Máy bay hạ cánh xuống Lệ Thành, Doãn An Táp ngồi bên cửa sổ nhìn mảnh đất quê hương qua lớp kính, bàn tay đang bê hũ tro siết chặt lại.

Bỗng dưng có luồng ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô, cô nhìn sang vừa vặn bắt gặp ánh mắt ân cần của Nghiên Thời Thất.

Cô đau xót cười một tiếng rồi lẩm bẩm: “Thời Thất, cảm ơn…”

Hai chữ đơn giản nhưng lại chứa đựng cảm kích từ tận đáy lòng. Nửa đời người nay đây mai đó, cuối cùng như đã được cứu rỗi, mà Nghiên Thời Thất chính là ánh nắng rực rỡ xua tan đi tối tăm kia.

“Cậu khách sáo với tớ làm gì hả?”

Doãn An Táp rủ mắt, giấu đi gọt nước lan tràn ở khóe mi.

***

Nghiên Thời Thất nổi tiếng sau một đêm ở tuần lễ thời trang Milan, giới truyền thông nghe tin hôm nay cô về nước thì đã bày trận chờ sẵn ở lối đi sân bay quốc tế.

Máy bay dừng hẳn, Tần Bách Duật khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Chớp mắt nhìn sang Doãn An Táp vẫn còn ngồi yên, anh khẽ vuốt đầu ngón tay mềm mại tinh tế của Nghiên Thời Thất rồi nói: “Lát nữa để Trác Hàn đưa các em về nhà, chuyện mai táng cứ để anh ta sắp xếp.”

Nghiên Thời Thất giữ lấy lòng bàn tay ấm áp cân đối của anh, đôi mắt trong veo như nước trở nên tha thiết: “Còn anh thì sao? Anh không về cùng chúng em ư?”

Anh buông tay cô ra, đầu ngón tay khẽ vuốt mấy sợi tóc hơi rối trên trán cô: “Công ty có việc, anh phải xử lí trước. Bên khu chung cư Bích Thủy Hoa Đình có một căn hộ vẫn đang trống, nếu em không có sắp sếp nào khác thì có thể đưa bạn em đến đó, mật mã là 0601.”

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất thoáng giật mình, lại là mật mã 0601.

Cô muốn hỏi, nhưng tiếp viên hàng không đã tới nhắc nhở chuẩn bị xuống máy bay.



Nghiên Thời Thất dằn lại nghi hoặc trong lòng. Trước khi đi, cô nói với Tần Bách Duật là cô định đưa Doãn An Táp đến nhà Ưng Phi Phi ở tạm trước.

Anh đã làm rất nhiều việc cho cô từ Milan đến Lệ Thành. Bây giờ đã ở trong giới hạn khả năng cho phép, cô không nên tạo thêm phiền phức cho anh nữa.

Nghiên Thời Thất đưa Doãn An Táp đi ra theo lối đi dành cho VIP rồi lên xe. Ở ghế sau, cô nhìn thấy Tần Bách Duật đang nghiêng người dựa vào một chiếc xe Lincoln khác, ánh mắt như cố định tại chỗ, đến tận khi đuôi xe khuất hẳn.

Tối đó, Nghiên Thời Thất về nước có nhận được điện thoại của Thành Nghiệp Nam.

Qua điện thoại, anh ta mang đầy một bụng oán thán chỉ trích cô tự ý rời khỏi sân bay, mất công anh ta đã sắp xếp rất nhiều phóng viên như thế để chụp ảnh. Kết quả thì… cả một cọng tóc cũng không chụp được.

Nghe anh ta ca cẩm, Nghiên Thời Thất cười khẽ. Sau khi trò chuyện vài câu, anh ta thông báo với cô là từ ngày kia trở đi, công việc chạy show của cô bắt đầu trở lại như thường, lượng công việc lại nhiều hơn gấp đôi so với thời điểm trước khi được mời tham gia tuần lễ thời trang.

Lần này Nghiên Thời Thất vui vẻ đồng ý.

Đêm đó, Doãn An Táp, Ưng Phi Phi và cả Nghiên Thời Thất, ba cô bạn thân đã lâu không trò chuyện cả đêm ở Quốc Tế Thanh Khoa. Doãn An Táp kể đơn giản những gì mình trải qua ở Milan, Nghiên Thời Thất nhìn vẻ mặt của cô ấy, trong đầu lơ đãng nghĩ đến chân tướng sự việc nhà họ Doãn rời khỏi Lệ Thành năm đó.

Hai giờ sáng, đèn trong phòng khách sáng trưng, Ưng Phi Phi cầm ly rượu vang đỏ trong tay, tay kia vỗ xuống đệm, khuôn mặt giận dữ: “Vậy nên thằng cha Cát Tân Lợi kia lại là một kẻ bám váy đàn bà à?”

Doãn Án Táp vén mái tóc hơi dài, ánh mắt tràn ngập châm biếm, nhấp một ngụm rượu, cười đau lòng: “Cũng không hẳn… dù sao thì anh ta cũng có giúp mẹ tớ đóng nửa năm viện phí. Anh ta lựa chọn người khác quả thật cũng là vì gia đình cô gái kia có thể cho anh ta điều kiện tốt hơn thôi.”

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn! Giọng Ưng Phi Phi không lưu loát, đau lòng nhìn Doãn An Táp: “Vậy cậu định cứ như thế à?”

“Trước mắt thì coi như thế này rồi. Sau này thì ai biết được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện