Trong xe, Nghiên Thời Thất yên lặng mấy giây, xoa khuôn mặt hơi đơ của mình, thì thào nói nhỏ: “Em thể hiện rõ lắm sao?”

Đa số thời điểm cô đều có thể kiểm soát rất tốt tâm trạng của mình.

Duy chỉ khi ở trước mặt Tần Bách Duật, cô mới có thể tự do tháo bỏ tất cả lớp ngụy trang và sự kiên cường, cũng không hề dè dặt thể hiện khía cạnh chân thật nhất của mình.

Cô nghĩ, nhất định là bà Liên đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô trước khi ra khỏi nhà, nên khi nhìn thấy Tần Bách Duật, cô vô ý để lộ vẻ mặt bi thương và bị anh nhìn thấu.

“Trước mặt anh mà còn khách sáo sao?”

Đèn xanh sáng lên, anh nổ máy xe, quan tâm nhìn cô, đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Suy cho cùng bà ấy cũng là mẹ em, dù nói chuyện không xuôi tai thì cũng đừng gây áp lực quá lớn cho mình.”

Giọng của Tần Bách Duật nhẹ nhàng, bàn tay to dày ấm áp đáp xuống đỉnh đầu cô. Đây là sự chững chạc và quan tâm của đàn ông trưởng thành sau năm tháng trui rèn mới có.

Nghiên Thời Thất bĩu môi, gạt tay anh xuống, “Em biết, chỉ là em bị ảnh hưởng tâm trạng chút thôi, không có gì khác.”

Nghe cô nói vậy, khóe môi Tần Bách Duật nở nụ cười nhẹ, anh dời tay khỏi đỉnh đầu cô, véo nhẹ mặt cô một cái, sau đó tập trung lái xe.

Nửa tiếng sau, Nghiên Thời Thất ngồi trong xe nhíu mày, nheo mắt, hơi mờ mịt nhìn tiệm áo cưới sang trọng và lộng lẫy ở mặt tiền đường ngoài cửa sổ.



Cô còn chưa kịp lên tiếng dây an toàn đã bị bấm mở, giọng nói trầm khàn của anh lọt vào tai, “Xuống xe đi!”

Tần Bách Duật đưa cô đến tiệm áo cưới…

Nghiên Thời Thất lén nhìn gò má góc cạnh của anh, há miệng muốn nói nhưng lại thôi.

Cô luống cuống…

Không phải sợ, mà là mờ mịt chẳng biết làm sao.

Anh đã xuống xe, lúc bóng dáng cao ngạo mặc quần âu và áo sơ mi đi vòng qua đầu xe kéo cửa ở bên ghế phụ ra, Nghiên Thời Thất vẫn còn bàng hoàng ngồi đó.

Khuôn mặt khôi ngô của anh hiển hiện ý cười, nâng mặt cô lên, “Sợ đến ngây người luôn hả?”

“Không hề!” Nghiên Thời Thất mạnh miệng bịa đặt. Được Tần Bách Duật dắt xuống xe, cô hơi loạng choạng đi theo anh.

Theo đến gần tiệm áo cưới, Nghiên Thời Thất bồn chồn trong lòng, rõ ràng là bảo đi đăng kí trước mà… Bây giờ dẫn cô đến tiệm áo cười là định làm gì?!

“Cậu Tư!” Nhân viên đón khách ở tiệm áo cưới vừa thấy bóng dáng Tần Bách Duật là mở cửa ngay với thái độ kính trọng, “Tần tổng đang đợi anh bên trong đấy ạ.”

Tần tổng?

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Thiết kế của tiệm áo cưới hai tầng này rất khéo, khu trưng bày hình vòng cung tuyệt đẹp và mới lạ, treo đầy những chiếc áo cưới kiểu Trung và kiểu Tây. Hình như đây là nhãn hiệu mới, Nghiên Thời Thất cũng không biết.

Bọn họ đi lên tầng hai dọc theo bậc thang, có lẽ là người trong phòng làm việc nghe thấy tiếng bước chân, cửa khép hờ bị kéo ra, một người phụ nữ phong thái thướt tha, khí chất xuất chúng từ bên trong xuất hiện.

“Chao ôi, các em tới rồi!”

Người phụ nữ trông đã ngoài ba người, búi tóc gọn gàng, mặc một bộ vest nữ màu đen thêu viền trắng, đi đến trước mặt bọn họ, cười thân thiện thoải mái.

Tần Bách Duật nắm tay Nghiên Thời Thất, dẫn cô đến trước mặt người kia, trầm giọng giới thiệu: “Đây là chị Ba của anh.”

Nghiên Thời Thất giật mình, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu gật đầu, suy đi nghĩ lại vẫn xưng hô theo Tần Bách Duật, “Chào chị Ba.”

“Em dâu thật xinh đẹp! Chị là Tần Bách Noãn, là thứ ba trong nhà. Sau này đều là người nhà cả, em không cần phải câu nệ!”

Tần Bách Noãn rất tự nhiên kéo Nghiên Thời Thất từ trong tay Tần Bách Duật qua, ôm hờ eo cô, đi vào phòng làm việc, “Hôm qua chị vừa đi công tác về, hôm nay nếu chị không nghiêm khắc đòi gặp, thì Bách Duật vẫn chưa đưa em tới gặp chị đâu. Lần trước hai nhà gặp nhau chị không về kịp, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa ra trò.”

Thì ra anh đưa cô đến gặp người nhà họ Tần…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện