Lúc Doãn An Táp đang nói chuyện, ánh mắt được năm tháng gột rửa trở nên sâu thẳm, trở nên thông thấu lõi đời. Sự chân thành sáng chói đã sớm vỡ nát tan tành.

Cô ta đã trải qua tất cả, cũng nên đòi lại từng bước một rồi.

Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh hai người họ, nghe câu được câu không. Dưới ánh đèn sáng ngời, gương mặt cô trắng nõn tinh tế, rất xinh đẹp.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, Ưng Phi Phi và Doãn An Táp không hẹn mà cùng nhìn Nghiên Thời Thất.

Nhìn thấy cô cầm điện thoại cười, đuôi lông mày cũng nhiễm men say dịu dàng, Ưng Phi Phi trêu chọc: “Cô Nghiên, nửa đêm canh ba, cậu còn mơ mộng gì đấy?”

Nghe được lời trêu ghẹo của Ưng Phi Phi, Nghiên Thời Thất đang ngồi xếp chân trên ghế xô pha giật mình bừng tỉnh, ngước mắt nhìn vẻ mặt đầy ranh mãnh của hai người họ, lúng túng ho khan một tiếng. Cô còn chưa mở miệng giải thích thì điện thoại đã vang lên…

Bởi vì một phút trước, cô đăng tin tức về tuần lễ thời trang Milan ở chế độ bạn bè, sau đó mấy giây, Tần Bách Duật đã ấn like.

Nhìn thấy điện thoại thông báo, ánh mắt cô lóe lên, huơ điện thoại về phía hai người Ưng Phi Phi, rồi chỉ vào phòng bếp, sau đó đứng dậy xỏ dép lê đi vào.

Loáng thoáng nghe thấy giọng nói mềm mại của cô trả lời “A lô…”, Ưng Phi Phi chống má, rùng mình, vẻ mặt cảm thán: “Xong rồi, lần này Thập Thất đã thua trong tay Tổng Giám đốc Tần rồi.”

Doãn An Táp gật đầu đồng ý: “Người đàn ông kia đáng giá để Thập Thất đối xử nghiêm túc!”

Trong phòng bếp, Nghiên Thời Thất khẽ đóng cửa lại, đứng cạnh bàn thủy tinh, ngón tay vô thức vẽ vài vòng trên bàn. Bên kia điện thoại vang lên tiếng đàn ông trầm ổn: “Em còn chưa ngủ sao?”



Nghiên Thời Thất “Vâng” một tiếng, mang theo giọng mũi đáp lại: “Đang trò chuyện.”

“Em bị cảm à?” Giọng anh trầm xuống, nhạy cảm phát hiện âm sắc của cô khác hẳn bình thường.

“Không phải!” Nghiên Thời Thất vội lắc đầu: “Em chỉ uống chút rượu thôi. Đã muộn như vậy mà anh vẫn chưa ngủ sao?”

“Anh vừa mới xong việc.” Tần Bách Duật trả lời ngắn gọn.

Điều này đã nói lên trong lúc anh ở Milan, công việc tồn đọng nhiều đến thế nào.

Hai người đều im lặng, Nghiên Thời Thất nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng từ tai truyền đến. Trong đêm khuya, có nhiều lời hơn cũng dư thừa, dù chỉ là tiếng hít thở nhẹ nhàng cũng có thể khiến hai người động lòng.

“Vậy anh… Nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai em sẽ bảo Trác Hàn đến đón bọn em đi an táng mẹ của Táp Táp.”

“Ừ, em cần thứ gì thì nói với Trác Hàn.”

Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất đứng trong phòng bếp rồi chậm rãi đi đến bên cạnh ban công. Nhìn vầng trăng bị mây đen che khuất, môi cô không kìm nén được nụ cười.

Có anh thật tuyệt vời.

Nửa tiếng sau, gần đến ba giờ sáng.

Nghiên Thời Thất hơi mệt, mà Ưng Phi Phi và Doãn An Tạp vẫn còn nói chuyện nhiệt tình như cũ.



Điện thoại di động rung lên, cô híp mắt, ngạc nhiên mở WeChat.

Đã muộn thế này, còn ai nhắn tin cho cô nữa? [Duật]: Xuống lầu!

Nghiên Thời Thất nhìn thấy hai chữ này, đầu tiên là sững sờ, sau đó, cơn buồn ngủ tan thành mây khói.

Cô xỏ dép lê chạy ra ngoài, dọa Ưng Phi Phi suýt nữa đánh rơi ly rượu vang trong tay.

“Thập Thất, cậu làm gì vậy?”

Doãn An Táp cũng nhăn mày, có chút lo lắng nghi ngờ.

Ưng Phi Phi và Doãn An Táp đưa mắt nhìn nhau, ba giây sau cũng chạy theo ra ngoài.

Trong hành lang, đèn cảm ứng sáng lên từng tầng. Đẩy cửa ra, Nghiên Thời Thất thở hổn hển. Đêm khuya rét lạnh, chiếc xe Lincoln đỗ cách đó không xa, người lái xe là đội trưởng đội vệ sĩ mà cô đã nhìn thấy ở Milan.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Chỗ ngồi phía sau, bên trong cửa sổ nửa mở, dưới ánh đèn mờ nhạt là gương mặt tuấn tú nổi bật của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện