"Thiên Tình, em gạt người, em buông anh ta ra, em buông ra!" Mộ Cẩn Hiên thấy Thiên Tình tươi cười rực rỡ tựa vào trong ngực người khác, không khỏi bốc hỏa, anh xông tới ra sức kéo Thiên Tình, lại muốn tách tay hai người ra, nhưng không ngờ Thiên Tình ngược lại càng ôm chặt cánh tay An Gia Khải hơn: "Gia Khải, anh mau giữ chặt anh Cẩn Hiên lại, anh ấy kéo tay em đau quá."
Giọng nói tựa như đang làm nũng, vốn là khiến người ta nghe sinh lòng ngọt ngào, dღđ。l。qღđ nhưng An Gia Khải không biết vì sao trong lòng nảy sinh một cỗ tức giận, anh thật sự rất muốn đẩy cô ra, thật sự rất muốn mình phơi bày ngay lập tức lời nói dối của cô, nhưng khi thấy ánh mắt khẩn cầu của Thiên Tình, anh lại mềm lòng.
"Mộ tiên sinh, xin buông tay ra." An Gia Khải đưa tay đẩy bàn tay Mộ Cẩn Hiên đang đặt trên cổ tay Thiên Tình, sau đó anh ôm thật chặt Thiên Tình vào trong ngực: "Mộ tiên sinh, Thiên Tình bây giờ là bạn gái của tôi, xin ngài sau này chú ý, không nên tùy tùy tiện tiện động tay động chân."
"Anh. . . . . . Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên bị anh nói mấy câu mắc nghẹn, anh xoay mặt sang đau khổ gọi tên Thiên Tình, dღđ☆L☆qღđ nhưng không ngờ Thiên Tình lại khẽ dựa vào ngực An Gia Khải, kéo anh ta vừa đi về phòng vừa nói cười. . . . . .
Mộ Cẩn Hiên giống như trái cà héo, anh ngẩn ngơ đứng rất lâu, mãi đến khi bóng dáng của hai người biến mất, anh mới thất hồn lạc phách xoay người.
Em có bạn trai. . . . . .
Thiên Tình bây giờ là bạn gái của tôi. . . . . .
Quả thật là ông trời muốn trêu ngươi mà, lúc cô khổ sở dây dưa với anh, anh không cách nào tách rời Âu Tử Di để cùng một chỗ với cô di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, hiện tại rốt cuộc anh không phải cưới Tử Di nữa, thì cô lại có niềm vui mới.
Đứng sau cửa sổ ở lầu hai, nhìn Mộ Cẩn Hiên lái xe rời đi, nụ cười trên mặt Thiên Tình tắt dần từng chút, cánh tay nhỏ bé đang khoác trên tay An Gia Khải buông thõng xuống, cô ngơ ngẩn xoay người sang chỗ khác, không nhìn vẻ mặt An Gia Khải, chỉ tự nhiên kéo cửa tủ lạnh ra, lấy một chai sữa chua, ngồi trên mặt đất bắt đầu uống.
Uống một hơi cạn hết chai sữa chua, Thiên Tình lại lấy ra một bọc lớn đồ ăn vặt, vùi đầu mãnh liệt ăn.
Nếu cô không ăn cái gì để làm phân tán sự chú ý của mình, nhất định cô sẽ khóc đến chết mất .
An Gia Khải đứng sau lưng cô im lặng không lên tiếng, nhìn cô giống như một chú chuột nhắt dễ thương miệng nhai không ngừng, anh thoáng tức giận, nhưng rồi cũng bình thường trở lại.
Chỉ là những việc không vui kia, vẫn còn vương lại trong lòng.
Anh muốn tiếp liều thuốc mạnh để cho cô thức tỉnh, nhưng mấu chốt nhất, hiện tại Thiên Tình một chút cũng không thích anh.
"Thiên Tình!"
An Gia Khải đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, anh lấy từ trong tay cô một miếng xương gà ra, lại rút khăn giấy lau cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của cô.
Thiên Tình nhìn động tác tự nhiên của anh, không khỏi ngẩn người, trong ấn tượng của mình, chỉ có anh Cẩn Hiên của cô mới có thể đối với cô như vậy, nhưng giờ phút này nhìn nét mặt ôn nhu của anh, trong đôi mắt đen đó cơ hồ tràn đầy cưng chiều, chẳng biết tại sao, tim cô hơi mềm lại.
"Tôi thấy tâm tình cô không được tốt, vừa đúng ngày mai tôi phải đi ra nước ngoài công tác, vậy cô hãy đi cùng với tôi đi. "
Anh đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Thiên Tình xoay vặn người mấy cái muốn tránh ra, nhưng không hiểu sao ở trong ngực anh cô có cảm giác yên tĩnh kỳ lạ, hình như trên người anh có năng lực khiến người ta trầm tĩnh lại, làm cho cô tựa như bị hấp dẫn, chìm vào trong hơi thở tràn ngập vô biên của người kia.
An Gia Khải thấy cô an tĩnh lại, trong thâm tâm càng thêm yêu cô nhiều hơn, anh ôm cô ngồi trên mặt đất, ngón tay luồn trong kẽ tóc của cô vuốt xuống: "Thiên Tình, thật xin lỗi."
"Là tôi không tốt, là tôi quá hư, nếu mẹ tôi biết tôi như vậy, chắc mẹ sẽ buồn lắm."
Nghĩ đến đã lâu không gặp mẹ, trong lòng Thiên Tình càng khổ sở, cô cố ý một mình về nước, vốn trong lòng mẹ rất khó chịu, nhưng cô vẫn cứ khăng khăng một mực cố tình gây rối, hiện tại còn làm ra chuyện động trời này, xảy ra quan hệ thân mật với một người không hề thân thiết. . . . . .
Cô vốn được thương yêu nhất nhà, ngay cả khi ba mẹ có Dật Lan, Dật Tuyên, Thiên Ái, cô vẫn là đứa con được cưng chiều nhất trong nhà, thế nhưng bây giờ, cô thật sự khiến bọn họ thất vọng rồi.
"Thiên Tình, không cần nghĩ, dù cho trong lòng em nghĩ như thế nào, chán ghét anh, hay là hận anh...Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh thích em, nếu như bây giờ em muốn kết hôn, chỉ cần em nói, anh lập tức cưới em."
Giọng anh ôn hòa lại kiên định khiến Thiên Tình càng hoảng sợ, thường ngày cô nghe nhiều tin đồn về anh, biết anh đào hoa không được nghiêm chỉnh đàng hoàng lắm. Ở công ty, nữ nhân viên xinh đẹp rất nhiều, nhưng anh không hò hẹn với một ai.
Thế nhưng từ chị Coco cô nghe được không ít chuyện của anh, bạn gái cố định của anh thì có hai, ba người, chưa kể những người phụ nữ ngã vào lòng anh mỗi ngày đều thay đổi.
Một người cao ngạo, đào hoa như thế, lại không chút do dự nói sẽ lấy cô? Thiên Tình coi như anh đang nói đùa, hoặc là nể mặt ba mình cố gắng gượng thôi.
"Tôi nói rồi, chuyện này là lỗi của tôi, anh không phải lo, tôi cũng vậy không cần anh phụ trách."
Thiên Tình nói thập phần thẳng thắn hào phóng, nhưng tận đáy lòng vẫn có một chút khổ sở.
"Anh nói thật sự." Anh nghiêm túc ôm cô sát vào người, đôi môi dán vào trên trán của cô: "Thiên Tình, anh thích em...Anh bị em quật ngã rồi."
Thiên Tình không được tự nhiên muốn né tránh nụ hôn của anh, nhưng lại bị anh giữ chặt hơn, anh mạnh mẽ hôn lên trên môi của cô, thành thạo đốt lên ngọn lửa nhỏ trên người cô. . . . . .
Cả người Thiên Tình hơi mất thăng bằng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng khi bàn tay kia đặt trên vai của anh, lại trở nên mềm nhũn. . . . . .
Cô thật là hư hỏng, hư hỏng quá rồi!
Cô không thương anh, nhưng lại cùng anh lên giường, bây giờ còn mặt dầy đi hôn môi với anh như vậy. . . . . .
Nhưng mà, nhưng mà. . . . . .
Không thể phủ nhận, kỹ thuật hôn của anh thật cao siêu, cô hoàn toàn không chống đỡ được. . . . . .
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, bất chợt một tay anh buông cô ra, hơi thở hổn hển, nụ hôn này, khiến anh không kềm chế nổi.
Thiên Tình như đang rơi vào trong sương mù thình lình bị người đẩy ra, không khỏi kinh ngạc nhìn anh. Anh vừa cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ vô tội, môi hồng hé mở của cô, bụng dưới căng thẳng không chịu được, cánh tay ôm cô càng chặt thêm một chút: "Thiên Tình. . . . . . Thiên Tình."
Thân thể nóng bỏng dán chặt giống như sắt nung, nơi bụng dưới truyền đến rõ ràng cảm xúc cực cứng rắn, cho dù cô có chậm lụt mấy đi nữa, cũng hiểu phản ứng của anh là bởi vì cái gì.
Cô cuống quít muốn thoát ra khỏi người anh, nhưng anh nhất quyết không tha càng ôm chặt cô hơn: "Thiên Tình, em đồng ý gả cho anh nhé, anh mới thả tay ra."
Thiên Tình thoáng dở khóc dở cười, đành bật thốt lên: "Được thôi, khi nào bên cạnh anh không có phụ nữ dây dưa quấn lấy, khi nào không có xì căng đan nữa thì anh tới tìm tôi."
"Ok, anh đồng ý với em, nhưng em nói phải giữ lời." Đáy mắt anh thoáng qua nụ cười, Thiên Tình không khỏi trề môi: "Không được không được, tôi muốn đổi ý, như vậy thì quá đơn giản. . . . . ."
"Lời nói ra không thể thu hồi, lời nói của thiên kim nhà họ Thân càng thêm đáng giá nghìn vàng." An Gia Khải đưa tay nâng mặt của cô, bàn tay chạm vào cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, khiến anh cầm lòng không đặng lại xoa nắn thêm hai cái.
"Không được bóp mặt..., mặt tôi bị anh nắn muốn to ra luôn rồi đây này!" Thiên Tình đánh vào tay anh, lại cảm nhận được lồng ngực rung lên vì tức cười của anh, cô đỏ bừng mặt lập tức đẩy anh ra: "Không biết xấu hổ, đi nhanh lên. . . . . ."
An Gia Khải đứng lên, con mắt xinh đẹp, dịu dàng như nước liếc nhìn cô: "Ngày mai anh tới đón em."
Thiên Tình tính không đồng ý, nhưng anh nói đi công tác, cô là thư ký của anh, cùng ông chủ đi công tác là việc nằm trong phận sự.
Gật đầu qua quýt, nhìn anh cười cười xoay người ra cửa, đúng lúc này, điện thoại An Gia Khải vang lên.
Khi anh đóng cửa lại, Thiên Tình mơ hồ nghe được một câu: "Ninh Ninh, em ở nhà đợi anh... vừa khéo anh cũng có chuyện tìm em."
Trong lòng Thiên Tình thầm mắng ra tiếng, bên này còn giả mù sa mưa nói muốn cô gả cho anh, bên kia liền kêu tên người phụ nữ khác anh anh em em, ở nhà chờ anh ta, chờ anh chàng háo sắc trở về cùng cô ta hô mưa gọi gió!
Giọng nói tựa như đang làm nũng, vốn là khiến người ta nghe sinh lòng ngọt ngào, dღđ。l。qღđ nhưng An Gia Khải không biết vì sao trong lòng nảy sinh một cỗ tức giận, anh thật sự rất muốn đẩy cô ra, thật sự rất muốn mình phơi bày ngay lập tức lời nói dối của cô, nhưng khi thấy ánh mắt khẩn cầu của Thiên Tình, anh lại mềm lòng.
"Mộ tiên sinh, xin buông tay ra." An Gia Khải đưa tay đẩy bàn tay Mộ Cẩn Hiên đang đặt trên cổ tay Thiên Tình, sau đó anh ôm thật chặt Thiên Tình vào trong ngực: "Mộ tiên sinh, Thiên Tình bây giờ là bạn gái của tôi, xin ngài sau này chú ý, không nên tùy tùy tiện tiện động tay động chân."
"Anh. . . . . . Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên bị anh nói mấy câu mắc nghẹn, anh xoay mặt sang đau khổ gọi tên Thiên Tình, dღđ☆L☆qღđ nhưng không ngờ Thiên Tình lại khẽ dựa vào ngực An Gia Khải, kéo anh ta vừa đi về phòng vừa nói cười. . . . . .
Mộ Cẩn Hiên giống như trái cà héo, anh ngẩn ngơ đứng rất lâu, mãi đến khi bóng dáng của hai người biến mất, anh mới thất hồn lạc phách xoay người.
Em có bạn trai. . . . . .
Thiên Tình bây giờ là bạn gái của tôi. . . . . .
Quả thật là ông trời muốn trêu ngươi mà, lúc cô khổ sở dây dưa với anh, anh không cách nào tách rời Âu Tử Di để cùng một chỗ với cô di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, hiện tại rốt cuộc anh không phải cưới Tử Di nữa, thì cô lại có niềm vui mới.
Đứng sau cửa sổ ở lầu hai, nhìn Mộ Cẩn Hiên lái xe rời đi, nụ cười trên mặt Thiên Tình tắt dần từng chút, cánh tay nhỏ bé đang khoác trên tay An Gia Khải buông thõng xuống, cô ngơ ngẩn xoay người sang chỗ khác, không nhìn vẻ mặt An Gia Khải, chỉ tự nhiên kéo cửa tủ lạnh ra, lấy một chai sữa chua, ngồi trên mặt đất bắt đầu uống.
Uống một hơi cạn hết chai sữa chua, Thiên Tình lại lấy ra một bọc lớn đồ ăn vặt, vùi đầu mãnh liệt ăn.
Nếu cô không ăn cái gì để làm phân tán sự chú ý của mình, nhất định cô sẽ khóc đến chết mất .
An Gia Khải đứng sau lưng cô im lặng không lên tiếng, nhìn cô giống như một chú chuột nhắt dễ thương miệng nhai không ngừng, anh thoáng tức giận, nhưng rồi cũng bình thường trở lại.
Chỉ là những việc không vui kia, vẫn còn vương lại trong lòng.
Anh muốn tiếp liều thuốc mạnh để cho cô thức tỉnh, nhưng mấu chốt nhất, hiện tại Thiên Tình một chút cũng không thích anh.
"Thiên Tình!"
An Gia Khải đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, anh lấy từ trong tay cô một miếng xương gà ra, lại rút khăn giấy lau cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của cô.
Thiên Tình nhìn động tác tự nhiên của anh, không khỏi ngẩn người, trong ấn tượng của mình, chỉ có anh Cẩn Hiên của cô mới có thể đối với cô như vậy, nhưng giờ phút này nhìn nét mặt ôn nhu của anh, trong đôi mắt đen đó cơ hồ tràn đầy cưng chiều, chẳng biết tại sao, tim cô hơi mềm lại.
"Tôi thấy tâm tình cô không được tốt, vừa đúng ngày mai tôi phải đi ra nước ngoài công tác, vậy cô hãy đi cùng với tôi đi. "
Anh đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Thiên Tình xoay vặn người mấy cái muốn tránh ra, nhưng không hiểu sao ở trong ngực anh cô có cảm giác yên tĩnh kỳ lạ, hình như trên người anh có năng lực khiến người ta trầm tĩnh lại, làm cho cô tựa như bị hấp dẫn, chìm vào trong hơi thở tràn ngập vô biên của người kia.
An Gia Khải thấy cô an tĩnh lại, trong thâm tâm càng thêm yêu cô nhiều hơn, anh ôm cô ngồi trên mặt đất, ngón tay luồn trong kẽ tóc của cô vuốt xuống: "Thiên Tình, thật xin lỗi."
"Là tôi không tốt, là tôi quá hư, nếu mẹ tôi biết tôi như vậy, chắc mẹ sẽ buồn lắm."
Nghĩ đến đã lâu không gặp mẹ, trong lòng Thiên Tình càng khổ sở, cô cố ý một mình về nước, vốn trong lòng mẹ rất khó chịu, nhưng cô vẫn cứ khăng khăng một mực cố tình gây rối, hiện tại còn làm ra chuyện động trời này, xảy ra quan hệ thân mật với một người không hề thân thiết. . . . . .
Cô vốn được thương yêu nhất nhà, ngay cả khi ba mẹ có Dật Lan, Dật Tuyên, Thiên Ái, cô vẫn là đứa con được cưng chiều nhất trong nhà, thế nhưng bây giờ, cô thật sự khiến bọn họ thất vọng rồi.
"Thiên Tình, không cần nghĩ, dù cho trong lòng em nghĩ như thế nào, chán ghét anh, hay là hận anh...Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh thích em, nếu như bây giờ em muốn kết hôn, chỉ cần em nói, anh lập tức cưới em."
Giọng anh ôn hòa lại kiên định khiến Thiên Tình càng hoảng sợ, thường ngày cô nghe nhiều tin đồn về anh, biết anh đào hoa không được nghiêm chỉnh đàng hoàng lắm. Ở công ty, nữ nhân viên xinh đẹp rất nhiều, nhưng anh không hò hẹn với một ai.
Thế nhưng từ chị Coco cô nghe được không ít chuyện của anh, bạn gái cố định của anh thì có hai, ba người, chưa kể những người phụ nữ ngã vào lòng anh mỗi ngày đều thay đổi.
Một người cao ngạo, đào hoa như thế, lại không chút do dự nói sẽ lấy cô? Thiên Tình coi như anh đang nói đùa, hoặc là nể mặt ba mình cố gắng gượng thôi.
"Tôi nói rồi, chuyện này là lỗi của tôi, anh không phải lo, tôi cũng vậy không cần anh phụ trách."
Thiên Tình nói thập phần thẳng thắn hào phóng, nhưng tận đáy lòng vẫn có một chút khổ sở.
"Anh nói thật sự." Anh nghiêm túc ôm cô sát vào người, đôi môi dán vào trên trán của cô: "Thiên Tình, anh thích em...Anh bị em quật ngã rồi."
Thiên Tình không được tự nhiên muốn né tránh nụ hôn của anh, nhưng lại bị anh giữ chặt hơn, anh mạnh mẽ hôn lên trên môi của cô, thành thạo đốt lên ngọn lửa nhỏ trên người cô. . . . . .
Cả người Thiên Tình hơi mất thăng bằng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng khi bàn tay kia đặt trên vai của anh, lại trở nên mềm nhũn. . . . . .
Cô thật là hư hỏng, hư hỏng quá rồi!
Cô không thương anh, nhưng lại cùng anh lên giường, bây giờ còn mặt dầy đi hôn môi với anh như vậy. . . . . .
Nhưng mà, nhưng mà. . . . . .
Không thể phủ nhận, kỹ thuật hôn của anh thật cao siêu, cô hoàn toàn không chống đỡ được. . . . . .
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, bất chợt một tay anh buông cô ra, hơi thở hổn hển, nụ hôn này, khiến anh không kềm chế nổi.
Thiên Tình như đang rơi vào trong sương mù thình lình bị người đẩy ra, không khỏi kinh ngạc nhìn anh. Anh vừa cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ vô tội, môi hồng hé mở của cô, bụng dưới căng thẳng không chịu được, cánh tay ôm cô càng chặt thêm một chút: "Thiên Tình. . . . . . Thiên Tình."
Thân thể nóng bỏng dán chặt giống như sắt nung, nơi bụng dưới truyền đến rõ ràng cảm xúc cực cứng rắn, cho dù cô có chậm lụt mấy đi nữa, cũng hiểu phản ứng của anh là bởi vì cái gì.
Cô cuống quít muốn thoát ra khỏi người anh, nhưng anh nhất quyết không tha càng ôm chặt cô hơn: "Thiên Tình, em đồng ý gả cho anh nhé, anh mới thả tay ra."
Thiên Tình thoáng dở khóc dở cười, đành bật thốt lên: "Được thôi, khi nào bên cạnh anh không có phụ nữ dây dưa quấn lấy, khi nào không có xì căng đan nữa thì anh tới tìm tôi."
"Ok, anh đồng ý với em, nhưng em nói phải giữ lời." Đáy mắt anh thoáng qua nụ cười, Thiên Tình không khỏi trề môi: "Không được không được, tôi muốn đổi ý, như vậy thì quá đơn giản. . . . . ."
"Lời nói ra không thể thu hồi, lời nói của thiên kim nhà họ Thân càng thêm đáng giá nghìn vàng." An Gia Khải đưa tay nâng mặt của cô, bàn tay chạm vào cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, khiến anh cầm lòng không đặng lại xoa nắn thêm hai cái.
"Không được bóp mặt..., mặt tôi bị anh nắn muốn to ra luôn rồi đây này!" Thiên Tình đánh vào tay anh, lại cảm nhận được lồng ngực rung lên vì tức cười của anh, cô đỏ bừng mặt lập tức đẩy anh ra: "Không biết xấu hổ, đi nhanh lên. . . . . ."
An Gia Khải đứng lên, con mắt xinh đẹp, dịu dàng như nước liếc nhìn cô: "Ngày mai anh tới đón em."
Thiên Tình tính không đồng ý, nhưng anh nói đi công tác, cô là thư ký của anh, cùng ông chủ đi công tác là việc nằm trong phận sự.
Gật đầu qua quýt, nhìn anh cười cười xoay người ra cửa, đúng lúc này, điện thoại An Gia Khải vang lên.
Khi anh đóng cửa lại, Thiên Tình mơ hồ nghe được một câu: "Ninh Ninh, em ở nhà đợi anh... vừa khéo anh cũng có chuyện tìm em."
Trong lòng Thiên Tình thầm mắng ra tiếng, bên này còn giả mù sa mưa nói muốn cô gả cho anh, bên kia liền kêu tên người phụ nữ khác anh anh em em, ở nhà chờ anh ta, chờ anh chàng háo sắc trở về cùng cô ta hô mưa gọi gió!
Danh sách chương