"Anh cho rằng anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vậy thì mọi chuyện cũng sẽ chưa từng xảy ra sao? Tôi đã làm cái chuyện mất mặt như vậy, sau này còn mặt mũi nào để gặp anh Cẩn Hiên nữa đây?"
"Anh Cẩn Hiên của em cũng không còn thủ thân như ngọc đối với em, anh ta có tư cách gì để lưu tâm xem em có phải xử nữ (con gái) hay không? Hơn nữa bây giờ anh ta sắp kết hôn, sẽ phải cưới người khác, anh ta sẽ đối mặt với em thế nào đây?" Nghe đến đó, An Gia Khải thật sự tức giận, sao cô cứ khăng khăng một mực như vậy? "Anh. . . . . . Anh còn mắng tôi, anh chiếm tiện nghi rồi lại còn mắng tôi. . . . . . Tôi muốn như thế nào đó là việc của tôi, tôi thích anh Cẩn Hiên cũng là chuyện của tôi, quan hệ gì đến anh... không cần anh lo, không ai mượn anh lo!"
Thiên Tình dùng sức đẩy anh, vừa kêu gào vừa dùng sức đẩy anh sang một bên, An Gia Khải cũng không tránh né, chỉ im lặng nhìn cô, cho đến khi cô không chút lưu tình hung hăng đẩy anh ngã xuống nền đất, anh mới lập tức đứng lên, tức giận nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Thiên Tình trong lòng bối rối, ngồi yên hồi lâu, rồi nhìn lại từng mảng lớn vết hôn trên người mình, bất giác lại ôm đầu khóc, còn An Gia Khải ở trong phòng tắm cũng không có tiếng động gì.
Thiên Tình khóc mãi cho tới lúc mệt mỏi, cô mới quơ lấy quần áo mặc qua quýt vào người.. Cô cũng không rửa mặt chải đầu, chỉ vuốt qua mái tóc, kẹp lại sơ sài, chống hai chân đứng lên, liếc nhìn lên trên giường vaanc còn đang ngổn ngang, một vết máu đỏ đến chói mắt, vành mắt đầy mệt mỏi. Rốt cuộc cô vẫn cố nén nước mắt, mở cửa phòng ngủ sải bước đi ra ngoài.
Xuống lầu, không buồn để ý đến ánh mắt khác thường của quản gia và mấy người giúp việc, cô đi thẳng ra phía ngoài sân thật rộng. Đi mãi cô mới gọi được xe, nói địa chỉ về nhà.
An Gia Khải đứng trong phòng ngủ, cánh cửa sổ to được anh mở rộng hoàn toàn, hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá, điếu thuốc trên tay đã cháy được một đoạn thật dài, một ít tàn thuốc rơi vào ngón tay, anh chỉ hơi nhíu mày lại dường như không có cảm giác đau đớn.
Anh nhìn bóng dáng của cô như thất hồn lạc phách đang dần dần biến mất ngay trước mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời.
Anh luôn luôn nhìn thấu mọi chuyện, làm việc mạnh mẽ dứt khoát không dài dòng dây dưa, một khi đã xác định mục tiêu thì không do dự cho đến khi thành công mới thôi. Nhưng trong chuyện Thiên Tình, anh lại luôn luôn do dự, nghĩ hoài không thôi. Chuyện xảy ra tối hôm qua, xem như chỉ là thuận nước đẩy thuyền, ai có thể biết được thật sự sẽ không có một chút xíu hối hận nào không.
Bất quá anh cũng đã mơ hồ hiểu rõ lòng mình một chút, nhưng mà, cô lại không có tình cảm đối với anh, đột nhiên xảy ra chuyện này, càng khiến cô cách ra xa hơn mà thôi
An Gia Khải hơi buồn bực, anh dúi mạnh mẩu thuốc lá lên bệ cửa sổ dụi tắt đi, nhìn gió thổi cuốn tàn thuốc đi xa, cảm thấy trong lòng càng rối bời. Anh nghĩ lại, vừa rồi lẽ ra anh không nên trốn tránh, hoặc là, dứt khoát nói rõ ràng tình hình thực tế để cô không khó chịu như vậy nữa.
Anh thay đổi y phục, xuống lầu lên xe chạy về phía nhà của cô.
Xe ngừng lại, Thiên Tình vừa mới xuống xe, nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên nét mặt tươi cười sải bước đi về phía mình, đây là lần đầu tiên cô không nhanh chóng nghênh đón anh, mà co rúm người lại, bàn tay vặn xoắn tà áo lung tung, quay mặt qua chỗ khác làm bộ như không nhìn thấy anh.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên vẫn chưa phát hiện sự khác thường của cô, anh ôm cô lên quay vài vòng, lại ôm chặt vào trong ngực, đôi mắt đen như mực lấp lánh tỏa sáng, anh dán sát vành tai của cô nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn. . . . . . Sau này rốt cuộc chúng ta không cần tách ra nữa, chúng ta có thể ở cùng nhau mãi mãi. . . . . . Tử Di đã hủy bỏ hôn sự với anh, Noãn Noãn...Em có vui không?”
“ Anh...Anh nói gì?” Thiên Tình lập tức sửng sốt, cô trợn to đôi mắt sưng lên vì khóc, không dám tin nhìn Mộ Cẩn Hiên.
“ Thiên Tình, em làm sao vậy? Sao em khóc? Ai bắt nạt em?” Lúc này Mộ Cẩn Hiên mới thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Thiên Tình, anh hoảng sợ, cuống quít nắm bờ vai của cô khẽ hỏi.
“ Chuyện bắt đầu từ khi nào....” Nước mắt Thiên Tình lại rớt xuống, cô cảm thấy mình thoáng không đứng vững, cả người lảo đảo muốn ngã.
“ Ba ngày trước, là tối hôm anh đến tìm em, vốn dĩ Ân Tử Di tới nói với anh chuyện này, nhưng bởi vì lúc ấy ba Tử Di bệnh nặng, anh chưa kịp báo cho em biết, hiện tại bệnh tình bác trai đã thuyên giảm, anh liền lập tức tới tìm em, thế nào Thiên Tình, đã xảy ra chuyện gì?”
“ Ba ngày, tại sao anh không gọi cho em một cú điện thoại, hoặc nhắn tin báo cho em biết chuyện này?” Thiên Tình cảm thấy tim đau khó nhịn, vốn là ngày đêm mong đợi chuyện này, rốt cuộc bây giờ thành hiện thực, nhưng cô lại không thể hưởng thụ hạnh phúc này, cũng không còn cơ hội nữa rồi.
“ Anh...Anh nghĩ thấy chuyện này thật cao hứng, nên anh muốn chính anh tự nói với em...”
Thiên Tình không đợi anh nói xong, chợt giơ tay, giận dữ tát một cái vào mặt Mộ Cẩn Hiên.
“ Thiên Tình...” Mộ Cẩn Hiên không biết tại sao cô đột nhiên nổi giận, anh hơi ngạc nhiên lui về phía sau một bước, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Thiên Tình.
“ Mộ Cẩn Hiên, xin anh sau này đừng tới tim em nữa, anh ruồng bỏ Âu Tử Di lại còn nói với em cai gì mà chuyện này cao hứng, Mộ Cẩn Hiên, anh có còn lương tâm không?”
Thiên Tình nắm tay thật chặt, khi nãy tát Mộ Cẩn Hiên ngón tay đau dữ dội, hình như có một sợi dây dẫn dắt, cơn đau truyền từ ngón áp út đến tận trong tim.
“ Thiên Tình, em không muốn chúng ta ở cùng nhau sao?” Mộ Cẩn Hiên tiến lên một bước, muốn ôm cô, lau nước mắt trên mặt cô, nhưng Thiên Tình lại lui về sau mấy bước, cười lạnh nhìn anh: “ Anh Cẩn Hiên của em không phải như thế.”
Thiên Tình nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt rớt xuống, bộp một tiếng nhỏ rơi vào trong bụi đất, lập tức biến mất tăm mất dạng.
“ Thiên Tình....” Mộ Cẩn Hiên cảm thấy tim như bị đao cắt, chẳng biết từ lúc nào, giữa anh và Thiên tình dường như đã dựng lên bức tường cao không thể vượt qua.
“ Anh Cẩn Hiên của em là người lương thiện, sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Thiên Tình nuốt nỗi khổ sở trong lòng xuống, giờ khắc này, cô thật hận mình tại sao mình lại say rượu đến như vậy, hận tại sao mình muốn đi hộp đêm, nếu như không uống rượu say, nếu như không cùng An Gia Khải....
Vừa nghĩ tới chuyên hồ đồ tối qua, Thiên Tình cảm thấy tim như bị dao cắt, thật sự là không cách nào nhìn Mộ Cẩn Hiên nữa, co xoay người thật nhanh, bức bách mình mở miệng: “ Anh Cẩn Hiên, em đã quyết định buông tay, em cũng quyết định không yêu anh nữa, anh không cần tới tìm em, hãy chung sống với Tử Di thật tốt, anh không thể phụ lòng cô ấy.”
“ Thiên Tình, em nói năng lung tung gì thế?” Mộ Cẩn Hiên xông tới một bước, từ sau lưng cô ôm chặt lấy cô: “ Anh hổ thẹn với Tử Di, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, em yêu anh, anh cũng vậy, yêu em thật sâu đậm, tại sao chúng ta không thể ở chung một chỗ?”
“ Nếu yêu, tại sao ban đầu lại không nhịn một chút, tại sao phải ở chung một chỗ với Âu Tử Di, tại sao ở cùng một chỗ sẽ phải lên giường, còn có đứa bé?”
Mộ Cẩn Hiên không khỏi sửng sốt, cánh tay ôm lấy Thiên Tình chậm rãi buông ra, vấn đề Thiên Tình hỏi anh hoàn toàn không phản bác được.
Đó là lỗi của anh, anh đã sai lầm một bước rồi, sau đó từng bước sai, sai đến bây giờ bù lại cũng không được.
“ Anh Cẩn Hiên, em đã có bạn trai, anh trở về bên cạnh Tử Di đi.”
Thiên Tình lau nước mắt, không khỏi cười khổ một tiếng, bọn họ thật đúng là không có duyên phận, trễ một ngày, sau đó chuyên gì cũng thay đổi.
“ Thiên Tình, em đang gạt anh, em lừa anh!” Mộ Cẩn Hiên nghe chính miêng cô nói mấy chữ có bạn trai, tựa như bị một gậy giáng vào đỉnh đầu.
Thiên Tình ngẩng đầu lên, lại vừa hay nhìn thấy xe An Gia Khải ngừng lại, cô nở nụ cười xinh đep: “ Anh Cẩn Hiên, anh xem, em đâu có lừa anh, bạn trai em tới tìm em kìa.”
Thiên Tình lướt qua Mộ Cẩn Hiên, đi mấy bước tới bên người An Gia Khải, cô cười tủm tỉm khoác cánh tay An Gia Khải, bày ra dáng vẻ thân mật: “ Anh Cẩn Hiên, thật ra thì hai người đã gặp mặt nhau rồi, đây là ông chủ của em, An Gia Khải, cũng là bạn trai của em.”
Còn chưa tìm được cơ hội mở miệng, An Gia Khải lập tức bị lời nói Thiên Tình kích thích đến trố mắt, anh nhìn Thiên Tình, lại thấy vẻ mặt nặng nề của Mộ Cẩn Hiên, không dám tùy tiện lên tiếng.
"Anh Cẩn Hiên của em cũng không còn thủ thân như ngọc đối với em, anh ta có tư cách gì để lưu tâm xem em có phải xử nữ (con gái) hay không? Hơn nữa bây giờ anh ta sắp kết hôn, sẽ phải cưới người khác, anh ta sẽ đối mặt với em thế nào đây?" Nghe đến đó, An Gia Khải thật sự tức giận, sao cô cứ khăng khăng một mực như vậy? "Anh. . . . . . Anh còn mắng tôi, anh chiếm tiện nghi rồi lại còn mắng tôi. . . . . . Tôi muốn như thế nào đó là việc của tôi, tôi thích anh Cẩn Hiên cũng là chuyện của tôi, quan hệ gì đến anh... không cần anh lo, không ai mượn anh lo!"
Thiên Tình dùng sức đẩy anh, vừa kêu gào vừa dùng sức đẩy anh sang một bên, An Gia Khải cũng không tránh né, chỉ im lặng nhìn cô, cho đến khi cô không chút lưu tình hung hăng đẩy anh ngã xuống nền đất, anh mới lập tức đứng lên, tức giận nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Thiên Tình trong lòng bối rối, ngồi yên hồi lâu, rồi nhìn lại từng mảng lớn vết hôn trên người mình, bất giác lại ôm đầu khóc, còn An Gia Khải ở trong phòng tắm cũng không có tiếng động gì.
Thiên Tình khóc mãi cho tới lúc mệt mỏi, cô mới quơ lấy quần áo mặc qua quýt vào người.. Cô cũng không rửa mặt chải đầu, chỉ vuốt qua mái tóc, kẹp lại sơ sài, chống hai chân đứng lên, liếc nhìn lên trên giường vaanc còn đang ngổn ngang, một vết máu đỏ đến chói mắt, vành mắt đầy mệt mỏi. Rốt cuộc cô vẫn cố nén nước mắt, mở cửa phòng ngủ sải bước đi ra ngoài.
Xuống lầu, không buồn để ý đến ánh mắt khác thường của quản gia và mấy người giúp việc, cô đi thẳng ra phía ngoài sân thật rộng. Đi mãi cô mới gọi được xe, nói địa chỉ về nhà.
An Gia Khải đứng trong phòng ngủ, cánh cửa sổ to được anh mở rộng hoàn toàn, hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá, điếu thuốc trên tay đã cháy được một đoạn thật dài, một ít tàn thuốc rơi vào ngón tay, anh chỉ hơi nhíu mày lại dường như không có cảm giác đau đớn.
Anh nhìn bóng dáng của cô như thất hồn lạc phách đang dần dần biến mất ngay trước mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời.
Anh luôn luôn nhìn thấu mọi chuyện, làm việc mạnh mẽ dứt khoát không dài dòng dây dưa, một khi đã xác định mục tiêu thì không do dự cho đến khi thành công mới thôi. Nhưng trong chuyện Thiên Tình, anh lại luôn luôn do dự, nghĩ hoài không thôi. Chuyện xảy ra tối hôm qua, xem như chỉ là thuận nước đẩy thuyền, ai có thể biết được thật sự sẽ không có một chút xíu hối hận nào không.
Bất quá anh cũng đã mơ hồ hiểu rõ lòng mình một chút, nhưng mà, cô lại không có tình cảm đối với anh, đột nhiên xảy ra chuyện này, càng khiến cô cách ra xa hơn mà thôi
An Gia Khải hơi buồn bực, anh dúi mạnh mẩu thuốc lá lên bệ cửa sổ dụi tắt đi, nhìn gió thổi cuốn tàn thuốc đi xa, cảm thấy trong lòng càng rối bời. Anh nghĩ lại, vừa rồi lẽ ra anh không nên trốn tránh, hoặc là, dứt khoát nói rõ ràng tình hình thực tế để cô không khó chịu như vậy nữa.
Anh thay đổi y phục, xuống lầu lên xe chạy về phía nhà của cô.
Xe ngừng lại, Thiên Tình vừa mới xuống xe, nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên nét mặt tươi cười sải bước đi về phía mình, đây là lần đầu tiên cô không nhanh chóng nghênh đón anh, mà co rúm người lại, bàn tay vặn xoắn tà áo lung tung, quay mặt qua chỗ khác làm bộ như không nhìn thấy anh.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên vẫn chưa phát hiện sự khác thường của cô, anh ôm cô lên quay vài vòng, lại ôm chặt vào trong ngực, đôi mắt đen như mực lấp lánh tỏa sáng, anh dán sát vành tai của cô nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn. . . . . . Sau này rốt cuộc chúng ta không cần tách ra nữa, chúng ta có thể ở cùng nhau mãi mãi. . . . . . Tử Di đã hủy bỏ hôn sự với anh, Noãn Noãn...Em có vui không?”
“ Anh...Anh nói gì?” Thiên Tình lập tức sửng sốt, cô trợn to đôi mắt sưng lên vì khóc, không dám tin nhìn Mộ Cẩn Hiên.
“ Thiên Tình, em làm sao vậy? Sao em khóc? Ai bắt nạt em?” Lúc này Mộ Cẩn Hiên mới thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Thiên Tình, anh hoảng sợ, cuống quít nắm bờ vai của cô khẽ hỏi.
“ Chuyện bắt đầu từ khi nào....” Nước mắt Thiên Tình lại rớt xuống, cô cảm thấy mình thoáng không đứng vững, cả người lảo đảo muốn ngã.
“ Ba ngày trước, là tối hôm anh đến tìm em, vốn dĩ Ân Tử Di tới nói với anh chuyện này, nhưng bởi vì lúc ấy ba Tử Di bệnh nặng, anh chưa kịp báo cho em biết, hiện tại bệnh tình bác trai đã thuyên giảm, anh liền lập tức tới tìm em, thế nào Thiên Tình, đã xảy ra chuyện gì?”
“ Ba ngày, tại sao anh không gọi cho em một cú điện thoại, hoặc nhắn tin báo cho em biết chuyện này?” Thiên Tình cảm thấy tim đau khó nhịn, vốn là ngày đêm mong đợi chuyện này, rốt cuộc bây giờ thành hiện thực, nhưng cô lại không thể hưởng thụ hạnh phúc này, cũng không còn cơ hội nữa rồi.
“ Anh...Anh nghĩ thấy chuyện này thật cao hứng, nên anh muốn chính anh tự nói với em...”
Thiên Tình không đợi anh nói xong, chợt giơ tay, giận dữ tát một cái vào mặt Mộ Cẩn Hiên.
“ Thiên Tình...” Mộ Cẩn Hiên không biết tại sao cô đột nhiên nổi giận, anh hơi ngạc nhiên lui về phía sau một bước, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Thiên Tình.
“ Mộ Cẩn Hiên, xin anh sau này đừng tới tim em nữa, anh ruồng bỏ Âu Tử Di lại còn nói với em cai gì mà chuyện này cao hứng, Mộ Cẩn Hiên, anh có còn lương tâm không?”
Thiên Tình nắm tay thật chặt, khi nãy tát Mộ Cẩn Hiên ngón tay đau dữ dội, hình như có một sợi dây dẫn dắt, cơn đau truyền từ ngón áp út đến tận trong tim.
“ Thiên Tình, em không muốn chúng ta ở cùng nhau sao?” Mộ Cẩn Hiên tiến lên một bước, muốn ôm cô, lau nước mắt trên mặt cô, nhưng Thiên Tình lại lui về sau mấy bước, cười lạnh nhìn anh: “ Anh Cẩn Hiên của em không phải như thế.”
Thiên Tình nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt rớt xuống, bộp một tiếng nhỏ rơi vào trong bụi đất, lập tức biến mất tăm mất dạng.
“ Thiên Tình....” Mộ Cẩn Hiên cảm thấy tim như bị đao cắt, chẳng biết từ lúc nào, giữa anh và Thiên tình dường như đã dựng lên bức tường cao không thể vượt qua.
“ Anh Cẩn Hiên của em là người lương thiện, sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Thiên Tình nuốt nỗi khổ sở trong lòng xuống, giờ khắc này, cô thật hận mình tại sao mình lại say rượu đến như vậy, hận tại sao mình muốn đi hộp đêm, nếu như không uống rượu say, nếu như không cùng An Gia Khải....
Vừa nghĩ tới chuyên hồ đồ tối qua, Thiên Tình cảm thấy tim như bị dao cắt, thật sự là không cách nào nhìn Mộ Cẩn Hiên nữa, co xoay người thật nhanh, bức bách mình mở miệng: “ Anh Cẩn Hiên, em đã quyết định buông tay, em cũng quyết định không yêu anh nữa, anh không cần tới tìm em, hãy chung sống với Tử Di thật tốt, anh không thể phụ lòng cô ấy.”
“ Thiên Tình, em nói năng lung tung gì thế?” Mộ Cẩn Hiên xông tới một bước, từ sau lưng cô ôm chặt lấy cô: “ Anh hổ thẹn với Tử Di, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, em yêu anh, anh cũng vậy, yêu em thật sâu đậm, tại sao chúng ta không thể ở chung một chỗ?”
“ Nếu yêu, tại sao ban đầu lại không nhịn một chút, tại sao phải ở chung một chỗ với Âu Tử Di, tại sao ở cùng một chỗ sẽ phải lên giường, còn có đứa bé?”
Mộ Cẩn Hiên không khỏi sửng sốt, cánh tay ôm lấy Thiên Tình chậm rãi buông ra, vấn đề Thiên Tình hỏi anh hoàn toàn không phản bác được.
Đó là lỗi của anh, anh đã sai lầm một bước rồi, sau đó từng bước sai, sai đến bây giờ bù lại cũng không được.
“ Anh Cẩn Hiên, em đã có bạn trai, anh trở về bên cạnh Tử Di đi.”
Thiên Tình lau nước mắt, không khỏi cười khổ một tiếng, bọn họ thật đúng là không có duyên phận, trễ một ngày, sau đó chuyên gì cũng thay đổi.
“ Thiên Tình, em đang gạt anh, em lừa anh!” Mộ Cẩn Hiên nghe chính miêng cô nói mấy chữ có bạn trai, tựa như bị một gậy giáng vào đỉnh đầu.
Thiên Tình ngẩng đầu lên, lại vừa hay nhìn thấy xe An Gia Khải ngừng lại, cô nở nụ cười xinh đep: “ Anh Cẩn Hiên, anh xem, em đâu có lừa anh, bạn trai em tới tìm em kìa.”
Thiên Tình lướt qua Mộ Cẩn Hiên, đi mấy bước tới bên người An Gia Khải, cô cười tủm tỉm khoác cánh tay An Gia Khải, bày ra dáng vẻ thân mật: “ Anh Cẩn Hiên, thật ra thì hai người đã gặp mặt nhau rồi, đây là ông chủ của em, An Gia Khải, cũng là bạn trai của em.”
Còn chưa tìm được cơ hội mở miệng, An Gia Khải lập tức bị lời nói Thiên Tình kích thích đến trố mắt, anh nhìn Thiên Tình, lại thấy vẻ mặt nặng nề của Mộ Cẩn Hiên, không dám tùy tiện lên tiếng.
Danh sách chương