Hạnh Phúc Của Chúng Tôi
Xưởng dệt Oscar đầu tư càng làm càng lớn, bởi vì tài chính hùng hậu, máy móc tiên tiến, các sản phẩm nhanh chóng chen vào thị trường, hơn nữa mức tiêu thụ không tồi.
Nhưng những xưởng dệt khác lại không hề vừa lòng, bởi vì Oscar vốn làm đầu tư buôn bán trên biển, thủ đoạn của hắn lợi hại hơn nhiều so với các thương nhân thông thường. Rất nhiều nhà cung cấp đến xin gặp hắn, nhưng phần lớn thời gian Tử tước sẽ không tiếp đãi khách khứa.
Nhưng mà người đến hôm nay là một vị khách đặc biệt, là một vị chủ nhân trước đây của tôi, ngài Gabriel.
Sau khi nghe được tên người này, Oscar đầu tiên là nhíu mày, sau đó trực tiếp cự tuyệt không gặp.
Hắn sai một người hầu nam nói: “Cứ nói là tôi ra ngoài rồi.”
Loại lấy cớ rõ ràng này, đương nhiên sẽ không có ai tin tưởng. Nếu như là bình thường, Oscar cũng không ngại gặp những nhà cung cấp mới lạ, nhưng mà trực tiếp cự tuyệt như với ngài Gabriel, hiển nhiên ấn tượng của Tử tước với hắn ta không tốt lắm.
Đáng tiếc ngài Gabriel có chút thiếu hiểu biết đối với đạo lý đối nhân xử thế của các quý tộc. Ngày đầu tiên đợi không được, hôm sau hắn lại đến, ngày hôm sau đợi không được, hắn liền đến mỗi ngày, thật sự không sợ phiền.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến Oscar chán ghét Gabriel.
Đương nhiên không phải bởi vì hắn là thương nhân, Oscar có rất nhiều bạn bè là thương nhân. Bất đồng với những quý tộc xem thường thương nhân, Oscar cho rằng tầng lớp thương nhân tiên tiến linh hoạt hơn rất nhiều so với những quý tộc mục nát, rất nhiều người vô cùng khôn khéo, khôn khéo đến mức khiến người khác tôn kính.
Nhưng Gabriel hiển nhiên không phải loại người này, khi Oscar mới vừa đưa tôi về lại trang viên khi, đã từng oán giận hắn một lần trước mặt tôi.
“Tên này là một thương nhân vải bông tàn ác, nghe nói trong vài năm, xưởng dệt của hắn đã chết hơn năm mươi người, đều là phụ nữ và trẻ em, công việc nặng nề đến mức có thể hủy hoại một người thanh niên khỏe mạnh đến chết.”
Oscar tức giận như vậy khiến tôi có chút không thể tin được.
Dù sao phần lớn nhà xưởng đều là như vậy, cho dù là khai thác mỏ, nhà máy sắt thép hay xưởng dệt, có nơi nào không là bóc lột công nhân đến tận cùng đâu? Tất cả mọi người yên lặng mà tiếp thu loại bóc lột này, dù sao nếu họ không chịu làm việc, người khác cũng không ép buộc họ, sẽ nhanh chóng có người mới đến thay thế họ.
Trong xã hội này có vô số người không có việc làm, không có cơm ăn, cho nên có thể có một công việc đã phải cảm ơn Thượng đế rồi, ai dám khiển trách chủ nhà xưởng keo kiệt đây? Nhưng Oscar hiển nhiên khinh thường Gabriel.
“Tên kia tùy tay có thể chi ra mấy ngàn bảng mua một bức tranh vô vị, nhưng nhà xưởng của hắn hàng năm lại ép chết nhiều người như vậy. Không chỉ thế, khi người nhà của những công nhân đã chết hoặc bị thương đến tìm hắn, hắn không những không bồi thường bất cứ thứ gì, còn sai người xua đuổi, thậm chí nhục mạ cười nhạo những người đáng thương đó. Chẳng lẽ giàu có là có thể cao ngạo khinh người sao? Chẳng lẽ giàu có là có thể không có lòng thương hại sao? Người đối xử tàn nhẫn với người khác, cuối cùng cũng sẽ bị vận mệnh đối đãi tàn nhẫn.”
Oscar nói: “Tôi biết nhà xưởng của hắn có vấn đề về tài chính, nhưng tôi sẽ không gặp hắn.”
Sau đó hắn lại trừng mắt liếc tôi mắt một cái, nói: “Lúc ấy em rời khỏi trang viên của tôi, chẳng lẽ chính là vì đi tìm chết ở cái nơi như vậy sao? Không nhiễm bệnh lao phổi hay sốt cao đột ngột chính là do em may mắn, nếu làm việc lâu trong cái nhà xưởng như vậy, công nhân thậm chí sống không quá ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã chết vì bệnh lao rồi.”
Thật ra tôi cũng không làm việc lâu trong nhà xưởng, làm mới vài ngày đã được Gariel thuê làm quản gia, nhưng Oscar vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Nếu ngài không thích bị hắn quấy rầy, vậy em sẽ mời hắn rời khỏi đây.”
Tôi đi ra bên ngoài trang viên, thấy được ngài Gabriel đã lâu không gặp.
Hắn nhìn qua rất có thể diện, so sánh với quá khứ, cách ăn mặc cùng lễ nghi của hắn rõ ràng đã tiến bộ không ít.
“Owen, là cậu sao?” Hắn kinh hỉ nói: “Tử tước sắp ra rồi sao? Ngài ấy chịu gặp tôi ư?”
“Thật xin lỗi ngài, Tử tước hiện giờ không tiện tiếp khách.” Tôi nói với hắn: “Ngài ấy sắp tới rất bận, chỉ sợ sẽ không sắp xếp được thời gian.”
“À, là như vậy ư.” Hắn mất mát nói.
Cho dù là Gabriel cũng có thể hiểu được ý tứ trong những lời này, là Tử tước Oscar căn bản không muốn gặp hắn.
“Vì sao lại thế chứ? Trước đây tôi và Tử tước rõ ràng chơi rất thân với nhau, Owen, cậu có biết nguyên nhân không?” Hắn lo lắng hỏi tôi.
Oscar chưa từng chơi thân với hắn… Khi nói chuyện với Gabriel rõ ràng hắn chỉ chiếu lệ cho có, quả thực là đã phải cố nén cảm giác khó chịu.
Gabriel lại ôm đầu ngồi trên bãi cỏ bên ngoài cửa lớn.
Một lát sau, không ngờ hắn lại đau khổ khóc lên.
“Tôi muốn quay lại như trước, tôi nên làm cái gì bây giờ?” Hắn khóc nói.
“Thưa ngài, thưa ngài, có chuyện gì sao?”
“Cậu còn nhớ người phụ nữ đê tiện Lily kia không?” Hắn hỏi.
Đương nhiên tôi nhớ rõ, là ả gái *** cao cấp mà ngài Gabriel đã từng mê mệt đến chết.
“Ả ta lừa tôi, ả nói giúp tôi liên hệ với một vị quý tộc làm kinh doanh, kết quả bọn họ là kẻ lừa đảo, lừa tiền của tôi xong liền bỏ trốn, toàn bộ tiền của tôi đều mất hết, nhà xưởng cũng phải đóng cửa.” Hắn đỏ mắt nói.
Ta không ngờ người khôn khéo như ngài Gabriel cũng có thể bị lừa, quả nhiên đàn ông khi yêu đều mù quáng.
“Không ai có thể giúp tôi…” Cuối cùng, hắn ngồi xe ngựa rời đi.
Sau khi tôi trở về phòng làm việc, Oscar hỏi tôi: “Hắn đi rồi sao?”
“Đúng vậy, hắn rất thất vọng.” Tôi nói.
Sau đó không lâu, nhà xưởng của Gabriel bị người khác thu mua, tiếp đến lại có người nói, nhìn thấy làm công nhân trong một xưởng dệt khác…
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng không ngờ có một ngày lúc tôi đang hầu hạ Oscar tắm rửa, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Lúc em làm người hầu của tên Gabriel kia, em cũng phục vụ hắn tắm rửa mặc quần áo như vậy sao?”
“Đương nhiên, ngài cho rằng người hầu bên cạnh là làm cái gì.” Tôi nói.
Hắn quay đầu trừng tôi hồi lâu, nổi giận nói: “Lúc ấy em ở bên cạnh hắn nhất định rất vui vẻ, cho dù tôi cầu xin em, em vẫn không chịu theo tôi trở về.”
Hắn vẫn còn bị ám ảnh về việc tôi bỏ đi lúc đó, nhớ tới liền mất hứng, không có chuyện gì cũng lôi ra mà nói tới nói lui.
“Đúng vậy, không chỉ là rất vui vẻ, em còn ngủ cùng một giường, tắm cùng một bồn với hắn đó, rời khỏi hắn thật sự là luyến tiếc.” Tôi cố ý nói.
Oscar căm giận mà hừ một tiếng, nói: “Vậy em nên đi đi thôi, ngài Gabriel của em giờ đang nghèo túng, rất cần có em bầu bạn bên cạnh.”
“Em có thể đi, nhưng biết làm như thế nào với ngài đây?” Tôi cười nói.
“Tôi mới không cần em, em là tên nhóc nhẫn tâm vô tình, chỉ biết cố ý chọc giận tôi, trêu chọc trái tim của tôi.” Hắn quay đầu đi không chịu nhìn tôi.
Tôi tiến lên ôm hắn cũng bị hắn đẩy ra.
“Em không thể rời khỏi ngài, trên đời này ngoại trừ Tử tước Oscar, còn ai có thể đối xử tốt với em như vậy đây?” Tôi hôn hôn hắn, nói: “Cho dù ngài có đuổi em đi, em cũng sẽ dựng một cái lều bên ngoài trang viên, mỗi ngày đều nhìn ngài từ xa.”
Kỳ thật Tử tước cũng rất dễ dỗ dành, nói hai câu lời ngon tiếng ngọt, lập tức liền vui vẻ trở lại. Đương nhiên hắn vẫn làm mặt lạnh, không chịu nở nụ cười, đó là nếu bỏ qua khóe miệng của hắn đang cố gắng ức chế để khỏi giương lên.
“Tôi không thèm tin em.” Hắn vẫn không được tự nhiên mà nói.
“Vậy em phải làm như thế nào ngài mới bằng lòng tin em?”
“Như thế nào cũng sẽ không tin…”
Tôi bèn hôn hắn, sau đó cởi quần áo, bước vào bồn tắm lớn, khiến Tử tước không được tự nhiên mà đỏ mặt, thở hổn hển nói mình tin rồi.
Sau đó, hắn gắt gao ôm lấy tôi, giống như thật sự sợ hãi chúng tôi sẽ phải chia xa lần nữa.
Nhưng một lát sau, hắn lại ngốc nghếch hỏi tôi: “Em chưa từng cùng hắn ngủ chung một giường, tắm chung một bồn đúng không?”
Oscar thật là đứng đắn đến mức không thể nói đùa với hắn loại chuyện này.
Tôi đau đầu hỏi hắn: “Nếu em nói là thật, ngài có tin không?”
Hắn rời khỏi mặt tôi, bày ra một bộ dáng thực xót xa trong lòng, than thở nói: “Nếu em nói là thật, tôi liền tin em, nhưng em biết rõ nói như vậy tôi sẽ khổ sở, tại sao còn muốn cố ý nói ra khiến tôi khó chịu.”
Haiz, bộ dạng đáng thương này, trái tim tôi dâng lên cảm giác tội lỗi.
“Em sai rồi, em không nên lấy chuyện này ra đùa với ngài.” Tôi nói.
“Tôi yêu em, Owen.” Hắn lại ôm tôi nói: “Em có hiểu không? Tôi thật sự rất yêu em, cho dù là vui đùa cũng khiến cho tôi đau khổ.”
Trái tim của tôi như bị nhéo một cái, nắm tay hắn, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu ngài, cho nên sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra đùa nữa.”
“Tôi sẽ không để cho em đi, tôi muốn em mãi mãi ở bên cạnh tôi.” Hắn tựa đầu vào vai tôi, yên lặng nói: “Tôi muốn vĩnh viễn ở cùng em một chỗ, đến cái chết cũng không thể tách chúng ta ra, trái tim của tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.”
Vài ngày sau, dưới trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Oscar ngồi xe ngựa đến thủ đô tham dự lễ hội, lúc này tôi không thể đi cùng hắn, bởi vì quản gia giao rất nhiều công việc của trang viên cho tôi xử lý. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, mấy lần nhắc tới việc muốn để tôi tiếp nhận chức vụ quản gia của ông.
Tôi bảo người hầu đốt lò sưởi lên, chuẩn bị tốt thức ăn thơm ngon trước khi xe ngựa của Tử tước tới nơi, đồng thời đứng ở cửa lớn chờ hắn về.
Xe ngựa từ từ chạy vào trang viên, bánh xe lưu lại hai hàng dấu vết rõ ràng trên nền tuyết trắng dày đặc.
Xe ngựa dừng trước lâu đài, người hầu mở cửa xe, Tử tước mặc áo choàng màu đen nhanh chóng bước xuống.
Có lẽ là vì trời rét lạnh mà còn phải ra ngoài, khiến cho hắn không mấy vui vẻ, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy tôi, trên gương mặt lạnh lùng lại hiện ra nét cười mềm mại.
Hắn dừng trước cửa hỏi tôi: “Hôm nay cũng thật lạnh, phòng bếp chuẩn bị món gì ăn vậy?”
“Là món ngài thích nhất, thưa ngài, mau vào đi thôi.” Tôi cúi người nói.
“Không cần phải gọi một đống người đứng đây chờ tôi, bên ngoài rất lạnh.” Hắn vừa đi vào trong vừa nói.
Tôi nhìn bộ dáng hắn cởi áo choàng, chợt nhớ tới tình cảnh mấy năm trước khi hắn lần đầu tiên bước vào trang viên Momon, lúc ấy tôi đứng ở xa xa nhìn hắn, hắn cũng như thế này, khoác áo choàng màu đen thật dày, bộ dáng phong trần mệt mỏi.
“Tôi có mang từ thủ đô về mấy quyển sách mới, là bản dịch xuất bản ở Pháp…” Hắn hào hứng nói về một loại học thuyết mới.
Tôi ở bên cạnh hắn nghe hắn nói chuyện, từ từ đi vào trong.
Có lẽ vẫn là có cái gì đó đã thay đổi, trước kia hắn vốn là một người đàn ông nghiêm túc nói năng cẩn trọng, bây giờ không phải đã vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều sao?
Không cần phải hỏi đáp án, bởi vì đáp án đã có sẵn trong lòng tôi.
Tôi mang theo thù hận mà đến thế giới này, đã từng bị áp lực và buồn khổ vây quanh.
Mà bây giờ tôi đã được giải thoát rồi, mỗi một phút sinh mệnh đều ấm áp và hạnh phúc.
Tôi nhìn Oscar bên cạnh, nghĩ thầm, tất cả những thứ này đều là do hắn mang đến cho tôi, chỉ cần nơi nào có hắn, nơi đó sẽ tồn tại niềm hạnh phúc của tôi.
Xưởng dệt Oscar đầu tư càng làm càng lớn, bởi vì tài chính hùng hậu, máy móc tiên tiến, các sản phẩm nhanh chóng chen vào thị trường, hơn nữa mức tiêu thụ không tồi.
Nhưng những xưởng dệt khác lại không hề vừa lòng, bởi vì Oscar vốn làm đầu tư buôn bán trên biển, thủ đoạn của hắn lợi hại hơn nhiều so với các thương nhân thông thường. Rất nhiều nhà cung cấp đến xin gặp hắn, nhưng phần lớn thời gian Tử tước sẽ không tiếp đãi khách khứa.
Nhưng mà người đến hôm nay là một vị khách đặc biệt, là một vị chủ nhân trước đây của tôi, ngài Gabriel.
Sau khi nghe được tên người này, Oscar đầu tiên là nhíu mày, sau đó trực tiếp cự tuyệt không gặp.
Hắn sai một người hầu nam nói: “Cứ nói là tôi ra ngoài rồi.”
Loại lấy cớ rõ ràng này, đương nhiên sẽ không có ai tin tưởng. Nếu như là bình thường, Oscar cũng không ngại gặp những nhà cung cấp mới lạ, nhưng mà trực tiếp cự tuyệt như với ngài Gabriel, hiển nhiên ấn tượng của Tử tước với hắn ta không tốt lắm.
Đáng tiếc ngài Gabriel có chút thiếu hiểu biết đối với đạo lý đối nhân xử thế của các quý tộc. Ngày đầu tiên đợi không được, hôm sau hắn lại đến, ngày hôm sau đợi không được, hắn liền đến mỗi ngày, thật sự không sợ phiền.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến Oscar chán ghét Gabriel.
Đương nhiên không phải bởi vì hắn là thương nhân, Oscar có rất nhiều bạn bè là thương nhân. Bất đồng với những quý tộc xem thường thương nhân, Oscar cho rằng tầng lớp thương nhân tiên tiến linh hoạt hơn rất nhiều so với những quý tộc mục nát, rất nhiều người vô cùng khôn khéo, khôn khéo đến mức khiến người khác tôn kính.
Nhưng Gabriel hiển nhiên không phải loại người này, khi Oscar mới vừa đưa tôi về lại trang viên khi, đã từng oán giận hắn một lần trước mặt tôi.
“Tên này là một thương nhân vải bông tàn ác, nghe nói trong vài năm, xưởng dệt của hắn đã chết hơn năm mươi người, đều là phụ nữ và trẻ em, công việc nặng nề đến mức có thể hủy hoại một người thanh niên khỏe mạnh đến chết.”
Oscar tức giận như vậy khiến tôi có chút không thể tin được.
Dù sao phần lớn nhà xưởng đều là như vậy, cho dù là khai thác mỏ, nhà máy sắt thép hay xưởng dệt, có nơi nào không là bóc lột công nhân đến tận cùng đâu? Tất cả mọi người yên lặng mà tiếp thu loại bóc lột này, dù sao nếu họ không chịu làm việc, người khác cũng không ép buộc họ, sẽ nhanh chóng có người mới đến thay thế họ.
Trong xã hội này có vô số người không có việc làm, không có cơm ăn, cho nên có thể có một công việc đã phải cảm ơn Thượng đế rồi, ai dám khiển trách chủ nhà xưởng keo kiệt đây? Nhưng Oscar hiển nhiên khinh thường Gabriel.
“Tên kia tùy tay có thể chi ra mấy ngàn bảng mua một bức tranh vô vị, nhưng nhà xưởng của hắn hàng năm lại ép chết nhiều người như vậy. Không chỉ thế, khi người nhà của những công nhân đã chết hoặc bị thương đến tìm hắn, hắn không những không bồi thường bất cứ thứ gì, còn sai người xua đuổi, thậm chí nhục mạ cười nhạo những người đáng thương đó. Chẳng lẽ giàu có là có thể cao ngạo khinh người sao? Chẳng lẽ giàu có là có thể không có lòng thương hại sao? Người đối xử tàn nhẫn với người khác, cuối cùng cũng sẽ bị vận mệnh đối đãi tàn nhẫn.”
Oscar nói: “Tôi biết nhà xưởng của hắn có vấn đề về tài chính, nhưng tôi sẽ không gặp hắn.”
Sau đó hắn lại trừng mắt liếc tôi mắt một cái, nói: “Lúc ấy em rời khỏi trang viên của tôi, chẳng lẽ chính là vì đi tìm chết ở cái nơi như vậy sao? Không nhiễm bệnh lao phổi hay sốt cao đột ngột chính là do em may mắn, nếu làm việc lâu trong cái nhà xưởng như vậy, công nhân thậm chí sống không quá ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã chết vì bệnh lao rồi.”
Thật ra tôi cũng không làm việc lâu trong nhà xưởng, làm mới vài ngày đã được Gariel thuê làm quản gia, nhưng Oscar vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Nếu ngài không thích bị hắn quấy rầy, vậy em sẽ mời hắn rời khỏi đây.”
Tôi đi ra bên ngoài trang viên, thấy được ngài Gabriel đã lâu không gặp.
Hắn nhìn qua rất có thể diện, so sánh với quá khứ, cách ăn mặc cùng lễ nghi của hắn rõ ràng đã tiến bộ không ít.
“Owen, là cậu sao?” Hắn kinh hỉ nói: “Tử tước sắp ra rồi sao? Ngài ấy chịu gặp tôi ư?”
“Thật xin lỗi ngài, Tử tước hiện giờ không tiện tiếp khách.” Tôi nói với hắn: “Ngài ấy sắp tới rất bận, chỉ sợ sẽ không sắp xếp được thời gian.”
“À, là như vậy ư.” Hắn mất mát nói.
Cho dù là Gabriel cũng có thể hiểu được ý tứ trong những lời này, là Tử tước Oscar căn bản không muốn gặp hắn.
“Vì sao lại thế chứ? Trước đây tôi và Tử tước rõ ràng chơi rất thân với nhau, Owen, cậu có biết nguyên nhân không?” Hắn lo lắng hỏi tôi.
Oscar chưa từng chơi thân với hắn… Khi nói chuyện với Gabriel rõ ràng hắn chỉ chiếu lệ cho có, quả thực là đã phải cố nén cảm giác khó chịu.
Gabriel lại ôm đầu ngồi trên bãi cỏ bên ngoài cửa lớn.
Một lát sau, không ngờ hắn lại đau khổ khóc lên.
“Tôi muốn quay lại như trước, tôi nên làm cái gì bây giờ?” Hắn khóc nói.
“Thưa ngài, thưa ngài, có chuyện gì sao?”
“Cậu còn nhớ người phụ nữ đê tiện Lily kia không?” Hắn hỏi.
Đương nhiên tôi nhớ rõ, là ả gái *** cao cấp mà ngài Gabriel đã từng mê mệt đến chết.
“Ả ta lừa tôi, ả nói giúp tôi liên hệ với một vị quý tộc làm kinh doanh, kết quả bọn họ là kẻ lừa đảo, lừa tiền của tôi xong liền bỏ trốn, toàn bộ tiền của tôi đều mất hết, nhà xưởng cũng phải đóng cửa.” Hắn đỏ mắt nói.
Ta không ngờ người khôn khéo như ngài Gabriel cũng có thể bị lừa, quả nhiên đàn ông khi yêu đều mù quáng.
“Không ai có thể giúp tôi…” Cuối cùng, hắn ngồi xe ngựa rời đi.
Sau khi tôi trở về phòng làm việc, Oscar hỏi tôi: “Hắn đi rồi sao?”
“Đúng vậy, hắn rất thất vọng.” Tôi nói.
Sau đó không lâu, nhà xưởng của Gabriel bị người khác thu mua, tiếp đến lại có người nói, nhìn thấy làm công nhân trong một xưởng dệt khác…
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng không ngờ có một ngày lúc tôi đang hầu hạ Oscar tắm rửa, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Lúc em làm người hầu của tên Gabriel kia, em cũng phục vụ hắn tắm rửa mặc quần áo như vậy sao?”
“Đương nhiên, ngài cho rằng người hầu bên cạnh là làm cái gì.” Tôi nói.
Hắn quay đầu trừng tôi hồi lâu, nổi giận nói: “Lúc ấy em ở bên cạnh hắn nhất định rất vui vẻ, cho dù tôi cầu xin em, em vẫn không chịu theo tôi trở về.”
Hắn vẫn còn bị ám ảnh về việc tôi bỏ đi lúc đó, nhớ tới liền mất hứng, không có chuyện gì cũng lôi ra mà nói tới nói lui.
“Đúng vậy, không chỉ là rất vui vẻ, em còn ngủ cùng một giường, tắm cùng một bồn với hắn đó, rời khỏi hắn thật sự là luyến tiếc.” Tôi cố ý nói.
Oscar căm giận mà hừ một tiếng, nói: “Vậy em nên đi đi thôi, ngài Gabriel của em giờ đang nghèo túng, rất cần có em bầu bạn bên cạnh.”
“Em có thể đi, nhưng biết làm như thế nào với ngài đây?” Tôi cười nói.
“Tôi mới không cần em, em là tên nhóc nhẫn tâm vô tình, chỉ biết cố ý chọc giận tôi, trêu chọc trái tim của tôi.” Hắn quay đầu đi không chịu nhìn tôi.
Tôi tiến lên ôm hắn cũng bị hắn đẩy ra.
“Em không thể rời khỏi ngài, trên đời này ngoại trừ Tử tước Oscar, còn ai có thể đối xử tốt với em như vậy đây?” Tôi hôn hôn hắn, nói: “Cho dù ngài có đuổi em đi, em cũng sẽ dựng một cái lều bên ngoài trang viên, mỗi ngày đều nhìn ngài từ xa.”
Kỳ thật Tử tước cũng rất dễ dỗ dành, nói hai câu lời ngon tiếng ngọt, lập tức liền vui vẻ trở lại. Đương nhiên hắn vẫn làm mặt lạnh, không chịu nở nụ cười, đó là nếu bỏ qua khóe miệng của hắn đang cố gắng ức chế để khỏi giương lên.
“Tôi không thèm tin em.” Hắn vẫn không được tự nhiên mà nói.
“Vậy em phải làm như thế nào ngài mới bằng lòng tin em?”
“Như thế nào cũng sẽ không tin…”
Tôi bèn hôn hắn, sau đó cởi quần áo, bước vào bồn tắm lớn, khiến Tử tước không được tự nhiên mà đỏ mặt, thở hổn hển nói mình tin rồi.
Sau đó, hắn gắt gao ôm lấy tôi, giống như thật sự sợ hãi chúng tôi sẽ phải chia xa lần nữa.
Nhưng một lát sau, hắn lại ngốc nghếch hỏi tôi: “Em chưa từng cùng hắn ngủ chung một giường, tắm chung một bồn đúng không?”
Oscar thật là đứng đắn đến mức không thể nói đùa với hắn loại chuyện này.
Tôi đau đầu hỏi hắn: “Nếu em nói là thật, ngài có tin không?”
Hắn rời khỏi mặt tôi, bày ra một bộ dáng thực xót xa trong lòng, than thở nói: “Nếu em nói là thật, tôi liền tin em, nhưng em biết rõ nói như vậy tôi sẽ khổ sở, tại sao còn muốn cố ý nói ra khiến tôi khó chịu.”
Haiz, bộ dạng đáng thương này, trái tim tôi dâng lên cảm giác tội lỗi.
“Em sai rồi, em không nên lấy chuyện này ra đùa với ngài.” Tôi nói.
“Tôi yêu em, Owen.” Hắn lại ôm tôi nói: “Em có hiểu không? Tôi thật sự rất yêu em, cho dù là vui đùa cũng khiến cho tôi đau khổ.”
Trái tim của tôi như bị nhéo một cái, nắm tay hắn, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu ngài, cho nên sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra đùa nữa.”
“Tôi sẽ không để cho em đi, tôi muốn em mãi mãi ở bên cạnh tôi.” Hắn tựa đầu vào vai tôi, yên lặng nói: “Tôi muốn vĩnh viễn ở cùng em một chỗ, đến cái chết cũng không thể tách chúng ta ra, trái tim của tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.”
Vài ngày sau, dưới trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Oscar ngồi xe ngựa đến thủ đô tham dự lễ hội, lúc này tôi không thể đi cùng hắn, bởi vì quản gia giao rất nhiều công việc của trang viên cho tôi xử lý. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, mấy lần nhắc tới việc muốn để tôi tiếp nhận chức vụ quản gia của ông.
Tôi bảo người hầu đốt lò sưởi lên, chuẩn bị tốt thức ăn thơm ngon trước khi xe ngựa của Tử tước tới nơi, đồng thời đứng ở cửa lớn chờ hắn về.
Xe ngựa từ từ chạy vào trang viên, bánh xe lưu lại hai hàng dấu vết rõ ràng trên nền tuyết trắng dày đặc.
Xe ngựa dừng trước lâu đài, người hầu mở cửa xe, Tử tước mặc áo choàng màu đen nhanh chóng bước xuống.
Có lẽ là vì trời rét lạnh mà còn phải ra ngoài, khiến cho hắn không mấy vui vẻ, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy tôi, trên gương mặt lạnh lùng lại hiện ra nét cười mềm mại.
Hắn dừng trước cửa hỏi tôi: “Hôm nay cũng thật lạnh, phòng bếp chuẩn bị món gì ăn vậy?”
“Là món ngài thích nhất, thưa ngài, mau vào đi thôi.” Tôi cúi người nói.
“Không cần phải gọi một đống người đứng đây chờ tôi, bên ngoài rất lạnh.” Hắn vừa đi vào trong vừa nói.
Tôi nhìn bộ dáng hắn cởi áo choàng, chợt nhớ tới tình cảnh mấy năm trước khi hắn lần đầu tiên bước vào trang viên Momon, lúc ấy tôi đứng ở xa xa nhìn hắn, hắn cũng như thế này, khoác áo choàng màu đen thật dày, bộ dáng phong trần mệt mỏi.
“Tôi có mang từ thủ đô về mấy quyển sách mới, là bản dịch xuất bản ở Pháp…” Hắn hào hứng nói về một loại học thuyết mới.
Tôi ở bên cạnh hắn nghe hắn nói chuyện, từ từ đi vào trong.
Có lẽ vẫn là có cái gì đó đã thay đổi, trước kia hắn vốn là một người đàn ông nghiêm túc nói năng cẩn trọng, bây giờ không phải đã vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều sao?
Không cần phải hỏi đáp án, bởi vì đáp án đã có sẵn trong lòng tôi.
Tôi mang theo thù hận mà đến thế giới này, đã từng bị áp lực và buồn khổ vây quanh.
Mà bây giờ tôi đã được giải thoát rồi, mỗi một phút sinh mệnh đều ấm áp và hạnh phúc.
Tôi nhìn Oscar bên cạnh, nghĩ thầm, tất cả những thứ này đều là do hắn mang đến cho tôi, chỉ cần nơi nào có hắn, nơi đó sẽ tồn tại niềm hạnh phúc của tôi.
Danh sách chương