậy khi hỏi anh. Hiển nhiên họ chỉ đi một chiếc xe đến đây.
“Ừ.”
Anh trả lời khẽ khàng, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô. Trong lúc xe lăn bánh, ánh sáng nhập nhoạng đan xen trên người , đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên tia sáng nhạt, “Có điều gì muốn hỏi anh không?”
Nghiên Thời Thất bật cười, ngoan ngoãn lắc đầu. “Em không!”
“Không có thật à?” Ý cười như có như không hiển hiện trên môi anh. Anh hơi siết lấy bàn tay trắng nõn của cô, hàng lông mày rậm nhướng lên, gò má tuấn tú có thêm vài nét nghiền ngẫm.
Nghiên Thời Thất không nhìn gương mặt đẹp trai của anh nữa, ánh mắt cô đặt lên hai bàn tay đang đan vào nhau. Cô cào khẽ khớp xương anh, “Anh lo em ghen hay là cho rằng em sẽ hiểu lầm điều gì?”
Cô vừa đi vừa nói, lơ đãng nhìn Lăng Mật. Trông thấy đôi mắt lạnh lẽo của đối phương thì cô khẽ nhướng mày, khóe miệng hiện lên sự mỉa mai, dùng mắt khiêu khích cô ta.
“Mọi người ơi, tôi đi trước nhé!” Ưng Phi Phi cười, bỏ lại một câu rồi xoay người đi thật nhanh về phía bãi đỗ xe.
Mặc Lương Vũ lườm theo bóng lưng của cô, giận đến mức trợn trắng mắt.
Thấy vậy, Lăng Mật thu hồi tầm mắt, bước vội đến trước mặt Tần Bách Duật, “Nếu vậy thì anh lái xe đưa cô Nghiên về đi, em và Tiểu Vũ gọi xe vậy.”
Lời nói này rất biết điều, lại vừa khéo làm người ta mắc nợ cô ta.
Mặc Lương Vũ im lặng đứng sau lưng cô, cơn nghiện thuốc trỗi dậy làm cổ họng hơi ngứa ngáy. Cậu ta quay sang bên cạnh, móc hộp thuốc rồi rút ra một điếu, rít vào một hơi thật mạnh rồi phun ra nỗi rầu rĩ nhàn nhạt. Sương khói mờ ảo bốc lên trong không khí.
Cậu ta ngẩn người đứng nhìn, đám sương trắng bồng bềnh vô hình kia giống như tâm trạng của cậu lúc này, sương mù rét lạnh,chẳng thể nào tìm thấy lối ra.
Các anh em đều biết cậu ta thích Lăng Mật! Mà chính cậu ta cũng biết, trong lòng Lăng Mật chỉ có Tần Bách Duật.
Người đời thường nói: Tình yêu là huyền học.
Thế nhưng theo cậu, tất cả chỉ là nói láo, tình yêu là thứ vừa ngang ngược lại vừa làm người ta tổn thương, không hề có lý do!
Bấy giờ, thái độ tao nhã của Lăng Mật chưa kịp duy trì đến một giây thì lời nói của Tần Bách Duật đã phá tan mọi ảo tưởng của cô ta, “Không cần phiền phức, Trác Hàn đã đến, để Tiểu Vũ đưa cô về!”
Nói xong, anh lạnh lùng gật đầu, chào hỏi xong thì ôm Nghiêm Thời Thất đi sang bên kia đường.
Quả nhiên, cạnh lề đường rợp cây xanh, chiếc Phaeton màu đen nổi bật lọt vào tầm mắt.
Sau lưng anh, vẻ mặt của Lăng Mật vừa cứng đờ vừa ngẩn ngơ, bóng dáng đang cùng nhau rời đi của hai người kia vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Dường như cô ta có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Mùi thuốc lá nhè nhẹ xen vào trong hơi thở, Mặc Lương Vũ một tay đúi túi, tay kia buông thõng cầm điếu thuốc, “Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi!”
Lăng Mật hoảng hốt nhìn cậu ta, lát sau mới cười khổ, rầu rĩ nói: “Tiểu Vũ, hôm nay biểu hiện của em tệ lắm phải không!”
“Đâu chỉ tệ!” Mặc Lương Vũ hít một ngụm khói, “Nói trắng ra thì anh Duật biết tình cảm của em từ lâu rồi!”
Thật ra cậu ta luôn cảm thấy, có lẽ anh Duật đã biết rõ nỗi lòng của Lăng Mật từ lâu, chỉ là anh ấy không vạch trần chuyện làm người ta lúng túng mà thôi.
Ánh mắt thống khổ của Lăng Mật nhìn cậu ta, cô ta yên lặng một lúc rồi mới lắc đầu tự giễu, “Chỉ là em quá bất ngờ, sau này… Sẽ không như vậy nữa!”
Chí ít thì cô ta cũng sẽ không bộc lộ quá nhiều trước mặt Nghiên Thời Thất!
***
Lên xe, Nghiên Thời Thất ngồi vững rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt anh một tầng sáng rực rỡ, “Anh đã báo cho Trác Hàn từ trước rồi à?”
Nghiên Thời Thất là người suy nghĩ thấu đáo, chỉ cần động não một chút là đã đoán ra hành động của Tần Bách Duật.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nếu không, Mặc Lương Vũ sẽ không khó xử như vậy khi hỏi anh. Hiển nhiên họ chỉ đi một chiếc xe đến đây.
“Ừ.”
Anh trả lời khẽ khàng, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô. Trong lúc xe lăn bánh, ánh sáng nhập nhoạng đan xen trên người , đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên tia sáng nhạt, “Có điều gì muốn hỏi anh không?”
Nghiên Thời Thất bật cười, ngoan ngoãn lắc đầu. “Em không!”
“Không có thật à?” Ý cười như có như không hiển hiện trên môi anh. Anh hơi siết lấy bàn tay trắng nõn của cô, hàng lông mày rậm nhướng lên, gò má tuấn tú có thêm vài nét nghiền ngẫm.
Nghiên Thời Thất không nhìn gương mặt đẹp trai của anh nữa, ánh mắt cô đặt lên hai bàn tay đang đan vào nhau. Cô cào khẽ khớp xương anh, “Anh lo em ghen hay là cho rằng em sẽ hiểu lầm điều gì?”
Danh sách chương