Ánh mắt nóng bỏng của Tần Bách Duật dừng lại trên mặt Nghiên Thời Thất, trong lòng trào dâng tình cảm mãnh liệt.

Cô không hề ghen tuông vô lối, làm ầm ĩ hay thay đổi tính cách liên tục như những người phụ nữ khác. Gương mặt trong veo của cô còn sáng hơn thủy tinh, chỉ cần tâm tư gợn sóng là có thể bị nhìn thấu.

Cô thật sự không giận, cũng không hề hiểu lầm.

Lồng ngực Tần Bách Duật tràn ngập tình yêu nồng nàn, anh buông tha cho đầu ngón tay cô, ngang ngược ôm cô vào lòng. Đôi môi mỏng của anh dán lên trán cô, hôn mạnh xuống.

Tình cảm khó lòng che giấu dâng trào mãnh liệt.

Nghiên Thời Thất dựa vào vai anh, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Vầng trán cô kề sát gò má anh, nghịch ngợm cọ qua cọ lại, “Hóa ra Tổng Giám đốc Tần lo lắng em sẽ hiểu lầm sao?”

“Ừ, đúng là có lo!”

Anh thẳng thắn thổ lộ suy nghĩ của mình, chẳng hề giấu giếm.

Nghiên Thời Thất rung động trước thái độ chân thành ấy, cô ló đầu ra từ lồng ngực của anh, cười ranh mãnh, “Nếu em hiểu lầm thì anh định làm thế nào?”

Tần Bách Duật nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của cô, cong ngón tay, nâng cằm cô lên, “Nếu em thật sự hiểu lầm thì sau này anh sẽ cắt đứt quan hệ với Lăng Mật!”

Anh nói rất dửng dưng nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia lại cực kì nghiêm túc.



Nghiên Thời Thất bị cách ứng xử này của anh đâm trúng tim, khóe môi cô khẽ cong lên, trầm giọng nói: “Em đâu có nhỏ mọn như thế, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ như vậy sao có thể nói cắt là cắt đứt được!”

Anh không nói tiếp, chỉ ôm ghì cô vào lòng.

***

Ngoài cửa nhà họ Nghiên, sau khi Nghiên Thời Thất xuống xe thì đứng trước cửa tạm biệt với Tần Bách Duật.

Ánh mắt sâu thẳm của anh đảo quanh bóng dáng thướt tha của cô, vươn tay nắm đầu ngón tay cô rồi khẽ căn dặn: “Em về sớm nghỉ ngơi nhé, sau khi đến Milan thì gọi điện báo bình an cho anh.”

“Vâng, em đi đây, anh cũng nghỉ sớm nhé!”

“Ừ, về đi!”

Bên trong cánh cửa xe khép hờ là người đàn ông đang quyến luyến đưa tiễn. Nghiên Thời Thất đi được một lát lại quay đầu nhìn anh, không ngăn được nụ cười dịu dàng. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, trước khi mở cửa, cô ngoảnh lại tặng anh một nụ hôn gió, sau đó mím môi ngượng ngùng, nhanh chóng biến mất sau cửa lớn bằng sắt trạm trổ hoa văn cầu kỳ.

“À…”

Trông thấy hành động tinh nghịch của cô, đôi môi đỏ của anh khẽ bật cười thành tiếng.

Trợ lý Trác Hàn trân trối nhìn qua gương chiếu hậu, lồng ngực rất khó chịu, ăn thức ăn chó đến bội thực rồi! Bao giờ mới thôi ngược đãi chó đây? Anh ta cảm thấy vẫn còn xa lắm!



*** Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Ngày hôm sau, năm giờ sáng.

Nghiên Thời Thất kéo va li màu xanh ngọc xuất hiện trước cổng sảnh chính của sân bay quốc tế.

Cô mặc một quần áo bình thường rộng rãi, quần dài màu màu xanh lục tung bay trong gió để lộ đường cong của đôi chân dài, bên trên là áo sơ mi kẻ caro màu xám đơn giản đang phổ biến, xương quai xanh phập phồng như ẩn như hiện sau lớp cổ áo.

“Chị Thật Thất ơi, ở đây này!”

Lăng Tử Hoan đến sớm hơn cô nửa tiếng đã đứng vẫy tay, lớn tiếng gọi trước cửa sảnh chính. Đôi mắt to tròn của cô còn hiện lên tơ máu đỏ, hiển nhiên là không ngủ ngon giấc.

“Em đến từ lúc nào thế?”

Lăng Tử Hoan đẩy xe hành lý, rất biết điều để đồ của Nghiên Thời Thất ở trên, nói líu lo bên tai cô: “Bốn rưỡi em đã có mặt ở đây rồi. Em nghe nói bay ra nước ngoài phải kiểm tra lâu lắm, em sợ muộn nên mới tới trước!”

“Có mệt không?” Nghiên Thời Thất đi bên cạnh cô, quan sát cô bé nhanh nhẹn thấp hơn cô một cái đầu rồi dịu dàng mỉm cười.

Hai tay Lăng Tử Hoan đặt lên xe hành lí, chân đạp một cái, trượt về phía trước mấy mét, sau đó hạ chân xuống, đứng nhảy nhót vài cái, “Không mệt, không mệt! Chị Thập Thất à, đây là lần đầu tiên em ra nước ngoài nên vui lắm, cả đêm không chợp mắt!”

Nghiên Thời Thất: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện