Xoay người trong nháy mắt, Mễ Dương chợt hướng về phía Thân Tống Hạo cười rực rỡ, bên má mang theo giọt nước mắt thật khiến người khác động lòng, Mễ Dương điềm đạm mở miệng, thanh âm say lòng người: "Anh rể, anh thật tốt! Mễ Dương thích anh. . . . . ."

Ánh trăng chiếu trên da thịt cô lung linh mê người, Thân Tống Hạo cố gắng trấn tĩnh hồi lâu, mới nhắc nhở mình đừng nhìn theo bóng dáng ấy, đó là Mễ Dương, Hứa Mễ Dương, em gái của vợ của anh, một cô em gái không có liên hệ máu mủ, nhưng anh trên danh nghĩa vẫn là anh rể.

Rõ ràng một chút cũng không giống, thậm chí còn không giống với lần đầu gặp Hứa Hoan Nhan, nếu nói là Hoan Nhan có hai phần giống, mà Mễ Dương căn bản ngay cả nửa phần cũng không giống.

Nhưng cái ôm mạnh mẽ vừa rồi, rồi mái tóc quăn dài màu đen, cùng khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy, hình như lại hơi giống!

Anh giơ tay, hung hăng bấu tay mình một cái, cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy, khiến cho anh tỉnh táo lại, anh đang suy nghĩ lung tung cái gì? Không phải nói muốn cứu vãn tấm lòng của Nhan Nhan sao, không phải nói muốn hảo hảo duy trì cuộc hôn nhân này sao?

Chẳng qua đó chỉ là cảm giác, nhưng lại khiến cho tinh thần anh hoảng hốt, anh thật không dám tưởng tượng, nếu là Tô Lai. . . . . . Không! Anh nắm chặt lòng bàn tay, nhẹ nhàng lắc đầu, gió thu thổi qua, thân thể anh run lên, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm xuống.

Sau khi thay quần dài xong, lúc đi ra, chẳng qua là một cô bé bình thường, thế nhưng điều đó lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ thứ lo lắng đang tràn ngập đáy lòng lập tức tản ra.

"Đi thôi." Thân Tống Hạo trực tiếp đi tới bên cạnh Hứa Hoan Nhan, nắm tay của cô, cô xoay người một cái, thế nhưng anh lại cố chấp nắm chặt;"Trời tối, để anh dắt em."

"Chị, anh rể, hai người thật dính lấy nhau." Mễ Dương có chút hâm mộ mở miệng, lúc nhìn Thân Tống Hạo trong con ngươi sáng chói khác thường.

Hoan Nhan chỉ cười nhạt một cái, liền đi ra ngoài, lòng bàn tay của anh hết sức ấm áp, nắm tay cô hết sức dịu dàng.

Làm cho Hứa Hoan Nhan thậm chí sinh ra ảo giác, mới vừa rồi lúc anh ôm Mễ Dương đáy mắt rất dịu dàng, nhất định là cô nhìn sai lầm rồi.

Nghĩ như vậy, ngón tay đã không tự chủ được cùng anh quấn quít lấy nhau, anh cúi đầu nhìn cô cười một tiếng, những ngón tay thon dài cùng cô hết sức chặt chẽ ở chung một chỗ, nắm chặt không buông.

Hứa Mễ Dương kéo chặt áo sơ mi, nhẹ nhàng cúi thấp cằm, cắn cắn môi dưới, con ngươi ở trong hốc mắt khẽ di chuyển, ánh mắt lạnh lùng rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt, môi cô hài hước giương lên, tiểu thú trong cơ thể lập tức thức tỉnh. . . . ."Ai nha. . . . . ." Vốn là không khí an tĩnh, chợt bị một tiếng đau của Mễ Dương cắt đứt, "Chị. . . . . . dạ dày em thật là đau. . . . . ." Mễ Dương gập người ôm lấy bụng, cô từ nhỏ kiêng ăn mà Hoàng Thư Quyên lại dung túng, vẫn luôn có bệnh bao tử, Hoan Nhan cũng biết.

"Thế nào, có phải vừa rồi mặc quá ít áo hay không, bị lạnh rồi?" Hoan Nhan lập tức lo lắng vịn cô ân cần hỏi han.

"Em cũng không biết. . . . . . Chính là đau lợi hại. . . . . . Chị. . . . . ." Mễ Dương sắc mặt tái nhợt dọa người, nắm chặt cánh tay của Hoan Nhan ngồi chồm hổm trên mặt đất không đứng nổi lên. . . . . ."Kiên trì một chút, Mễ Dương, lập tức ngồi lên trên xe . . . . . A Hạo, anh tới giúp một tay đỡ Mễ Dương đi, nhanh lên một chút. . . . . ." Hoan Nhan vừa dùng sức muốn đem Mễ Dương đỡ dậy, vừa vô cùng lo lắng gọi Thân Tống Hạo.

"Không có chuyện gì, chị, anh rể, em có thể nhịn được. . . . . ." Mễ Dương nhìn thấy Thân Tống Hạo đứng bất động, cuống quít mở miệng, cố gắng muốn đứng lên, nhưng chỉ cần động một chút, lập tức lại ai u một tiếng cúi xuống . . . . . ."Vậy phải làm sao bây giờ à? Trong nhà có thuốc không Mễ Dương?" Hoan Nhan nhanh chóng tìm quanh, nhìn em gái đau quá lợi hại làm cô không khỏi khẩn trương.

"Trong nhà thuốc. . . . . . Đã sớm hết sạch, em đây mấy lần đau bụng, đều là cố gắng chịu đựng . . . . ." Giọng nói của Mễ Dương thật yếu ớt, nhưng lỗ tai đang dựng đứng lên nhạy bén muốn nghe thấy tiếng của Thân Tống Hạo. . . ."Lên xe trước đi, tôi đưa cô đi bệnh viện!" Thân Tống Hạo nhẹ nhàng mở miệng, như có điều gì suy nghĩ nhìn Hứa Mễ Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất: "Hoan Nhan, để anh cõng cô ấy."

"Ừ, A Hạo anh nhanh lên qua đây!" Hoan Nhan một lòng lo lắng Mễ Dương đau khó chịu, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại Mễ Dương nghe lời này lập tức ngẩng đầu lên, dùng sức lắc đầu: "Không được, chị. . . . . . Tự em đi, em có thể làm được. . . . . ."

Vừa nói xong cũng đã quật cường đứng lên, chỉ là vừa dịch một bước chân, liền đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng. . . . . ."Bây giờ không phải là lúc để em gắng gượng, đừng có trẻ con như thế!" Thân Tống Hạo đưa tay vịn cô, trầm trầm mở miệng: "Đi lên, tôi cõng cô, Nhan Nhan, em đỡ cô ấy xuống."

"Chị. . . . . ." Mễ Dương trên mặt tỏ vẻ đã làm khó, nhưng tay cũng đã nhẹ nhàng khoác lên cổ Thân Tống Hạo. . ."Nhanh lên một chút, để cho anh ấy cõng em lên xe trước, em xem em đau. . . . . ." Hoan Nhan ở phía sau nâng Mễ Dương lên, Thân Tống Hạo liền vững vàng cõng Hứa Mễ Dương lên.

Khi thân thể hai người dán vào nhau, Thân Tống Hạo lập tức nhạy cảm cảm giác được cô gái trẻ tuổi này trổ mã vô cùng tốt, mà cô ta lại to gan đến mức ngay cả áo lót cũng không mặc.

Trong lồng ngực của anh tràn ra một tiếng cười nhạt, không khỏi cảm thấy tất cả có chút kỳ quặc.

Trong con hẻm tối đen như mực, chỉ thấy điện thoại trong tay Hứa Hoan Nhan phát một chút ánh sáng yếu ớt, cô lảo đảo đi theo phía sau hai người, ánh mắt dần chua xót, cô hình như còn chưa được anh cõng lần nào, không khí, trong lúc nhất thời yên ắng lại có chút trầm muộn. . . . . ."Khá hơn chút nào chưa?" Hoan Nhan nhìn Mễ Dương một mực yên lặng không lên tiếng nhẹ giọng hỏi.

Hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Thân Tống Hạo, cô không còn hơi sức dán sát mặt ở trên lưng Thân Tống Hạo, nhắm mắt lại nỉ non: "Chị, em không còn hơi sức nói chuyện. . . . . ."

"Vậy thì không nói nữa, nhanh đến trên xe rồi." Hoan Nhan nhìn cô khó chịu, cảm giác không thích mới xông lên từ dưới đáy lòng cũng đi theo thu lại.

Nhanh chóng đến đầu hẻm, Mễ Dương chợt dính vào bên tai Thân Tống Hạo nhẹ nhàng hỏi: "Anh rể. . . . . . anh cũng từng cõng qua chị như vậy sao?"

Trong miệng phả ra khí nóng bên tai anh, anh chỉ khẽ run lên một chút, lập tức khôi phục lại tỉnh táo: "Dĩ nhiên, chị em không quen đi giày cao gót, anh cũng thường phải cõng cô ấy."

Hoan Nhan có chút kinh ngạc, không tại sao anh phải nói dối Mễ Dương, nhưng cô cũng không nói lời nào, cúi đầu yên lặng đi về phía trước.

"Chị thật hạnh phúc, anh rể tốt như vậy, làm vợ anh thật sự là quá hạnh phúc!" Mễ Dương lại nhẹ nhàng mở miệng, trong miệng không che giấu được hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện