Sáu giờ chiều, tại nhà hàng hữu cơ TRI.
Tần Bách Noãn ngồi trước mặt Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật, mở quyển thực đơn tinh xảo ra, đẩy tới trước mặt cô, “Tiểu Thất, em xem thử thích ăn gì cứ gọi thoải mái. Nhà hàng này chuyên về các món hữu cơ rất tốt cho sức khỏe, món ăn thanh đạm, chắc là khá hợp với em.”
Cô thiên kim nhà họ Tần này tính cách cởi mở và già dặn, rõ ràng là khác với rất nhiều cô thiên kim nhà giàu dễ hư hỏng và kiêu căng khác.
Tần Bách Noãn lớn hơn Tần Bách Duật mấy tuổi, sự nghiệp thành công những vẫn bình dị và gần gũi. Có thể nhận ra được cô rất thích Nghiên Thời Thất.
Lần đầu gặp gỡ, những cử chỉ rộng lượng lại đầy giáo dưỡng của cô khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nghiên Thời Thất cười nói “Cảm ơn”, sau đó đọc thực đơn. Hình ảnh đẹp đẽ trên thực đơn thật sự khiến người ta muốn ăn thật nhiều.
Trong lúc dùng cơm, Nghiên Thời Thất nói rất ít, trừ phi Tần Bách Noãn lên tiếng nhắc đến. Nếu không, phần lớn thời gian cô đều tập trung ăn.
Cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với người nhà họ Tần, không nên thân thiết quá.
Bữa cơm tối này kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp.
Trước khi đi, Tần Bách Noãn thần bí kéo Nghiên Thời Thất lại, kín đáo đưa cho cô một cái hộp nhỏ.
Hộp gỗ không lớn, chỉ rộng cỡ nửa bàn tay.
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn hộp gỗ hình vuông trong tay, ngạc nhiên nhìn Tần Bách Noãn, nói: “Chị Ba, đây là…”
“Phí đổi cách xưng hô!” Tần Bách Noãn nói rất nghiêm túc, “Dù gì em cũng gọi chị là chị Ba, hai ngày nữa chị phải về Đế Kinh, không biết khi nào mới gặp lại. Mở ra xem thử đi, nếu không thích, lần sau về chị sẽ cho em cái khác.”
Ánh mắt Nghiên Thời Thất hoang mang. Nghe Tần Bách Noãn nói xong, cô chợt cảm thấy hộp gỗ trên tay như nặng ngàn cân.
Người nhà họ Tần thật tốt với cô…
Ít nhất là thái độ đối với cô, tốt đến nỗi khiến tim người ta mềm nhũn.
Trong hộp gỗ là một chiếc vòng phỉ thúy trong suốt như pha lê, dù là người ngoài nghề như Nghiên Thời Thất cũng có thể nhìn ra nó rất đắt tiền. Ngọc bích trong suốt tỏa sáng trước mặt, lấp lánh chói mắt.
“Nhận đi!”
Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh ôm lấy eo cô, chầm chậm cất giọng, tỏ ra như chuyện tất nhiên.
Tần Bách Noãn lườm anh bằng đuôi mắt được tô màu khói nhạt. Thật ra trong lúc ăn tối, cô đã nhìn ra Nghiên Thời Thất đặc biệt thế nào với cậu Tư nhà mình.
Lúc trước anh Cả nói với cô, cô còn không tin.
Từng có lúc, bọn họ chưa bao giờ thấy cậu Tư biết quan tâm người khác như thế. Dù là ở nhà tổ của nhà họ Tần, hay ở trước mặt anh Cả, cậu chàng vẫn lạnh lùng cao ngạo.
Có lẽ là liên quan đến chuyện ngoài ý muốn năm đó, đã nhiều năm rồi Tần Bách Noãn không thấy dáng vẻ ấm áp dịu dàng của em trai mình.
Nhận ra ánh mắt tràn đầy hình ảnh nặng nề của Tần Bách Noãn, Tần Bách Duật hơi liếc mắt, chạm vào ánh mắt cô, nhíu mày, “Em nói sai à?”
Sau khi hoàn hồn, Tần Bách Noãn cười bùi ngùi, trong mắt chứa vẻ ranh mãnh: “Còn chưa cưới về mà đã bắt đầu bênh vợ rồi!”
Nghiên Thời Thất lập tức đỏ mặt ngượng ngùng.
Tần Bách Duật yên lặng nhìn chị Ba mình, thấy người đàn ông to lớn cao ngạo từ từ đi tới sau lưng cô, sau khi gật đầu chào hỏi thì ôm Nghiên Thời Thất đi trước. Vietwriter.vn
Tần Bách Noãn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ, không khỏi hoài niệm năm tháng.
Một chiếc áo choàng thủ công nhẹ nhàng phủ lên vai cô, Tần Bách Noãn xoay người, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lãnh Dịch Trì.
“Ông xã…”
Lãnh Dịch Trì, cậu Cả nhà họ Lãnh ở Đế Kinh, đã kết hôn với Tần Bách Noãn ba năm, tình cảm vẫn thắm thiết như ngày đầu.
Anh khoác vai Tần Bách Noãn, khí chất điềm tĩnh xuất chúng, đứng bên cạnh người phụ nữ giỏi giang, đúng là xứng đôi như trăng sao giao hòa.
“Đã gặp được người ta rồi, em nên theo anh về Đế Kinh thôi.”
Lãnh Dịch Trì kéo cô vào lòng, nhìn vào mắt cô, ánh mắt hơi tối xuống.
Kết hôn với nữ tinh anh trong thương trường, anh đã quen với việc ở riêng hai nơi. Anh nghĩ có lẽ phải có con càng sớm càng tốt, để cô có thể điều hòa sự nghiệp quá mạnh của mình.
Tần Bách Noãn ngồi trước mặt Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật, mở quyển thực đơn tinh xảo ra, đẩy tới trước mặt cô, “Tiểu Thất, em xem thử thích ăn gì cứ gọi thoải mái. Nhà hàng này chuyên về các món hữu cơ rất tốt cho sức khỏe, món ăn thanh đạm, chắc là khá hợp với em.”
Cô thiên kim nhà họ Tần này tính cách cởi mở và già dặn, rõ ràng là khác với rất nhiều cô thiên kim nhà giàu dễ hư hỏng và kiêu căng khác.
Tần Bách Noãn lớn hơn Tần Bách Duật mấy tuổi, sự nghiệp thành công những vẫn bình dị và gần gũi. Có thể nhận ra được cô rất thích Nghiên Thời Thất.
Lần đầu gặp gỡ, những cử chỉ rộng lượng lại đầy giáo dưỡng của cô khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nghiên Thời Thất cười nói “Cảm ơn”, sau đó đọc thực đơn. Hình ảnh đẹp đẽ trên thực đơn thật sự khiến người ta muốn ăn thật nhiều.
Trong lúc dùng cơm, Nghiên Thời Thất nói rất ít, trừ phi Tần Bách Noãn lên tiếng nhắc đến. Nếu không, phần lớn thời gian cô đều tập trung ăn.
Cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với người nhà họ Tần, không nên thân thiết quá.
Bữa cơm tối này kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp.
Trước khi đi, Tần Bách Noãn thần bí kéo Nghiên Thời Thất lại, kín đáo đưa cho cô một cái hộp nhỏ.
Hộp gỗ không lớn, chỉ rộng cỡ nửa bàn tay.
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn hộp gỗ hình vuông trong tay, ngạc nhiên nhìn Tần Bách Noãn, nói: “Chị Ba, đây là…”
“Phí đổi cách xưng hô!” Tần Bách Noãn nói rất nghiêm túc, “Dù gì em cũng gọi chị là chị Ba, hai ngày nữa chị phải về Đế Kinh, không biết khi nào mới gặp lại. Mở ra xem thử đi, nếu không thích, lần sau về chị sẽ cho em cái khác.”
Ánh mắt Nghiên Thời Thất hoang mang. Nghe Tần Bách Noãn nói xong, cô chợt cảm thấy hộp gỗ trên tay như nặng ngàn cân.
Người nhà họ Tần thật tốt với cô…
Ít nhất là thái độ đối với cô, tốt đến nỗi khiến tim người ta mềm nhũn.
Trong hộp gỗ là một chiếc vòng phỉ thúy trong suốt như pha lê, dù là người ngoài nghề như Nghiên Thời Thất cũng có thể nhìn ra nó rất đắt tiền. Ngọc bích trong suốt tỏa sáng trước mặt, lấp lánh chói mắt.
“Nhận đi!”
Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh ôm lấy eo cô, chầm chậm cất giọng, tỏ ra như chuyện tất nhiên.
Tần Bách Noãn lườm anh bằng đuôi mắt được tô màu khói nhạt. Thật ra trong lúc ăn tối, cô đã nhìn ra Nghiên Thời Thất đặc biệt thế nào với cậu Tư nhà mình.
Lúc trước anh Cả nói với cô, cô còn không tin.
Từng có lúc, bọn họ chưa bao giờ thấy cậu Tư biết quan tâm người khác như thế. Dù là ở nhà tổ của nhà họ Tần, hay ở trước mặt anh Cả, cậu chàng vẫn lạnh lùng cao ngạo.
Có lẽ là liên quan đến chuyện ngoài ý muốn năm đó, đã nhiều năm rồi Tần Bách Noãn không thấy dáng vẻ ấm áp dịu dàng của em trai mình.
Nhận ra ánh mắt tràn đầy hình ảnh nặng nề của Tần Bách Noãn, Tần Bách Duật hơi liếc mắt, chạm vào ánh mắt cô, nhíu mày, “Em nói sai à?”
Sau khi hoàn hồn, Tần Bách Noãn cười bùi ngùi, trong mắt chứa vẻ ranh mãnh: “Còn chưa cưới về mà đã bắt đầu bênh vợ rồi!”
Nghiên Thời Thất lập tức đỏ mặt ngượng ngùng.
Tần Bách Duật yên lặng nhìn chị Ba mình, thấy người đàn ông to lớn cao ngạo từ từ đi tới sau lưng cô, sau khi gật đầu chào hỏi thì ôm Nghiên Thời Thất đi trước. Vietwriter.vn
Tần Bách Noãn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ, không khỏi hoài niệm năm tháng.
Một chiếc áo choàng thủ công nhẹ nhàng phủ lên vai cô, Tần Bách Noãn xoay người, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lãnh Dịch Trì.
“Ông xã…”
Lãnh Dịch Trì, cậu Cả nhà họ Lãnh ở Đế Kinh, đã kết hôn với Tần Bách Noãn ba năm, tình cảm vẫn thắm thiết như ngày đầu.
Anh khoác vai Tần Bách Noãn, khí chất điềm tĩnh xuất chúng, đứng bên cạnh người phụ nữ giỏi giang, đúng là xứng đôi như trăng sao giao hòa.
“Đã gặp được người ta rồi, em nên theo anh về Đế Kinh thôi.”
Lãnh Dịch Trì kéo cô vào lòng, nhìn vào mắt cô, ánh mắt hơi tối xuống.
Kết hôn với nữ tinh anh trong thương trường, anh đã quen với việc ở riêng hai nơi. Anh nghĩ có lẽ phải có con càng sớm càng tốt, để cô có thể điều hòa sự nghiệp quá mạnh của mình.
Danh sách chương