Cô lập tức xoay người hướng ngoài cửa phòng ngủ xông ra, da mặt cô dù dày như thế nào, củng sẽ không thể không nghe ra trong lời nói của anh …giễu cợt và khinh thường!

Cửa phòng ngủ bị cô đóng sầm một cái, chấn động rung lên. Hứa Hoan Nhan bị âm thanh này làm giật mình, quay mặt sang, thấy Thân Tống Hạo vẻ mặt nghiền ngẫm môi mím lại không nói lời nào.

“A Hạo…Mễ Dương, con bé này bị chiều hư rồi…” Hứa Hoan Nhan đỏ mặt ngập ngừng mở miệng, cô thử thăm dò muốn che dấu giúp Mễ Dương, nhưng căn bản lại không biết giải thích vì sao khi nãy cô ấy thiếu lễ phép, thấy anh dằn xuống không nổi giận không làm cho cô khó chịu hơn, coi như đã là khách khí lắm rồi.

“Người em gái này của em, thoạt nhìn dáng vẻ không tới mười tám tuổi? Nhưng so với em thì thành thục lão luyện hơn nhiều.” Thân Tống Hạo chỉ là cười nhạo một tiếng, lại xoay người lại, tay nắm lấy cằm Hứa Hoan Nhan, kéo cô đến gần, tròng mắt của anh dưới ánh đèn thần thái nổi bật, lấp lánh rực rỡ, nhìn chăm chú vào cô: “Chúng ta tiếp tục…Bà xã.”

“Em…Em không có tâm tình.” Hứa Hoan Nhan bị Mễ Dương đột nhiên xông vào, làm cho tâm tình xuống thấp cực kỳ.

“Aizz…..” Anh kéo dài giọng, nhưng vẫn đẩy cô đi về phía trước. “Vậy ta bắt đầu lại từ đầu, không sao, cái anh có chính là thời gian…Một tuần này anh không đi làm, công ty cũng giao cho Kỳ Chấn phụ trách, anh chỉ ở cùng em…”

Anh cắn vành tai cô thì thầm, nhấc chân đem cửa phòng tắm đá văng ra, đi vào đồng thời dựa lưng vào cửa: “Thế nào, có vui vẻ không?”

“Có gì mà vui vẻ…Ai mà thèm.” Hứa Hoan Nhan cúi đầu lầu bầu, trong lòng không nói ra là cái tư vị gì.

Có rất nhiều nghi vấn ẩn sâu, nhưng cô không nghĩ phải hỏi tới, nếu chia tay là tất nhiên, như vậy hiện tại cô giả bộ ngu ngốc, sau này ngồi nhớ lại những chuyện đã qua cũng thấy ngọt ngào, cô mỉm cười khi nghĩ đến điều đó.

“Sao? Có đúng là không thấy lạ gì không?” Anh quay người lại đi tới bên bồn tắm, một tay mở nút áo cô ra, đầu ngón tay vừa chạm đến da thịt, nóng kinh người, giọng nói anh mập mờ, nhưng lại tình cảm dễ nghe. “Anh đi mất hai tháng đấy…Đến lúc đó, em nhớ tới anh, có muốn sờ cũng không được, không có ai hôn em, buổi tối ngủ một mình lạnh lẽo chỉ có thể ôm gối đầu, lúc đó em sẽ thấy có ông xã ở bên cạnh thật tốt đó nha…”

“Vậy ba tháng trước em sống một mình cũng tốt lắm,, không có chết à nha..”Hứa Hoan Nhan cười giễu cợt, qua một lúc lâu không nghe thấy anh nói chuyện, cô ngẩn người, chợt cảm thấy trước ngực lành lạnh, hốt hoảng cúi đầu nhìn, ,người kia cởi toàn bộ nút áo sơ mi cô từ lúc nào, giờ phút này đang dương dương tự đắc, dùng đầu ngón tay đụng chạm vào váy của cô… “Thân Tống Hạo, anh thật không biết xấu hổ!” Hứa Hoan Nhan phát cáu, mặt đỏ hồng lên, đẩy tay anh ra kéo áo lại, nhưng không ngờ anh từng bước tiến lên chỉ hai ba động tác đã cởi áo sơ mi của cô ra,vung vẫy ở đầu ngón tay, cố ý lúc xa lúc gần lưu manh mà cười cười trêu tức cô.

“Này!” Hứa Hoan Nhan ôm chặt cánh tay, tức giận nhìn anh hét lên, nhưng liền sau đó cảm thấy trên người hơi lạnh ập vào, liên tiếp hắt hơi mấy cái…Thấy cô như vậy, anh liền lập tức nghiêm chỉnh lại, ôm cô vào trong ngực: “Nước vừa đủ ấm rồi,, bà xã mau đi tắm, kẻo không lại cảm lạnh…”

“Còn không phải do anh gây ra sao!” Hứa Hoan Nhan run một cái, bất đắc dĩ để anh ôm vào trong bồn tắm, da thịt đang lạnh tiếp xúc với nước ấm, cảm giác mỗi lổ chân lông cũng đều giàn nở ra, thoải mái làm cho người ta không muốn nhúc nhích…Dựa vào trong ngực anh, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, đây coi như là hạnh phúc sao?

Suy nghĩ một chút trong ba tháng này, anh mỗi ngày đi làm về nhà đúng giờ, bữa ăn nào cũng ăn cùng cô, luôn quy củ không làm loạn, cũng không có quan hệ nam nữ bất chính, một người đàn ông, nguyện ý vì người phụ nữ mà thay đổi, nói vậy, trong lòng anh cũng có chút quan tâm đến cô… “Không nên ngủ gật, sẽ bị lạnh…” Anh tựa đầu vào gáy cô thì thầm, trong giọng nói lại có mang theo tia lửa, ba tháng cấm dục, mà hiện giờ cơ thể mềm mại đang nằm trong ngực anh, nhưng thật kinh ngạc là anh lại không dám hành động thiếu suy nghĩ…Những người phụ nữ của anh trước đây không người nào dám lạnh nhạt với anh, người nào cũng muốn đem anh buộc tại trên giường của mình. Chỉ có cô, hết lần này tới lần khác, mổi một lần cùng với cô làm chuyện ấy, đều giống như là đang cưỡng ép, vô cùng ủy khuất.

“Ừ…”Hứa Hoan Nhan hừ nhẹ, nằm trong lòng anh giật giật thay đổi tư thế “Rất muốn ngủ…” Cô nhẹ nhàng nỉ non, thật giống như quên mất bọn họ hai người đang trần trụi, lộ ra tương đối.

“Vậy cũng không cho ngủ..” Anh bá đạo mở miệng, dứt khoát ôm cô lên,kéo lấy áo choàng tắm mềm mại, vụng về bao bọc lấy cô, thân thể cũng chưa lau khô, anh trực tiếp ôm cô đi vào phòng ngủ..”Trên người chưa lau khô đó, kẻ ngu…” Hứa Hoan Nhan cảm giác được anh lạnh như băng, không thể không mở mắt, đúng như dự đoán người đàn ông trước mặt trên thân thể còn đọng nước, tóc đen ướt nhẹp dính vào khuôn mặt, từng giọt từng giọt chảy xuống loang ra khăn trải giường trắng tinh.

“Buông em ra …” Hứa Hoan Nhan đẩy anh ra, tay chân lanh lẹ cầm lấy khăn lông mềm mại hút nước rất tốt đi tới trước mặt anh, tay cô nhẹ nhàng xoa đều đầu anh chỉ trong chốc lát thật thoải mái, mà giờ phút này, cô di chuyển hơi khập khiễng, anh biết điều cúi đầu xuống thấp.

Rất an tĩnh, một bức họa rất đẹp.

“Trên người cũng có nước.” Anh chỉ vào thân thể mình, cong môi nhìn cô nói. Ặc…Bắp thịt rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp, vóc dáng chừng 1m85, như thế nào lời nói ra lại giống như con nít ba tuổi?

Đổi một cái khăn lông khác, cô nhẹ nhàng lau khô chút nước trên người anh, sau đó nhắm mắt, ném khăn lông qua cho anh: “Mình tự lau…”

“Người tốt phải làm tới cùng chứ..” Anh ôm cô, oa oa nỉ non, cách một lớp áo choàng tắm thật mỏng, Hứa Hoan Nhan cảm giác được rõ ràng cái kia cứng lên nóng bỏng.

Hứa Hoan Nhan cảm thấy lổ tai thình thịch không ngừng giật giật, mặt đỏ lựng cơ hồ muốn nổ tung, cô lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào anh, cắn răng mở miệng: “Có phải không cần ngủ?”

Anh thật thấp nở nụ cười, cầm khăn lông lau lung tung trên thân mình, sau đó trực tiếp đè cô nằm xuống giường.

Hôn rải rác tinh tế trên mặt, Hứa Hoan Nhan không khỏi nắm chặt drap trải giường, nhẹ nhàng khép hai mắt lại, cô cắn chặt môi dưới, không dám để cho âm thanh nào phát ra, Mễ Dương ở phòng sát vách, cô dám bảo đảm, cô nàng nhất định đang nghe lén.

Thế nhưng anh lại không buông tha cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực, muốn cạy hàm răng cô đang cắn chặt ra: “Không cần nhịn, Nhan Nhan…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện