“Thời đại của tôi, nếu thứ gì đó hỏng, tôi sẽ sửa chữa nó chứ không phải là vứt nó đi. Giống như các mối quan hệ của tôi vậy, tôi vẫn đang cố gắng đem đến trước mặt và sửa lại chúng, từng thứ từng thứ một.”

Giữ khoảng cách với Dim chưa đầy 24 giờ thì tôi đã lại trở về trạng thái bình thường. Không phải tôi chấp nhận quên đi những gì tôi đã biết và đã nhìn thấy, tôi chỉ để chuyện này yên lặng một thời gian, tìm hiểu đủ kỹ rồi sẽ giải quyết. Tôi không muốn vì nhất thời tức giận mà đánh mất hạnh phúc. Cũng có thể, đây chính là cách duy nhất để tôi trốn tránh hiện thực.

Thật ra ngày hôm đó khi nói với Phong, tôi đã không đủ tự tin để khẳng định về sự xuất hiện của Dim bởi tôi sẽ rất lúng túng không biết nên giải thích cảnh tượng đó ra sao, khi mà Dim cùng đi với mẹ con em gái Phong. Lúc đó, tôi đã run rẩy, thiếu bản lĩnh, chỉ có thể phủ nhận và lảng tránh còn trong long thì đã vội vã quy chụp cho anh ấy một tội danh mà tôi chỉ được nhìn thấy một nửa, biết một nửa. Dim của tôi, không phải loại đàn ông ngày này ăn phở ngày kia ăn cơm, tuyệt đối không phải.

Có một lần tôi hỏi Dim, anh thích phở hay cơm. Tôi cứ nghĩ anh ấy không biết kiểu so sánh bồ và vợ ở Việt Nam nên ranh mãnh hỏi thử, ai dè anh ấy rất tỉnh táo, trả lời tôi, anh thích ăn cháo. Tôi hỏi vì sao lại là cháo, chẳng liên quan gì. Lúc đó anh ấy đã cười rất to, nói với tôi rằng, cháo vừa có hạt cơm vừa có nước, chẳng phải là sự kết hợp của một nửa phở một nửa cơm sao. Rồi anh ấy lại tiếp tục nói tôi giống như món cháo, nhàn nhạt, ăn rất dễ trôi vào bụng, lại an toàn. Nghe vậy tôi liền đấm anh ấy mấy cái vì dám chê tôi nhạt nhẽo lại không có gì đặc biệt. Dim ôm tôi vào lòng, cười khúc khích bảo tôi rằng, cháo luôn là món ăn dễ ăn, có thể ăn bất cứ lúc nào và đặc biệt khi ốm đau, người ta luôn ăn cháo, giá trị của món cháo nằm ở chỗ đó, bất cứ đồ ăn hảo hạng tới đâu cũng không thể sánh bằng, vị trí của em trong lòng anh cũng như vậy, phở và cơm đều là thứ khi ốm anh nuốt không trôi.

- Biết hôm nay tại sao em bảo anh tới gặp em không? Tôi nhai một miếng tôm trong miệng, nhệu nhạo nói.

Dim đang bóc vỏ tôm rất tập trung, dường như không chú ý, vì thế tôi nhắc lại một lần nữa, lần này thì anh ấy ngẩng lên chờ tôi nói.

- Bởi vì trong lòng em đang có khúc mắc…

Tôi cầm cốc nước, uống một ngụm lớn.

Dim bắt đầu để ý tới biểu hiện của tôi, nheo mắt nhìn.

- Một khúc mắc lớn mà em không gỡ ra được, à mà không, có lẽ là do em chưa chịu gỡ. Sẽ sớm thôi, em sẽ loại bỏ khúc mắc này trong lòng em, để cho nó biến mất.

- Em đang gặp vấn đề gì?

Sự lo lắng gần như hiện lên khuôn mặt Dim, những nếp nhăn co lại mỗi khi anh ấy nhíu mày. Đôi lông mày rậm chúc xuống buồn bã. Đôi mắt sâu nhìn về hướng tôi ấn định như chẳng rời ánh nhìn một tích tắc nào, ghi lại từng nét mặt của tôi.

Tôi nhìn thẳng vào Dim, nhìn từng chút từng chút một đường nét trên khuôn mặt của anh ấy.

Giữa lúc Dim đợi chờ câu trả lời của tôi một cách nghiêm túc nhất, tôi lại phá vỡ nó đi bằng một nụ cười, rồi tôi cười to hơn, đưa tay ra chọc chọc vào vai anh ấy, nháy mắt.

- Anh tò mò không?

Tâm trạng của Dim không vì tiếng cười của tôi mà thay đổi, thậm chí anh ấy càng lo lắng hơn.

Tôi đứng dậy, vươn người qua bàn ăn, đặt hai tay lên cổ Dim, hôn nhẹ vào môi anh ấy, thì thầ: “Hôn em đi!”. Tôi đoán chắc hiện tại Dim đang cố lý giải biểu hiện kỳ lạ của tôi, bởi tôi không phải người thích thân mật nơi công cộng, nhất là ở nhà hàng đông người. Thì ra khi say đắm nhìn người mình yêu, thật khó cưỡng lại cảm giác muốn được âu yếm và khẳng định lại tình yêu của bản thân. Chỉ là khi Dim làm thế, tôi đã chẳng thể hiểu nhưng khi tự mình cảm nhận, tôi nhận ra người với người, khi yêu ai cũng vậy.

Dim giật mình, đẩy mặt tôi sang một bên, nhanh tay lau miệng rồi súc miệng bằng nước, sau đó xoay mặt nhìn cửa kính bên cạnh, vuốt tóc. Hành động của Dim so với tôi còn kỳ lạ hơn, tôi dẹp bỏ hứng thú hôn hít, ngẩn mặt nhìn Dim, chợt hỏi.

- Anh làm gì thế?

Dim lấy lại bộ dạng hớn hở thường ngày, trả lời tôi.

- Mấy khi em có hứng chủ động hôn anh, lại ở nơi đông người thế này, anh phải trông thật bảnh, thật sạch.

Trước cái lý do của Dim, tôi cảm thấy bình thường tôi đúng là thiếu chủ động, vì thế lại chu môi lên hôn Dim một cái rồi an tâm ngồi xuống khi đã hoàn thành xong sự hứng thú nhất thời của bản thân.

Đổi lại, Dim ngơ ngác sau khi đã cố gắng chuẩn bị phong độ cho nụ hôn của tôi.

- Ơ, em không hôn nữa à?

Tôi mặt dày, gật đầu.

- Ừ, em hôn xong rồi.

Tôi lấy dĩa xiên miếng bít tết trên đĩa của Dim, bỏ vào miệng.

- Không hôn nữa à?

Dim không ngừng thắc mắc.

- Em phải ăn.

Tôi lạnh lùng từ chối, tập trung vào ăn.

Việc muốn hôn Dim, một phần vì hứng thú nhất thời, một phần vì tôi muốn chuyển hướng câu chuyện. Tôi chỉ muốn nhắc nhở Dim một cách nhẹ nhàng nhất, tôi đang có tâm tư, có thắc mắc và nó có liên quan tới anh ấy. Sở dĩ tôi không hỏi anh ấy trực tiếp về vấn đề cô gái và đứa bé kia vì tôi không muốn tạo khoảng cách giữa chúng tôi. Ở bên nhau lâu, cũng chỉ vì một cảm xúc lạ mà tôi hoàn toàn đánh đổ niềm tin của tôi dành cho Dim để rồi tôi không dám thừa nhận mình tin anh ấy, thậm chí tôi còn đau khổ và sợ hãi vì cảm xúc đó. Cảm giác hối hận của tôi nhanh chóng ập đến khi tôi tỉnh táo và bình tĩnh lại.

Gần hết giờ nghỉ trưa, Dim có việc nên không thể đưa tôi về công ty nên tôi đi bộ về công ty một mình, bỗng có tiếng chửi bới và đánh nhau ở đâu rất lớn vọng lại bên trong con ngõ nhỏ. Tôi vừa đi ngang qua, lùi lại nhìn vào trong ngõ rồi lại chăm chú nhìn thêm một lần nữa để chắc chắn không nhìn nhầm. Người bị đám nhóc du vào tường kia trông rất giống Huy. Nhưng đã rất lâu rồi tôi không còn biết thông tin gì về Huy nên tôi không dám khẳng định cậu ta ở cùng thành phố với tôi.

Tôi vốn chỉ định nhìn rồi đi thôi nhưng những tiếng tát mạnh vang lên, khiến tôi không thể nào bỏ nó ra khỏi đầu, đôi chân không nghe theo lý trí chạy trốn cùng con tim vào ngõ nhỏ. Tôi chép miệng, thở dài một tiếng.

Tôi e hèm, giả bộ đoan trang nghiêm túc, tiến tới với chất giọng đanh thép.

- Mấy em kia học lớp nào? Giờ này không đi học sao lại còn ở đây?

Vừa nghe thấy tiếng tôi, bọn nhóc liền quay lại, mặt vẫn rất vênh váo, hỏi lại.

- Liên quan gì đến cô?

Tôi khoanh tay, vênh mặt cao hơn bọn nhóc, giơ tay gõ lên đầu mỗi đứa một cái.

- Nói năng cộc lốc với ai thế hả? Học lớp nào, tên gì? Để xem đến trường tôi xử lý các cậu như thế nào.

Vừa nói tôi vừa sấn sổ tới, nhìn ngó phù hiệu trên áo của bọn nhóc, giả vờ ghi nhớ, đe dọa.

Thấy tôi có vẻ như đúng là cô giáo trong trường, bọn nhóc đã rút đi kha khá vẻ mặt bất cần và hống hách, lầm bầm chửi vài câu rồi bỏ đi. Hôm nay tôi mà không mặc đồ công sở thì chúng nó sẽ biết tay tôi. Tôi cau có vài giây, chợt nhận ra ánh mắt của người bên cạnh mới sực nhớ tới việc nên làm không phải tức giận. Tôi nhìn Huy, xót xa nhìn vết rách ở miệng cậu ta và bên má sưng phồng đỏ ửng.

- Còn đau lắm không?

Tôi dán urgo lên miệng Huy, hỏi han.

Tôi bỏ cả công việc, chạy tới chạy lui đi mua thuốc bôi cho Huy mà cậu ta chỉ ngồi lỳ mặt một chỗ, chẳng có chút cảm động gì.

- Lần đầu gặp sau bao năm mà cậu lại xuất hiện trong tình huống này thật là uổng công tôi đã từng nghĩ ra viễn cảnh tươi đẹp chúng ta gặp lại nhau.

Bầu không khí rất ngột ngạt như xiết cảm xúc của tôi với cậu ta chung một góc. Tôi cố gắng thoát ra khỏi góc đó, trêu đùa Huy.

- Không định nói chuyện với tôi à? Lần trước gặp nhau chúng ta còn cười với nhau mà giờ cậu lại định chiến tranh với tôi à?

Huy quay sang nhìn tôi, một cái nhìn thờ ơ rồi chậm chạp quay sang hướng khác.

- Tôi không nghĩ tôi gặp lại chị nên không nghĩ tới việc xuất hiện tốt đẹp hay xấu xa thế nào đâu.

- Này, giờ chúng ta là người cùng một thế giới đấy, đừng giơ cái bộ mặt muốn đánh tôi ra như thế.

Tôi bĩu môi, làm mặt xấu.

Huy quay lại, có chút ngạc nhiên.

- Gì mà cùng một thế giới?

- Là thế giới của những kẻ bị knock – out. Lần trước đã nói với cậu thế mà cậu vẫn căm thù tôi, thật đau lòng quá đi.

Tôi vờ mếu máo, cố trêu cho Huy cười thì mới chịu dừng lại.

Tôi rất ít khi tự biến mình thành trò cười để làm vui lòng ai đó, trước đây không, bây giờ cũng rất ít, kể cả trước mặt Dim. Nhưng giờ thấy Huy, cảm giác có lỗi với cậu ta lại quay về khiến lòng tôi chẳng thể nhẹ nhõm. Tôi muốn thấy nụ cười của Huy dù chỉ là trong một giây nào đó, vụt qua cũng được, miễn là vì tôi mà nhếch miệng lên một chút.

Nửa giây sau, nụ cười bé nhỏ ấy đã xuất hiện trên môi Huy.

“Phew!”

Tôi thở phào lộ liễu, lén lút nhìn Huy.

Có vẻ cậu ta nghe được tiếng thở phào của tôi, khuyến mãi cho tôi một nụ cười châm chọc và cả một cái cốc đầu rất mạnh, không thương tiếc. Nhưng tôi không thấy đau gì cả, cũng không muốn mắng mỏ hay cãi cọ với cậu ta như nhiều năm về trước. Huy không còn là cậu nhóc ương bướng ngày xưa và tôi cũng chẳng còn là cô gái ranh mãnh như ngày đó. Chúng tôi gặp lại nhau như hai người có vết thương lòng, nhìn nhau như hai kẻ ngốc nghếch, chợt thấy ấm lòng vì ít ra, gặp nhau nụ cười vẫn có thể tồn tại.

Tôi giang tay ra, chờ đợi.

- Tặng tôi đi, một cái ôm tôi đã chờ đợi từ rất lâu.

Huy nhíu mày, không bất ngờ trước đòi hỏi của tôi rồi cũng chịu ôm lấy tôi.

- Chị vẫn là đồ ngốc.

Huy bật cười, nói vào tai tôi.

Tôi mỉm cười lắng nghe, tham lam ôm lấy Huy chặt cứng.

Rốt cuộc thì sau ngần ấy năm, tôi cũng đã nhận được sự tha thứ vì lỗi lầm của bản thân. Hóa ra, cảm giác ấy lại nhẹ nhõm như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện