Anh lập tức bật cười, thoáng kéo thân thể cô ra một chút, những giọt nước từ trên cơ thể anh thấm ướt áo sơ mi mỏng manh của cô, trước ngực loáng thoáng lộ ra độ cong đẹp đẽ…Anh duỗi ngón tay ra, tà ác dọc theo hình dáng mơ hồ bên ngoài áo sơ mi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, trong đôi mắt ần chứa tình dục rõ rệt, ngắm nhìn cô thật sâu, tất cả, giống như trở lại mấy tháng trước, anh vẫn như cũ không kềm chế được phóng túng, cợt nhã phong lưu, hoa hoa công tử, mà cô, vẫn một thân ngượng ngùng, khi anh khiêu khích xuống dần đến gò cao thiếu nữ…”Đừng như vậy…” Cô vô lực đẩy anh, đáy lòng lại có thanh âm đang nhẹ nhàng kêu réo, muốn buông thả phóng túng một lần.

“Em có biết là em rất ác hay không? Đám cưới được ba, bốn tháng, vậy mà anh chỉ mới chạm qua em được hai lần, mà hai lần đó cách đây ít nhất cũng ba tháng rồi…” Anh cúi người xuống, từ cổ cô hôn nhẹ nhàng một đường đi xuống dưới, đầu tiên từ vành tai, sau đó là gương mặt, dây dưa hồi lâu, mới từ từ rơi xuống đôi môi đỏ thắm của cô…” Em thật muốn đày đọa chồng em sao?” Anh cắn vành môi cô, âm thanh khàn khàn rồi lại mập mờ.

Hứa Hoan Nhan không cách nào kháng cự, cô không có quên, người đàn ông này ở trên giường, thủ đoạn cao siêu cỡ nào, đối phó với phụ nữ có bao nhiêu lợi hại, có lẽ, từ lần đầu tiên bắt đầu, cô đã bị anh nắm chắc vững vàng trong lòng bàn tay, trốn cũng trốn không thoát…. “Anh cũng đâu thiếu phụ nữ, ôm ấp yêu thương….Chủ động dâng hiến cũng không ít…” Cô thở hổn hển, hai tay yếu ớt muốn đẩy anh ra, lại bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay, anh dùng sức siết cô , phủ xuống đôi môi, sau đó bắt lấy đầu lưỡi cô nhẹ nhàng mút, làm cho lời nói của cô đứt quãng: “Em còn dám nói…”

Bàn tay anh một đường thẳng xuống phía dưới, thăm dò vào trong áo sơ mi cô, đôi mắt đen nhánh như mực trong trẻo nhìn mê người: “Em có phải hay không còn muốn anh tự nguyền rủa mình?”

Haizz…. tự đáy lòng cô nặng nề thở dài, mi mắt chậm rãi nhắm lại: “Còn một tuần nữa là đi rồi phải không?”

Nụ hôn của anh trở nên nhẹ nhàng, xoay người lại ôm cô vào trong ngực, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô: “Hay là chúng ta cùng đi?”

“Em muốn chăm sóc cho ba.” Hứa Hoan Nhan lắc đầu một cái, muốn cô rời ba đi mấy táng, cô không làm được.

“Em yên tâm, đợi đến giữa tháng mười hai, anh nhất định sẽ trở lại.” Cảm nhận được cô không muốn, tâm tình anh tốt hơn nhiều, mà cô như vậy khéo léo nằm trong ngực anh, thật làm cho anh không nỡ xa rời.

“Ông nội đi đến đó tĩnh dưỡng, nói vậy thân thể sẽ mau chóng bình phục…” Hứa Hoan Nhan cúi đầu nói, nghĩ đến ước định giữa hai người, ông nội khỏe lên sẽ ly hôn, trong lòng cô nhói đau.

“Nhất định, anh nhất định chăm sóc cho ông nội thật tốt.” Thân Tống Hạo kiên định nói, ôm chặt cô vào trong ngực, da thịt anh đang lạnh như băng, dần dần thay đổi nóng rực, tuy chỉ cách một lớp áo sơ mi, cô vẫn cảm nhận được loại nóng bỏng đó, cơ hồ muốn hòa tan người ra… “Em, em đi tắm…” Hứa Hoan Nhan cắn môi, đẩy anh ra đứng lên, hướng phòng tắm muốn đi tới…Thế nhưng anh xoay người lại, ở sau lưng cô ôm vòng lên trước, tư thế thân mật như vậy làm cho nhịp tim cô như dừng lại: “Mới vừa rồi em hại anh cả người ra đầy mồ hôi, anh muốn cùng đi với em…”

“Nghiêm chỉnh một chút nha…” Hứa Hoan Nhan đẩy anh ra, khóe môi giương cao lên, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười phát ra từ nội tâm như vậy? Cũng không biết đã bao lâu không ùng với anh ôm nhau thân mật như vậy? Cô cho là những khổ sở mình đã trải qua sẽ rất mau chóng quên đi, an tỉnh trở lại, nhưng không ngờ, từ lúc cô quyết định ly hôn đến giờ, vẫn chưa từng vui vẻ qua.

“ Để cho anh không đứng đắn bảy ngày đi, đến lúc anh đi, em có muốn nhìn người như vậy cũng không có…” Anh ở phía sau lưng cô, đẩy cô đi tới phòng tắm, bên tai nỉ non dịu dàng làm cho lòng người nhộn nhạo.

“Ai thèm nhìn, anh thật tự luyến…” Cô giận dữ, nhưng tâm cũng hơi mềm lòng, ngay cả vui vẻ cũng thay đổi tự đáy lòng.

“Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, không tự luyến thật lãng phí a!” Anh đúng lý hợp tình nói, khóe môi chứa ý cười ôm cô càng chặt hơn… “Chị, anh rể…” Cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, giọng nói nhu nhược nghẹn ngào vang lên… Hứa Hoan Nhan ngẩn người, lập tức xoay người đẩy anh, Mễ Dương mặc đồ ngủ thật mỏng manh đứng ở cửa, giơ ngón tay sưng đỏ nức nở.

Theo bản năng, cô liền lấy khăn tắm che trước người Thân Tống Hạo, cô không muốn, không muốn anh bị người khác thấy, cho dù là trước mặt em của mình.

“Sao vậy Mễ Dương?” Hứa Hoan Nhan mở miệng, đúng là vẫn có chút không vui.

“Em, em không biết sử dụng bồn tắm, làm ngón tay bị phỏng…. đau quá chị ơi!” Cô giơ ngón tay đến phía trước, Húa Hoan Nhan nheo mắt, nhìn xuyên thấu qua làn áo ngủ mỏng manh, thấy rõ trước ngực cô, mơ hồ nhô ra hai hạt đậu hồng hơi đung đưa theo nhịp bước tới …Da đầu tựa hồ nổ tung, lời nói bạt mạng của cô tràn đầy trong tai Hứa Hoan Nhan, Hứa Mễ Dương cũng không hề đơn thuần ngây thơ như vậy, nhất định cô ta đang muốn làm gì đó.

“Mễ Dương.” Từ đầu chưa hề mở miệng, Thân Tống Hạo không nhanh không chậm nói, khóe môi mỉm cười, đáy mắt tràn đầy hài hước, nha đầu mười bảy, mười tám tuổi này, xem ra quả nhiên là không đơn giản.

“Ngón tay bị thương, hoặc sau này gặp chuyện gì, cô nên tìm chị Tần hoặc Quản gia, sau này ở đây, thì cô cũng coi như là một nửa chủ nhân, phải làm tấm gương thiên kim tiểu thư, tôi và chị cô không phải là bác sĩ, cô tới tìm chúng tôi như vậy có phải mất thời gian không?” Lời nói đến cuối cùng, mang theo vài tia lạnh lùng, khiến Hứa Mễ Dương sững sờ đứng ở nơi đó.

“Em , em vừa tới đây, không dám sai khiến mấy người đó..” Cắn môi, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, gắt gao nhìn chằm chằm Thân Tống Hạo, hình dáng anh ta không mặc quần áo nhìn quá mức mê người, so với mấy bạn trai trước kia của cô đều tốt hơn nhiều, trong lòng bất bình, lại bắt đầu điên cuồng kêu gào lên…Tại sao người anh ta ôm thân mật vào trong ngực lại là Hứa Hoan Nhan!

“Chị Tần và Quản gia đều là người đàng hoàng, cô chỉ cần lên tiếng, còn có…” Anh dừng lại, cương quyết nâng cằm lên, bàn tay ôm Hứa Hoan Nhan sức lực càng lớn một ít: “Lần sau muốn vào phòng người khác, nhớ gõ cửa, cho dù là chị và anh rể, cũng không thể không có lễ phép như vậy, đây là phòng ngũ, cô thấy cái gì không nên nhìn, cũng đừng trách chúng ta dạy hư cô, được rồi , mau đi tìm chị Tần săn sóc vết thương đi.”

Anh ôn hòa chỉ trích, khiến cho Hứa Mễ Dương đứng đó bất an, đợi đến khi anh nói câu sau cùng, cô lập tức xoay người hướng ngoài cửa phòng ngủ xông ra, da mặt cô dù dày như thế nào, củng sẽ không thể không nghe ra trong lời nói của anh …giễu cợt và khinh thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện