Việc cầu hôn này đối với Hứa Húc mà nói, chỉ là đi ngang qua sân khấu diễn cho có mà thôi.

Dựa vào biểu hiện của Bách Đông Thanh mỗi lần đến Hứa gia, hai người lớn Hứa gia đã sớm xem anh là một nửa con trai rồi, thậm chí có đôi khi còn phê bình cô không đủ quan tâm tới anh, cô tự nhận thật sự là còn oan hơn oan Thị Kính, cũng nhiều lần nói đùa với ba già nhà cô rằng, cô là nhặt được còn Bách Đông Thanh mới là con đẻ.

Đêm trước khi về nhà, Bách Đông Thanh vẫn luôn bận rộn liền tay liền chân, còn cầm quyền sổ nhỏ cùng với cái máy tình, vừa viết vừa tính không biết tính toán cái gì.

Hứa Húc nằm trên giường, nhìn dáng vẻ nghiêm túc dựa vào đầu giường của anh, cười hỏi: “Ngày dày vò khổ cực cả đêm như vậy làm gì chứ, ngày mai cũng chỉ là hình thức làm cho có mà thôi, ba mẹ em cũng sẽ không làm khó anh, anh cứ yên tâm đi!”

Bách Đông Thanh nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu rủ mắt nhìn cô: “Anh kiểm tra kỹ lưỡng danh sách quà tặng một lần nữa, sợ bỏ sót.”

Hứa Húc bật cười: “Sót thì thôi, cũng không phải là việc gì ghê gớm.”

Bách Đông Thanh nghĩ nghĩ, lại nói: “… Anh vẫn cảm thấy sinh lễ có hơi ít.”

Hứa Húc không thèm nhìn anh nói: “Sính lễ cũng chỉ là hình thức mà thôi, không chênh lệch nhiều so với giá thị trường là được rồi. Dù sao mục đích của lễ ăn hỏi chính là gia đình nhỏ chúng ta được gặp nhau mà.”

Lông mày Bách Đông Thanh nhăn cả lại: “Nói thì nói như vậy, nhưng nhà em có không ít họ hàng bạn bè, để người khác biết, ba mẹ em sẽ rất mất mặt đấy!”

Hứa Húc không nói gì chỉ nở nụ cười, ngồi dậy, đoạt lấy cuốn sổ của anh, quét mắt nhìn qua danh sách, tiện tay nhét vào ngăn kéo, lại kéo anh nằm xuống, đắp chăn: “Nhanh chóng đi ngủ đi, anh muốn ngày mai đem đôi mắt thâm quầng đi gặp người khác à, lúc đó không chừng ba mẹ em sẽ thật sự làm khó anh đấy.”

“Được rồi!”

*

Ngày hôm sau hai người lái xe về nhà. Lúc Bách Đông Thanh chuẩn bị sính lễ, cô không xen vào, đến cửa nhà, mở cốp đằng sau xe ra, nhìn thấy hộp quà lớn hộp quà nhỏ chất đầy một khoang xe, cô mới biết được anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức nào, một mình anh ra ra vào vào mấy chuyến mới có thể chuyển xuống hết.

Đừng nói là Hứa Húc, ngay cả hai người lớn Hứa gia cũng nhìn đến trợn mắt há mồm, đợi anh làm xong. Hứa ba hắng giọng: “Lái xe một đường cũng mệt rồi, con nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi uống chén trà đi.”

Bách Đông Thanh thành thành thật thật ngồi xuống, hôm nay anh cố ý mặc một bộ quần áo mới, dáng đứng thẳng tắp, còn lén lút sửa lại cà vạt. Sau khi nhấp một ngụm trà, thì lấy ra mấy chồng tiền mặt màu đỏ tươi mới tinh từ trong túi mang bên người ra, còn đặt thêm một cuốn sổ màu đỏ bên cạnh.

“Chú dì, những thứ này là lễ hỏi con đã chuẩn bị, vốn là muốn mua nhiều thêm một chút, nhưng mà vướng chuyện con sắp mở văn phòng luật sư, sẽ chi tiêu không ít, cho nên chỉ có thể xuất ra như vậy, hi vọng hai người không ghét bỏ.”

Hứa ba cười híp mắt nhìn mấy xấp tiền mặt kia, nói: “Tám vạn tám cũng có thể coi như đúng giá thị trường, không tệ.” Lại cầm tờ giấy bất động sản màu đỏ kia lên, tiện tay lật lật một chút, nhìn thấy trên đó viết tên con gái mình, thì cười nói, “Còn có thêm một căn hộ, nở mày nở mặt. Năm đó lúc chú và dì con kết hôn, chủ ngay cả ba lượng vàng cũng không có nổi.”

Hứa Húc ồ lên một tiếng, lấy giấy tờ nhà tới xem, Bách Đông Thanh mua căn hộ, hai người cùng đi xem, nhưng mà trả tiền giao tiền gì gì đó những thứ này cô không mấy quan tâm, bây giờ nhìn thấy trên giấy tờ nhà chỉ có tên của mình, cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Còn tưởng anh là luật sư nổi tiếng cơ đấy! Chúng ta còn chưa kết hôn, anh mua nhà chỉ viết tên của một mình em, không sợ mất cả chì lẫn chài à!”

Bách Đông thanh cẩn thận nói: “Anh sợ lỡ như anh xảy ra chuyện gì, những thứ này em không thể sở hữu.”

Trên đời này, cô là người thân duy nhất của anh, nhưng trước khi thành lập quan hệ hôn nhân, hai người thật ra không hề có bất kỳ sự bảo hộ nào của pháp luật.



“Phủi phui! Đừng có miệng quạ.” Hứa Húc đặt giấy tờ nhà xuống, nhìn về phía ba mình nói đùa, “Ba, ba nói xem không phải đây là con tìm phải người ngốc sao?”

Hứa ba còn chưa lên tiếng, Hứa mẹ đã cười nói trước: “Con có thể tìm được một người tốt như Đông Thanh đây đã là không biết phúc đức mấy đời, người ta là thực tình đối đã với con, con còn nói người ta ngốc.”

Hứa Húc lẩm bẩm: “Con đã nói con là nhặt được, Đông Thanh mới là con ruột của hai người mà!”

Bách Đông Than có chút ngượng ngùng cười cười.

Hứa ba lúc này lại hắng giọng một cái, thoáng nghiêm mặt: “Đều nói là thành gia lập nghiệp, thành gia mặc dù quan trọng, nhưng một người đàn ông không có công ăn việc làm thì chắc chắn là không thể đảm đương nổi trách nhiệm đối với gia đình.”

Vẻ mặt vốn đang tươi cười của Bách Đông Thanh có chút cừng đờ, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía cha vợ tương lai của mình.

Hứa ba tiếp tục nói: “Con bây giờ vừa mới từ chức, đồng nghĩa với đang thất nghiệp. Con cảm thấy lúc này là thời điểm thích hợp để kết hôn sao?”

“Ba … “ Hứa Húc nhíu mày mở miệng.

Hứa ba khoát tay ý bảo cô dừng lại: “Con mặc dù có chút danh tiếng trong giới luật sư, nhưng bất kỳ nghề nghiệp nào, thì nền tảng vẫn rất quan trọng. Luật sư Bách Đông Thanh của Hoa Thiên, so với luật sư Bách Đông Thanh của Văn phòng luật Bách Đông Thanh đối với người ngoài mà nói, là khác nhau rất lớn. Con bây giờ là đang bắt đầu từ con số không, khi nào tạo ra thành tích vẫn còn là một ẩn số. Trước mắt là thời kỳ bận rộn và áp lực, cũng không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng. Con cảm thấy con có thể trở thành một người chồng tốt, có thể cho Hứa Húc một cuộc sống ổn định không?”

Bách Đông Thanh có hơi gấp gáp: “Chú, con biết vạn sự khởi đầu nan, nhưng chú yên tâm, con chắc chắn sẽ không để công việc ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, cũng tin tưởng mình có thể có cho Hứa Húc một cuộc sống sung túc yên ổn. Con mong chú có thể chúc phúc cho hôn sự của bọn con.”

Hứa ba nhìn thấy mặt anh đỏ hết cả lên, bật cười nói: “Con đừng vội, chú không phải không đồng ý với hôn sự của hai đứa, mà là hi vọng cuộc sống sau khi kết hôn của hai đứa có thể dễ dàng một chút. Ý của chú là, con cứ suy nghĩ một chút nếu không muốn mở văn phòng luật, chú làm chừng mấy năm nữa là về hưu rồi, Hứa Húc lại không muốn thừa kế gia nghiệp, chú cũng không hi vọng con bé quá cực khổ, con nhìn xem có muốn đến giúp chú quản lý công ty hay không. Chú chỉ có một đứa con gái, tất cả mọi thứ sau này đều là của hai đứa bọn con.”

Bách Đông Thanh quay đầu nhìn Hứa Húc một chút, chợt đứng lên, cúi người vái chào Hứa ba: “Chú, cám ơn chú đã cất nhắc. Nhưng con tự biết bản thân mình không có khiếu kinh doanh, chỉ hi vọng có thể làm tốt chuyện mình có thể làm.”

Hứa ba cao giọng cười to: “Cái này đổi lại là người khác, đúng là cầu còn không được. Nhưng mà nếu con mà thật sự đồng ý, thì đã không phải là Bách Đông Thanh mà chú biết. Được rồi, chú chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng coi như là lần kiểm tra cuối cùng dành cho con, nếu như vừa nãy con có chút dao động hay do dự, chú còn phải xem lại con người con thế nào.”

Hứa Húc không thèm liếc mắt nói: “Ba, ba biết Đông Thanh không phải mới ngày một ngày hai, ba cảm thấy anh ấy là hạng đàn ông tham chút tiền tài này hay sao?”

Hứa ba cười: “Ba cũng không phải chỉ có chút tiền tài này đâu!”

Bách Đông Thanh chân thành nói: “Chú, tiền của chú cũng là vất vả dốc sức làm mới có được, chú cho Hứa Húc là chuyện đương nhiên, nhưng con không công thì không thể hưởng lộc.”

Hứa Húc cười khẽ: “Cái gì mà em với anh chứ, sau này chúng ta là người một nhà không phải sao.”

“Nói thì nói vậy …”

“Được rồi được rồi! Đông Thanh con đừng khách sáo.” Hứa ba buồn cười khoác khoác tay, “Đợi sau khi văn phòng luật sư của con được thành lập, chú sẽ quyên tiền sáng lập một quỹ ngân sách viện trợ pháp luật con cứ nhận lấy đi!”



Bách Đông Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Vậy thì được ạ.”

Bởi vì vẫn còn chút thời gian mới đến giờ cơm, sau khi hàn huyên một hồi, Bách Đông Thanh vốn dĩ muốn đi nhà bếp giúp đỡ, liền bị Hứa mẹ bắt ngồi nghỉ ngơi.

Vào phòng, Hứa Húc cười cười nắm tay anh, nhận thấy tay anh có chút lạnh còn ẩm ướt, không nói gì mà nhìn về phía anh, mở to hai mắt nói: “Vừa nãy không phải anh rất hoảng sợ đấy chứ?”

Bách Đông Thanh rút tay ra chùi lòng bàn tay đầy mồ hôi lên quần áo, nói: “Vừa nãy lúc chú hỏi anh, anh thật sự có hơi lo lắng ông ấy sẽ không đồng ý hôn sự của chúng ta.”

Hứa Húc bật cười: “Làm sao có thể?”

Bách Đông Thanh nói: “Chú nói rất đúng, tình trạng của anh hiện giờ đúng là đang thất nghiệp, cho dù trước đây ở Hoa Thiên vẻ vang như thế nào, nói cho cùng thì vận là Bách Đông Thanh của Hoa Thiên. Sau khi rời khỏi một chỗ dựa lớn, đồng nghĩa với việc tứ cố vô thân, mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số không. Lúc này đòi kết hôn, thật ra là có chút vô trách nhiệm.”

“Này này!” Hứa Húc ngắt ngang, gượng cười hai tiếng, “Anh đây là không muốn kết hôn sao?”

Bách Đông Thanh không ngừng lắc đầu: “Muốn chứ! Từ ngày đầu tiên ở bên nhau đã muốn, chờ đợi ba bốn năm rồi.” Nói xong, anh gãi gãi đầu, để lộ chút lo âu: “Anh chỉ là lo lắng sau này mở văn phòng luật sẽ rất bận rộn, không chăm sóc tốt cho em.”

Hứa Húc cười: “Anh đừng quên, em là trợ lý của anh đấy, công việc của anh có áp lực như thế nào, em cũng sẽ giúp anh chia sẻ. Cho dù có bận rộn, thì đó vẫn là mỗi ngày cùng nhau làm việc, em đã rất thoả mãn rồi.”

Bách Đông Thanh gật đầi, cười nói: “Em nói cũng đúng.”

Hứa Húc nghĩ nghĩ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, giữ chặt tay anh: “Đông Thanh, em biết anh từ nhỏ đã yêu cầu rất cao đối với bản thân mình, cảm thấy không có nơi nương tựa, cho nên chuyện gì cũng muốn chính mình có thể cố gắng cho bằng được, tạo cho bản thân mình áp lực rất lớn. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, chúng ta rất nhanh sẽ kết hôn, em chính là người nhà của anh, cha mẹ của em cũng là cha mẹ của anh. Chúng ta sẽ là nơi cho anh dựa vào, anh có áp lực, thì có thể để mọi người cùng chia sẻ với anh. Cho nên, em không muốn anh sau này vẫn như trước đây, luôn sống một cuộc sống căng thẳng như dây đàn, em hi vọng anh cũng có thể tự do tự tại giống em, muốn làm cái gì thì làm cái đó, buông bỏ gánh nặng một chút, sống vui vẻ. Có được không?”

Bách Đông Thanh yên lặng nhìn cô, đôi mắt đen kịt, đáy mắt như có pháo hoa nở rộ, một lúc lâu sau cũng khôg nói gì.

Hứa Húc đẩy anh, cười: “Anh sao vậy?”

Bách Đông Thanh mím mím môi, khàn giọng nói: “Có hơi muốn khóc.”

Hứa Húc đang định trấn an anh, lại nhận thấy khoé miệng của anh hơi cong lên, không nhịn được hơi híp mắt mà nhìn anh.

Bách Đông Thanh quả nhiên không nhịn được nữa cười khẽ.

Hứa Húc dùng sức đánh anh hai cái: “Tiểu tử! Anh còn dám trêu chọc em?”

Bách Đông Thanh bắt lấy tay của cô, sắc mặt nghiêm túc, trong mắt đầy ý cười, chân thành nói: “Anh đã rất vui vẻ thoả mãn rồi, thật đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Số của Thanh nhi cũng rất tốt, cưới được tiểu thư nhà giàu ha ha ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện