“Vậy em có tin tưởng tôi không?” Anh không hề để ý, tiếp tục ép hỏi.

Hoan Nhan lau nước mắt, lo lắng nói: “Mau, anh phi phi ba lượt mới được, nếu không sẽ linh nghiệm!”

“Vậy em hãy cười một cái.” Anh không buông cô ra, chỉ cảm thấy vui vẻ vì giờ phút này cô đang lo lắng cho anh.

“Thân Tống Hạo!” Cô sẽ bị anh làm cho tức khóc, anh nghĩ thầm, nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của cô, khóe miệng nhếch lên, ngoan ngoãn nghe lời phi phi ba lần.

Cô lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hung hăng lườm anh: “Anh lần sau còn nói lung tung, đừng hi vọng tôi để ý anh!”

“Tôi sai rồi… Nhan Nhan, em cười một cái cho anh xem.” Tay anh xấu xa dán sát vào hông cô luồn lên ngực, miệng vẫn còn làm nũng.

Hoan Nhan dở khóc dở cười, thừa biết anh nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, không có cách nào khác là nhếch miệng, mỉm cười.

Lúc cô ngẩng đầu nở nụ cười, anh chợt cúi đầu, hôn lên môi cô, đã bao lâu? Ba tháng, bọn họ ngay cả nắm tay cũng không có, chứ đừng nói là hôn.

Muốn đẩy anh ra, ghét bỏ môi anh còn có mùi vị và dấu vết của cô gái khác, nhưng nụ hôn này lại triền miên như vậy, khiến cô không có sức lực đẩy ra… Nhưng anh chỉ lướt nhẹ rồi dừng lại, chỉ hôn một chút rồi khe khẽ đẩy cô ra, lúc kéo dãn khoảng cách, anh nhìn thấy trong ánh mắt cô có sự say mê và mất mát, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ, thật sự là rất mê người.

Hoan Nhan nhìn anh ngây người.

“Nhan Nhan đừng li hôn được không?” Anh đưa tay, lau nhẹ vệt nước đọng trên môi cô, động tác này khiến cho cô nhớ tới nụ hôn tiêu chuẩn của anh trong hôn lễ, gương mặt ửng hồng… Cô không trả lời, quay mặt sang chỗ khác, đổi chủ đề: “Nên về nhà rồi, Mễ Dương ở nhà một mình chắc sẽ sợ.”

Anh mím môi, rõ ràng nhận ra sự lo lắng và sợ hãi của cô, không sao,anh nhất định sẽ buộc cô lại bên người, khiến cô không thể nói ra hai từ li hôn này nữa.

Lúc xe lái đến đầu hẻm, trời đã chập tối, Hoan Nhan lo lắng Mễ Dương sẽ hoảng sợ, dù sao cô bé mới chỉ là mười tám tuổi, trông chừng một cỗ thi thể sao lại không suy nghĩ lung tung?

“Tôi có chuyện còn chưa nói với anh….” Hoan Nhan thận trọng mở miệng.

“Em nói.” Anh dắt tay cô, nhìn cô lảo đảo bước trong con ngõ đen kịt, liền lôi cô ra phí sau, dắt đi.

“Trước khi qua đời, mẹ kế nhờ tôi chăm sóc Mễ Dương, tôi đã đồng ý….” Cô ngập ngừng, ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao to của anh, có một cảm giác an tâm, nỗi sợ khi đi trong bóng tối cũng vơi đi.

“Em đã đồng y, vậy tất nhiên là phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

Anh trầm giọng trả lời, không cự tuyệt.

“Tôi muốn Mễ Dương đến nhà chúng ta, tôi đồng ý với mẹ kế sẽ trông nom em gái, Mễ Dương còn nhỏ, có nhiều thói quen xấu, tôi cũng muốn giúp em ấy sửa đổi…”

Cô nói uyển chuyển, tránh Thân Tống Hạo sinh ra cảm giác chán ghét Mễ Dương.

Bước chân anh hơi ngừng lại, xoay mặt nhìn cô cười: “Nha đầu em có phải hay không tiền trảm hậu tấu rồi hả?”

Hoan Nhan lúng túng mỉm cười: “Vậy có được không?”

“Nếu là em gái em, một đứa trẻ mười mấy tuổi, vậy cũng không sao, cứ ở thôi.” Anh vuốt tóc cô, tiếp tục dẵn cô đi về phía trước.

Hai người mới đi được mấy bước, chợt phòng ngủ lao ra một bóng dáng nho nhỏ màu trắng… Mễ Dương mặt một chiếc váy ngủ không tay, mái tóc quăn dài rối tung vọt ra khóc lớn: “Chị, anh rể… em rất sợ…. huuu huuuu em….”

Hoan Nhan còn chưa kịp phản ứng, Hứa Mễ Dương đã nhào vào ngực anh, gắt gao ôm anh khóc rống lên…. Cảm giác bàn tay đang nắm tay mình buông ra, Hoan Nhan sững sờ không thể hiểu rõ tình hình hiện tại, Mễ Dương trên danh nghĩa là em gái cô, nhưng lại không nhào vào lòng cô lại chui vào trong ngực anh rể chưa từng gặp mặt?

Ánh đèn chiếu theo, Hoan Nhan thậm chí có chút ngạc nhiên mái tóc Mễ Dương lại biến thành màu đen, trên mặt cũng không trang điểm đậm… giống như một cô bé gái nhỏ gầy gò yếu ớt, nằm trong ngực Thân Tống Hạo nghẹn ngào, tư góc độ cô nhìn sang, giống như là họ đã từng quen biết, rồi lại không biết phải nói sao.

Cô kinh ngạc tiến lên một bước, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lặng băng, Thân Tống Hạo không có đẩy Mễ Dương ra, ngược lại vỗ vai còn nhẹ giọng an ủi, ánh mắt anh có chút lạ, Hoan Nhan chưa bao giờ thấy vẻ dịu dạng này của anh… “Mễ Dương….” Cô lớn tiếng gọi, cô sợ, sợ đột nhiên biến thành người ngoài cuộc, vô cùng sợ!

Thân Tống Hạo nghe tiếng gọi này, bỗng nhiên thanh tỉnh, lập tức đẩy cô gái đang khóc trong ngực ra, anh nghiêng mặt khẽ ho hai tiếng : “Đây chính là Mễ Dương à!”

Vừa cười vừa nhìn Hoan Nhan, nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên là đứa nhỏ, sợ hãi quá nên khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện