“Chúng tôi đứng ôm nhau trước cửa nhà như hai kẻ ngốc vì quá lạnh mà va phải nhau rồi chẳng muốn rời xa. Không biết vì người lạnh hay lòng người không ấm, chạm vào nhau rồi dứt ra không đành.”
Bởi vì đã trốn việc rồi nên tôi quyết định ở lại nói chuyện với Huy, cũng đã rất lâu rồi chúng tôi mới gặp nhau. Huy cao và trông người lớn hơn rất nhiều, không còn vẻ thư sinh hay đáng yêu như lần đầu tôi nhìn thấy cậu ta và có vẻ tính cách của cậu ta đã điềm tĩnh và chững chạc hơn, không chạnh chọe với tôi từng lời nói như ngày trước.
- Sao bọn nhóc đó lại gây sự với cậu? Tôi đưa cho Huy một lon café, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Huy nhún vai.
- Ghen tỵ với tôi đấy.
Nghe giọng cậu ta thật thản nhiên, tôi bĩu môi.
- Vì điều gì?
- Giới tính.
Huy đáp lại, gọn lỏn.
Tôi đã gần như là phun café trong miệng tôi ra. May là tôi nhận ra mình ở đâu, không thì tôi đã quên hết ý tứ mà không giữ lại nó ở trong miệng. Nhưng vì không phun ra nên tôi bị sặc ngược vào trong, nuốt được ngụm café ấy mà ho lên ho xuống khiến đầu tóc rũ rượi.
Huy ngoảnh nhìn tôi, đưa tay lên túm tóc tôi để kéo tôi ngồi thẳng dậy. Người gì mà giúp người ta ngồi thẳng mà dùng tay túm tóc, biết thế không sử dụng lòng tốt cho cậu ta, quá là phí phạm.
- Ý tôi là không dám công khai giới tính như tôi nên ghen tỵ. Chị có nhất thiết phải sửng sốt thế không?
Tôi vừa lấy tay vuốt ngực, vừa liếc mắt nhìn Huy.
- Tôi cũng không biết tại sao tôi lại bị sặc với cái lý do này của cậu đâu.
Đang ngồi trách móc Huy thì tôi thấy Dim từ đằng xa bước khỏi xe, cùng với Phương Lan đang bế trên tay một đứa bé. Khuôn mặt anh ấy rất lo lắng, hành động hấp tấp, vội vã đưa hai người đó vào một phòng khám.
Đây là việc bận của Dim sao?
Là việc mà anh ấy sẵn sàng bỏ tôi để đi sao?
Tôi thoáng tức giận, quơ vội túi xách, đi tới phòng khám đó.
Huy ngạc nhiên, gọi giật lại.
- Này!
Nghe thấy tiếng Huy, tôi mới nhớ ra mình đang nói chuyện với cậu ta, lại nhìn thấy miếng urgo tôi vừa dán lên mặt cậu ta, xoay người một cách khẩn trương, bỏ miếng urgo xuống.
- Xin lỗi nhé nhưng bà chị này có việc muốn mượn cậu.
Nói rồi tôi kéo tay Huy đi theo mình, mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của cậu ta.
Tôi tự nhận mình là một người biết cách kiềm chề bản thân dù đôi lúc sự kiềm chế lại vượt quá tầm kiểm soát mà bật ra những cảm xúc giấu kín trong tôi.
Khi chưa là người yêu của nhau, Dim có đi với hàng tá cô gái, tán tỉnh mấy cô một lúc hay lên giường với bất cứ ai, tôi không quan tâm dù chỉ một chút. Nhưng thật ra thì những điều này do sau này tôi tự tưởng tượng vì anh ấy đã nói không hề có những mối quan hệ như thế trong cuộc sống của anh ấy. Khi là người yêu của nhau rồi, tôi có dành cho anh ấy và mối quan hệ của anh ấy một sự quan tâm rất nhỏ, chẳng đáng là bao nhưng vẫn gọi là có chú ý tới. Khi mới thành vợ chồng thì tôi quan tâm đến cảm xúc của anh ấy nhiều hơn là các mối quan hệ. Sau khi chúng sống với nhau, tôi nhận ra là rằng gần 80% sự quan tâm của tôi đặt cả vào anh ấy cho nên trong tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác ghen với tất cả những người khác giới bên cạnh chồng mình, mà ngay cả cùng giới cũng phải lưu ý. Tầm này thì chồng mình không dụ thì trai cũng dụ chồng mình, kiểu như là nguy hiểm từ hai phía.
Sau một trận khóc lóc thì tôi cũng đã suy nghĩ về mọi vấn đề và trường hợp xảy ra. Dẫu sao đó cũng là Dim, là chồng tôi, nếu tôi không tin tưởng anh ấy thì còn ai đứng về phía anh ấy, kể cả là khi anh ấy có đi cùng cô ta thì cũng không chứng minh được việc anh ấy có mối quan hệ đặc biệt với cô ta. Tôi đã tự nhủ lòng mình như thế hàng chục lần trong khi bước tới phòng khám đó.
Từ bên ngoài phòng khám, tôi nhìn vào cửa kính trông theo Dim và Phương Lan. Huy chọc vào vai tôi.
- Làm gì đây?
Tôi quay nhìn Huy rồi đưa mắt nhìn bóng hình hai người đang cùng nhau dỗ dành đứa bé trong phòng khám, thở dài.
- Thôi, đi về!
Lúc vừa nhìn thấy Dim, phát hiện anh ấy nói dối tôi, tôi vừa cảm thấy ngỡ ngàng vừa tức tối nhưng cảm giác đó xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất, không để tôi kịp suy nghĩ thêm điều gì. Nên khi tôi muốn đến tận nơi để nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi lại chẳng hề suy nghĩ mình nên làm gì, có kế hoạch gì không hay chỉ vào đó rồi quát lớn với người phụ nữ kia và làm một trận ra trò. Tôi chỉ biết đi đến và đứng nhìn ngây ngốc, chẳng dám phá vỡ bất cứ điều gì đang tồn tại quanh tôi. Cô ta còn có một đứa trẻ, còn tôi lại chẳng có gì ngoài bản thân tôi, nếu có làm gì người ta cũng chỉ trách tôi chứ nào ai mắng kẻ như cô ta. Bởi vì người ngoài không hiểu, họ chỉ nhìn và phán xét. Tội nhất không phải người phụ nữ bị chồng cắm sừng mà là đứa bé không có bố, họ sẽ nghĩ như vậy và rồi tôi sẽ là một kẻ bại trận.
- Anh ta nhìn tôi.
Huy đứng im một chỗ, ở đằng sau tôi lên tiếng.
- Ai?
Tôi cau mày quay lại.
Một đôi giày MANHSM tông đen mũi da bóng xuất hiện trong tầm mắt của tôi khi tôi quay lại. Đây là đôi giày tôi đã mua bằng tiền lương tháng đầu tiên của tôi cho Dim và ngày hôm nay anh ấy đã đeo nó, chính xác thì người đang ở đây, trước mặt tôi là Dim.
- Là anh.
Dim đưa tay ra nâng cằm tôi lên, đợi tôi nhìn vào mắt anh ấy.
Chỉ cần không phải là lúc này thì bất cứ khi nào anh ấy muốn tôi đều có thể nhìn vào mắt anh ấy, bây giờ thì xin đừng bắt tôi phải trở nên mạnh mẽ, đừng bắt tôi phải tiếp nhận thêm điều gì từ anh ấy, một ánh mắt thôi cũng khiến tôi ngộp thở.
Tôi đã nói tôi chỉ là một đứa hay giả vờ, từng giả vờ rất giỏi và hiện tại thì không hề giỏi. Giả vờ mạnh mẽ một giây thì tôi sẽ yếu đuối một trăm giây, cứ như vậy mà nhân lên một trăm lần, đủ để thấy tôi chẳng có vẻ gì là giỏi giang ngay cả khi tôi nghĩ mình có vẻ như thế.
Tôi ngước mắt nhìn lên, nhưng người tôi nhìn không phải là Dim mà là người đứng đằng sau anh ấy, Phương Lan. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy giễu cợt. Trông tôi giờ thảm hại đến mức để cô ta ném cho một ánh nhìn như thế sao? Tôi sẽ không trở nên nhỏ bé đâu, ít nhất là trong mắt cô ta.
Tôi nở một nụ cười dễ chịu, đưa tay nắm cổ tay Huy lại để cậu ta lại gần tôi.
- Anh đưa ai đi khám à?
Tôi nháy mắt với Dim, nghiêng đầu nhìn Lan, giả vờ như mới để ý đến cô ta.
Khi Dim chưa kịp trả lời, Lan bước tới, níu ống tay áo Dim, bẽn lẽn như thể cô gái nhỏ.
- Ai vậy anh?
Cổ họng tôi khô rát, mắt tèm nhem ngứa ngáy, chân tay khó chịu. Cô ta nghĩ cô ta bao nhiêu tuổi mà còn làm cái trò ngơ ngác như vậy. Thế có khác gì cô ta mới là người bắt gặp chồng ngoại tình chứ không phải tôi.
Ngay lập tức, Dim bước lại gần tôi hơn như để tránh cái níu tay của Lan, khiến sự hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta.
- Ồ, nhìn gần mới nhận ra cô thật quen. Chúng ta gặp nhau rồi, nhớ chứ? Trong siêu thị đó. Là em gái Phong, phải không?
Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi hồ hởi chìa tay ra định bắt tay với Lan nhưng dường như cô ta chẳng có ý định tiếp nhận hành động ấy của tôi, trên mặt của cô ta tỏ rõ sự khinh bỉ. Cô ta nghĩ tôi thèm bắt tay cô ta lắm chắc?
Rồi tôi vỗ ngực Dim mấy cái rất nhẹ, ra ý tôi biết Lan.
- Lần trước anh gặp Phong rồi đúng không? Trái đất tròn mà, chúng ta đều quen nhau.
Dim nhìn tôi, mỉm cười, gật đầu thay lời đáp lại. Thấy tôi không giống đang tức giận nên Dim tỏ ra thoải mái và nhẹ nhõm hơn, cứ nhìn biểu hiện của anh ấy mà xem, như trút đi cả tấn gánh nặng.
Huy giơ tay lên khoác vai tôi thân thiết, hếch cằm lên hỏi.
- Chị không giới thiệu à?
Tôi xoay mặt nhìn Huy chỉ thấy mắt cậu ta đang nháy loạn lên. Mất vài giây để tôi kịp nhận ra cậu ta đang cố ý giúp tôi.
Tôi không kéo tay Dim, chỉ đứng và chỉ vào anh ấy.
- Là chồng tôi, Jim. Bọn tôi cưới nhau cũng được gần bốn năm rồi. Còn đây là em gái bạn tôi.
Tôi “tiện thể” giới thiệu luôn Lan. Đó là cách để tôi khẳng định vị trí của tôi và cô ta khác nhau như thế nào.
Suốt cuộc trò chuyện sau đó, Lan không tham gia nhiều, chỉ đưa mắt liếc tôi vài lần hoặc nói riêng với Dim điều gì đó. Theo như những gì tôi nhận thấy, mối quan hệ giữa Dim và Lan không đơn thuần chỉ là bạn. Khi cô ta bế đứa bé, Dim nhìn đứa bé rất âu yếm dù không thể hiện nhiều bởi vì tôi còn ở ngay đây, ở cạnh anh ấy.
Tôi không biết cuộc trò chuyện kết thúc như thế nào, Dim đưa cô ta về ra sao, Huy tạm biệt tôi lúc nào và tôi về nhà bằng cách gì, tôi cứ đứng im trước cửa nhà. Kể từ lúc tôi nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn tôi từng nghĩ, tôi đã phải đấu tranh tinh thần rất nhiều giữa tin tưởng và không tin tưởng. Khoảng cách giữa hai điều đó mỏng manh tới mức chạm nhẹ một cái là đứt đoạn, rời rạc. Chúng tôi cưới nhau bốn năm, ngoài tình yêu và sự nhẫn nhịn, chúng tôi chẳng có gì hơn. Mà không phải, phải là tôi chẳng có gì hơn.
- An, sao em lại ngồi ở đây?
Tôi nghe thấy tiếng Dim ngay gần, ngoảnh lại đã thấy anh ấy đứng ngay cạnh tôi với vẻ mặt lo lắng.
- Em đã ngồi đây bao lâu rồi?
Dim nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẫn bộ đồ lúc chiều và sự bụi bặm sau một ngày dài ở ngoài.
Nếu bây giờ có ai đó hỏi tôi về cảm giác hiện tại chỉ bằng hai từ, tôi sẽ trả lời, là “chơi vơi”. Tất cả những gì tôi nghe thấy, nhìn thấy đều như rơi xuống từng thứ từng thứ một ngay xuống chân tôi nhưng lại chẳng hề vỡ vụn, cứ chồng lên từng lớp một cao ngất, ngạo nghễ xuất hiện trong tầm mắt tôi, bắt tôi phải tiếp nhận nó. Tôi mỉm cười, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời không sao, đen một mảng lớn thâu vào trong đáy mắt tôi, hằn lên tâm trạng tôi lúc này.
- Em đợi anh, đợi thử xem cảm giác anh phải chờ đợi em như thế nào. Xem nó có dễ dàng không? Có thoải mái không? Mười phút đầu, em thấy khó chịu. Ba mươi phút sau, em thấy bức bối. Một tiếng trôi qua, em thấy chán nản. Ba tiếng rời đi, em thấy mệt mỏi. Và bây giờ là đã được sáu tiếng hai sáu phút bốn hai giây, anh về, em đợi được anh…
Tôi thu tầm mắt, xoay mặt nhìn Dim, gượng gạo nở một nụ cười.
- … nhưng trong lòng em đã từ bỏ việc đợi anh từ ba tiếng trước rồi.
Dim ngỡ ngàng, môi anh ấy run lên như định nói điều gì đó nhưng không cất lên thành lời.
Dim của tôi, sau một ngày dài như vậy vẫn đẹp trai, đáng yêu, tốt bụng và dễ mến. Vẻ ngoài của anh ấy chưa từng làm tôi mê đắm ở giây phút đầu nhưng dần dần ở bên nhau lâu, mỗi ngày tôi lại cảm thấy bản thân lún sâu vào tình yêu với anh ấy, cười tít mắt vì nhìn thấy anh ấy và dễ dàng yếu lòng trước bất cứ hành động nào của anh ấy.
Tôi bước đến gần Dim, chạm nhẹ vào má anh ấy rồi đứng lặng im ngắm nhìn khuôn mặt anh ấy. Khuôn mặt này đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thật kỹ như bây giờ, đã bao lần nhìn rồi lướt qua, chạm nhẹ rồi thôi. Đã bao lần tôi ỷ lại vào việc bên nhau thật lâu để quên đi dấu vết của thời gian, quên đi việc nhìn ngắm người đàn ông của tôi, quên đi việc quan tâm anh ấy còn ở bên tôi nhiều hay ít.
- Thế mới hiểu anh đã phải can đảm và mạnh mẽ rất nhiều để có thể chờ đợi em trong suốt ngần ấy năm. Một nửa tuổi trẻ của anh đã dành để đi theo em và cho em bờ vai để nương tựa mỗi lúc mềm yếu. Anh dành những năm đầu của tuổi ba mươi để ở bên em, mang cho em cuộc sống và cái nhìn mới. Đôi lúc em nhìn em trong gương, em tự hỏi bản thân có điều gì tốt đẹp để có thể khiến một người đàn ông chấp nhận chờ đợi tình yêu từ nơi em. Rồi có những ngày, em dừng việc ngắm bản thân mình, em nhìn anh và hiểu rằng em nên thấu hiểu anh hơn, thấu hiểu tình yêu của anh dành cho em hơn là chỉ biết đón nhận nó.
Tôi khẽ dịch người, ôm lấy Dim, áp mặt vào ngực anh ấy, thở dài.
- Yêu em, vất vả cho anh rồi…
Từ lúc tôi bắt đầu nói, Dim không nói lại dù chỉ một lời, đôi lúc tỏ ra ngạc nhiên và bối rối nhưng hầu hết anh ấy vẫn giữ thái độ bình thường, không gấp gáp mà cũng chẳng lo lắng như thể anh ấy đã biết trước tôi sẽ nói gì đó với anh ấy.
Chúng tôi đứng ôm nhau trước cửa nhà như hai kẻ ngốc vì quá lạnh mà va phải nhau rồi chẳng muốn rời xa. Không biết vì người lạnh hay lòng người không ấm, chạm vào nhau rồi dứt ra không đành.
Bởi vì đã trốn việc rồi nên tôi quyết định ở lại nói chuyện với Huy, cũng đã rất lâu rồi chúng tôi mới gặp nhau. Huy cao và trông người lớn hơn rất nhiều, không còn vẻ thư sinh hay đáng yêu như lần đầu tôi nhìn thấy cậu ta và có vẻ tính cách của cậu ta đã điềm tĩnh và chững chạc hơn, không chạnh chọe với tôi từng lời nói như ngày trước.
- Sao bọn nhóc đó lại gây sự với cậu? Tôi đưa cho Huy một lon café, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Huy nhún vai.
- Ghen tỵ với tôi đấy.
Nghe giọng cậu ta thật thản nhiên, tôi bĩu môi.
- Vì điều gì?
- Giới tính.
Huy đáp lại, gọn lỏn.
Tôi đã gần như là phun café trong miệng tôi ra. May là tôi nhận ra mình ở đâu, không thì tôi đã quên hết ý tứ mà không giữ lại nó ở trong miệng. Nhưng vì không phun ra nên tôi bị sặc ngược vào trong, nuốt được ngụm café ấy mà ho lên ho xuống khiến đầu tóc rũ rượi.
Huy ngoảnh nhìn tôi, đưa tay lên túm tóc tôi để kéo tôi ngồi thẳng dậy. Người gì mà giúp người ta ngồi thẳng mà dùng tay túm tóc, biết thế không sử dụng lòng tốt cho cậu ta, quá là phí phạm.
- Ý tôi là không dám công khai giới tính như tôi nên ghen tỵ. Chị có nhất thiết phải sửng sốt thế không?
Tôi vừa lấy tay vuốt ngực, vừa liếc mắt nhìn Huy.
- Tôi cũng không biết tại sao tôi lại bị sặc với cái lý do này của cậu đâu.
Đang ngồi trách móc Huy thì tôi thấy Dim từ đằng xa bước khỏi xe, cùng với Phương Lan đang bế trên tay một đứa bé. Khuôn mặt anh ấy rất lo lắng, hành động hấp tấp, vội vã đưa hai người đó vào một phòng khám.
Đây là việc bận của Dim sao?
Là việc mà anh ấy sẵn sàng bỏ tôi để đi sao?
Tôi thoáng tức giận, quơ vội túi xách, đi tới phòng khám đó.
Huy ngạc nhiên, gọi giật lại.
- Này!
Nghe thấy tiếng Huy, tôi mới nhớ ra mình đang nói chuyện với cậu ta, lại nhìn thấy miếng urgo tôi vừa dán lên mặt cậu ta, xoay người một cách khẩn trương, bỏ miếng urgo xuống.
- Xin lỗi nhé nhưng bà chị này có việc muốn mượn cậu.
Nói rồi tôi kéo tay Huy đi theo mình, mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của cậu ta.
Tôi tự nhận mình là một người biết cách kiềm chề bản thân dù đôi lúc sự kiềm chế lại vượt quá tầm kiểm soát mà bật ra những cảm xúc giấu kín trong tôi.
Khi chưa là người yêu của nhau, Dim có đi với hàng tá cô gái, tán tỉnh mấy cô một lúc hay lên giường với bất cứ ai, tôi không quan tâm dù chỉ một chút. Nhưng thật ra thì những điều này do sau này tôi tự tưởng tượng vì anh ấy đã nói không hề có những mối quan hệ như thế trong cuộc sống của anh ấy. Khi là người yêu của nhau rồi, tôi có dành cho anh ấy và mối quan hệ của anh ấy một sự quan tâm rất nhỏ, chẳng đáng là bao nhưng vẫn gọi là có chú ý tới. Khi mới thành vợ chồng thì tôi quan tâm đến cảm xúc của anh ấy nhiều hơn là các mối quan hệ. Sau khi chúng sống với nhau, tôi nhận ra là rằng gần 80% sự quan tâm của tôi đặt cả vào anh ấy cho nên trong tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác ghen với tất cả những người khác giới bên cạnh chồng mình, mà ngay cả cùng giới cũng phải lưu ý. Tầm này thì chồng mình không dụ thì trai cũng dụ chồng mình, kiểu như là nguy hiểm từ hai phía.
Sau một trận khóc lóc thì tôi cũng đã suy nghĩ về mọi vấn đề và trường hợp xảy ra. Dẫu sao đó cũng là Dim, là chồng tôi, nếu tôi không tin tưởng anh ấy thì còn ai đứng về phía anh ấy, kể cả là khi anh ấy có đi cùng cô ta thì cũng không chứng minh được việc anh ấy có mối quan hệ đặc biệt với cô ta. Tôi đã tự nhủ lòng mình như thế hàng chục lần trong khi bước tới phòng khám đó.
Từ bên ngoài phòng khám, tôi nhìn vào cửa kính trông theo Dim và Phương Lan. Huy chọc vào vai tôi.
- Làm gì đây?
Tôi quay nhìn Huy rồi đưa mắt nhìn bóng hình hai người đang cùng nhau dỗ dành đứa bé trong phòng khám, thở dài.
- Thôi, đi về!
Lúc vừa nhìn thấy Dim, phát hiện anh ấy nói dối tôi, tôi vừa cảm thấy ngỡ ngàng vừa tức tối nhưng cảm giác đó xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất, không để tôi kịp suy nghĩ thêm điều gì. Nên khi tôi muốn đến tận nơi để nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi lại chẳng hề suy nghĩ mình nên làm gì, có kế hoạch gì không hay chỉ vào đó rồi quát lớn với người phụ nữ kia và làm một trận ra trò. Tôi chỉ biết đi đến và đứng nhìn ngây ngốc, chẳng dám phá vỡ bất cứ điều gì đang tồn tại quanh tôi. Cô ta còn có một đứa trẻ, còn tôi lại chẳng có gì ngoài bản thân tôi, nếu có làm gì người ta cũng chỉ trách tôi chứ nào ai mắng kẻ như cô ta. Bởi vì người ngoài không hiểu, họ chỉ nhìn và phán xét. Tội nhất không phải người phụ nữ bị chồng cắm sừng mà là đứa bé không có bố, họ sẽ nghĩ như vậy và rồi tôi sẽ là một kẻ bại trận.
- Anh ta nhìn tôi.
Huy đứng im một chỗ, ở đằng sau tôi lên tiếng.
- Ai?
Tôi cau mày quay lại.
Một đôi giày MANHSM tông đen mũi da bóng xuất hiện trong tầm mắt của tôi khi tôi quay lại. Đây là đôi giày tôi đã mua bằng tiền lương tháng đầu tiên của tôi cho Dim và ngày hôm nay anh ấy đã đeo nó, chính xác thì người đang ở đây, trước mặt tôi là Dim.
- Là anh.
Dim đưa tay ra nâng cằm tôi lên, đợi tôi nhìn vào mắt anh ấy.
Chỉ cần không phải là lúc này thì bất cứ khi nào anh ấy muốn tôi đều có thể nhìn vào mắt anh ấy, bây giờ thì xin đừng bắt tôi phải trở nên mạnh mẽ, đừng bắt tôi phải tiếp nhận thêm điều gì từ anh ấy, một ánh mắt thôi cũng khiến tôi ngộp thở.
Tôi đã nói tôi chỉ là một đứa hay giả vờ, từng giả vờ rất giỏi và hiện tại thì không hề giỏi. Giả vờ mạnh mẽ một giây thì tôi sẽ yếu đuối một trăm giây, cứ như vậy mà nhân lên một trăm lần, đủ để thấy tôi chẳng có vẻ gì là giỏi giang ngay cả khi tôi nghĩ mình có vẻ như thế.
Tôi ngước mắt nhìn lên, nhưng người tôi nhìn không phải là Dim mà là người đứng đằng sau anh ấy, Phương Lan. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy giễu cợt. Trông tôi giờ thảm hại đến mức để cô ta ném cho một ánh nhìn như thế sao? Tôi sẽ không trở nên nhỏ bé đâu, ít nhất là trong mắt cô ta.
Tôi nở một nụ cười dễ chịu, đưa tay nắm cổ tay Huy lại để cậu ta lại gần tôi.
- Anh đưa ai đi khám à?
Tôi nháy mắt với Dim, nghiêng đầu nhìn Lan, giả vờ như mới để ý đến cô ta.
Khi Dim chưa kịp trả lời, Lan bước tới, níu ống tay áo Dim, bẽn lẽn như thể cô gái nhỏ.
- Ai vậy anh?
Cổ họng tôi khô rát, mắt tèm nhem ngứa ngáy, chân tay khó chịu. Cô ta nghĩ cô ta bao nhiêu tuổi mà còn làm cái trò ngơ ngác như vậy. Thế có khác gì cô ta mới là người bắt gặp chồng ngoại tình chứ không phải tôi.
Ngay lập tức, Dim bước lại gần tôi hơn như để tránh cái níu tay của Lan, khiến sự hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta.
- Ồ, nhìn gần mới nhận ra cô thật quen. Chúng ta gặp nhau rồi, nhớ chứ? Trong siêu thị đó. Là em gái Phong, phải không?
Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi hồ hởi chìa tay ra định bắt tay với Lan nhưng dường như cô ta chẳng có ý định tiếp nhận hành động ấy của tôi, trên mặt của cô ta tỏ rõ sự khinh bỉ. Cô ta nghĩ tôi thèm bắt tay cô ta lắm chắc?
Rồi tôi vỗ ngực Dim mấy cái rất nhẹ, ra ý tôi biết Lan.
- Lần trước anh gặp Phong rồi đúng không? Trái đất tròn mà, chúng ta đều quen nhau.
Dim nhìn tôi, mỉm cười, gật đầu thay lời đáp lại. Thấy tôi không giống đang tức giận nên Dim tỏ ra thoải mái và nhẹ nhõm hơn, cứ nhìn biểu hiện của anh ấy mà xem, như trút đi cả tấn gánh nặng.
Huy giơ tay lên khoác vai tôi thân thiết, hếch cằm lên hỏi.
- Chị không giới thiệu à?
Tôi xoay mặt nhìn Huy chỉ thấy mắt cậu ta đang nháy loạn lên. Mất vài giây để tôi kịp nhận ra cậu ta đang cố ý giúp tôi.
Tôi không kéo tay Dim, chỉ đứng và chỉ vào anh ấy.
- Là chồng tôi, Jim. Bọn tôi cưới nhau cũng được gần bốn năm rồi. Còn đây là em gái bạn tôi.
Tôi “tiện thể” giới thiệu luôn Lan. Đó là cách để tôi khẳng định vị trí của tôi và cô ta khác nhau như thế nào.
Suốt cuộc trò chuyện sau đó, Lan không tham gia nhiều, chỉ đưa mắt liếc tôi vài lần hoặc nói riêng với Dim điều gì đó. Theo như những gì tôi nhận thấy, mối quan hệ giữa Dim và Lan không đơn thuần chỉ là bạn. Khi cô ta bế đứa bé, Dim nhìn đứa bé rất âu yếm dù không thể hiện nhiều bởi vì tôi còn ở ngay đây, ở cạnh anh ấy.
Tôi không biết cuộc trò chuyện kết thúc như thế nào, Dim đưa cô ta về ra sao, Huy tạm biệt tôi lúc nào và tôi về nhà bằng cách gì, tôi cứ đứng im trước cửa nhà. Kể từ lúc tôi nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn tôi từng nghĩ, tôi đã phải đấu tranh tinh thần rất nhiều giữa tin tưởng và không tin tưởng. Khoảng cách giữa hai điều đó mỏng manh tới mức chạm nhẹ một cái là đứt đoạn, rời rạc. Chúng tôi cưới nhau bốn năm, ngoài tình yêu và sự nhẫn nhịn, chúng tôi chẳng có gì hơn. Mà không phải, phải là tôi chẳng có gì hơn.
- An, sao em lại ngồi ở đây?
Tôi nghe thấy tiếng Dim ngay gần, ngoảnh lại đã thấy anh ấy đứng ngay cạnh tôi với vẻ mặt lo lắng.
- Em đã ngồi đây bao lâu rồi?
Dim nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẫn bộ đồ lúc chiều và sự bụi bặm sau một ngày dài ở ngoài.
Nếu bây giờ có ai đó hỏi tôi về cảm giác hiện tại chỉ bằng hai từ, tôi sẽ trả lời, là “chơi vơi”. Tất cả những gì tôi nghe thấy, nhìn thấy đều như rơi xuống từng thứ từng thứ một ngay xuống chân tôi nhưng lại chẳng hề vỡ vụn, cứ chồng lên từng lớp một cao ngất, ngạo nghễ xuất hiện trong tầm mắt tôi, bắt tôi phải tiếp nhận nó. Tôi mỉm cười, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời không sao, đen một mảng lớn thâu vào trong đáy mắt tôi, hằn lên tâm trạng tôi lúc này.
- Em đợi anh, đợi thử xem cảm giác anh phải chờ đợi em như thế nào. Xem nó có dễ dàng không? Có thoải mái không? Mười phút đầu, em thấy khó chịu. Ba mươi phút sau, em thấy bức bối. Một tiếng trôi qua, em thấy chán nản. Ba tiếng rời đi, em thấy mệt mỏi. Và bây giờ là đã được sáu tiếng hai sáu phút bốn hai giây, anh về, em đợi được anh…
Tôi thu tầm mắt, xoay mặt nhìn Dim, gượng gạo nở một nụ cười.
- … nhưng trong lòng em đã từ bỏ việc đợi anh từ ba tiếng trước rồi.
Dim ngỡ ngàng, môi anh ấy run lên như định nói điều gì đó nhưng không cất lên thành lời.
Dim của tôi, sau một ngày dài như vậy vẫn đẹp trai, đáng yêu, tốt bụng và dễ mến. Vẻ ngoài của anh ấy chưa từng làm tôi mê đắm ở giây phút đầu nhưng dần dần ở bên nhau lâu, mỗi ngày tôi lại cảm thấy bản thân lún sâu vào tình yêu với anh ấy, cười tít mắt vì nhìn thấy anh ấy và dễ dàng yếu lòng trước bất cứ hành động nào của anh ấy.
Tôi bước đến gần Dim, chạm nhẹ vào má anh ấy rồi đứng lặng im ngắm nhìn khuôn mặt anh ấy. Khuôn mặt này đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thật kỹ như bây giờ, đã bao lần nhìn rồi lướt qua, chạm nhẹ rồi thôi. Đã bao lần tôi ỷ lại vào việc bên nhau thật lâu để quên đi dấu vết của thời gian, quên đi việc nhìn ngắm người đàn ông của tôi, quên đi việc quan tâm anh ấy còn ở bên tôi nhiều hay ít.
- Thế mới hiểu anh đã phải can đảm và mạnh mẽ rất nhiều để có thể chờ đợi em trong suốt ngần ấy năm. Một nửa tuổi trẻ của anh đã dành để đi theo em và cho em bờ vai để nương tựa mỗi lúc mềm yếu. Anh dành những năm đầu của tuổi ba mươi để ở bên em, mang cho em cuộc sống và cái nhìn mới. Đôi lúc em nhìn em trong gương, em tự hỏi bản thân có điều gì tốt đẹp để có thể khiến một người đàn ông chấp nhận chờ đợi tình yêu từ nơi em. Rồi có những ngày, em dừng việc ngắm bản thân mình, em nhìn anh và hiểu rằng em nên thấu hiểu anh hơn, thấu hiểu tình yêu của anh dành cho em hơn là chỉ biết đón nhận nó.
Tôi khẽ dịch người, ôm lấy Dim, áp mặt vào ngực anh ấy, thở dài.
- Yêu em, vất vả cho anh rồi…
Từ lúc tôi bắt đầu nói, Dim không nói lại dù chỉ một lời, đôi lúc tỏ ra ngạc nhiên và bối rối nhưng hầu hết anh ấy vẫn giữ thái độ bình thường, không gấp gáp mà cũng chẳng lo lắng như thể anh ấy đã biết trước tôi sẽ nói gì đó với anh ấy.
Chúng tôi đứng ôm nhau trước cửa nhà như hai kẻ ngốc vì quá lạnh mà va phải nhau rồi chẳng muốn rời xa. Không biết vì người lạnh hay lòng người không ấm, chạm vào nhau rồi dứt ra không đành.
Danh sách chương