Hai vị trưởng bối Hứa gia cũng chỉ có một đứa con gái, hôn lễ chắc chắn là muốn làm đến nở mày nở mặt, vì không muốn quá mất mặt trước mặt bạn bè thân thích, Hứa ba để hai người đi đăng ký kết hôn trước, thành lập văn phòng luật sư xong xuôi đâu đấy, miễn cho lỡ như trong hôn lễ bị người ta hỏi con rể làm nghề gì thì lại khó trả lời.

Về phần hôn lễ thì hai người lớn bọn họ từ từ chuẩn bị.

Lúc đầu Bách Đông Thanh vốn đã quen tự mình làm mọi thứ, nhất là mấy chuyện trọng đại như hôn lễ này nọ, luôn cảm thấy chỉ ngồi không chi tiền thì có chút áy náy, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho Hứa mẹ hỏi thăm tiến độ, hỏi có cần giúp đỡ gì hay không, về sau Hứa mẹ bị hỏi đến phiền phải khiếu nại với con gái mấy lần, có Hứa Húc kiềm chế, luật sư Bách rốt cuộc mới chịu buông tay để hai người lớn Hứa gia bận rộn.

Ngày hai người đi đăng ký kết hôn, Bách Đông Thanh còn cẩn thận tra hoàng lịch chọn thời gian, thời tiết khô ráo, vạn dặm không mây. Cũng bởi vì không rơi vào ngày đặc biệt, cho nên dòng người xếp hàng ở Cục dân chính không nhiều, khoảng chừng một tiếng đồng hồ, đã thuận lợi cầm được tờ giấy nhỏ màu đỏ ra ngoài.

Sau khi lên xe, Hứa Húc nhìn bộ dáng ông chồng mới cưới của mình mừng rỡ cười ngây ngô đến mức không ngậm miệng được, không khỏi buồn cười: “Có gì vui vẻ như vậy sao?”

Bách Đông Thanh trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, từ hôm nay trở đi anh đã là người có thân có phận.”

Hứa Húc cười: “Không phải chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi sao?”

Bách Đông Thanh cẩn thận từng li từng tí xếp hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ vào cái hộp nhỏ, nhìn cô một cái, cười nói: “Đây cũng không phải là tờ giấy chứng nhận bình thường, đây là chứng nhận chúng ta đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, anh không còn là bạn trai em nữa, mà là chồng em. Từ nay về sau đây chính là thân phận của anh.”

Hứa Húc bị nỗi phấn khích của anh chọc cười: “Đúng vậy!”

Bách Đông Thanh khởi động xe, nhìn cô một chút, đắc ý gật gật đầu, có chút ngây thơ.

Hứa Húc liếc mắt nhìn anh, cố tình dịu dàng nói: “Chồng à, anh đừng kích động quá, lái xe cẩn thận một chút!”

Bách Đông Thanh nghe tiếng gọi này, mém chút nữa là lệch tay láo, lại cố gắng giả bộ bình tĩnh: “Ừ, vợ, anh biết rồi.”

Hứa Húc tiếp tục cười nói: “Chồng à, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?”

Bách Đông Thanh nói: “Vợ muốn ăn cái gì thì chúng ta đi ăn cái đó?”

Hứa Húc: “Vậy chúng ta mua thức ăn về tự mình làm có được không? Chồng yêu!”

Bách Đông Thanh nói: “Ừm! Không thành vấn đề, vợ yêu!”

“Chồng ơi, em muốn ăn con cua lớn.”

“Được, vợ.”

“Còn còn muốn ăn tôm hùm nữa chồng à!”

“Được luôn, vợ yêu!”

Hứa Húc thực tình là không diễn nổi nữa, dựa lưng vào ghế ngồi cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Hai chúng ta sao lại nhàm chán như vậy chứ.”



Bách Đông Thanh cười liếc nhìn cô một cái: “Hai chúng ta thật sự kết hôn rồi! Cảm giác cứ như là đang nằm mơ.”

Hứa Húc đưa tay nhéo cánh tay anh: “Còn giống nằm mơ không?”

Bách Đông Thanh mở miệng cười: “Là thật.”

Hứa Húc ngồi thẳng dậy: “Ngày mai văn phòng luật chính thức đi vào hoạt động, mấy hôm trước em đã đăng thông báo tuyển dụng, hai hôm nay đã chọn được vài bản lý lịch không tệ, ngày mai sẽ lần lượt đến phỏng vấn.”

Mặc dù là chỉ là một văn phòng luật tư nhân, nhưng mà từ trên xuống dưới không thể cũng chỉ có hai người bọn họ được, ít nhất trước mắt vẫn cần một luật sư trợ lý. Hai tuần gần đây, cả hai người đều vô cùng bận rộn với việc khai trương văn phòng luật.

Lúc đầy Bách Đông Thanh chỉ định để Hứa Húc giúp đỡ một vài công việc đơn giản thôi, sợ cô mệt mỏi, không ngờ, hiệu suất cùng năng lực làm việc cô vượt xa sự tưởng tượng của anh. Từ đăng kí giấy phép hành nghề đến giải quyết các loại thủ tục, lại đến việc sắp xếp văn phòng rồi mua các loại thiết bị, sau đó là thông báo tuyển dụng, liên hệ nguồn cung cấp vụ án, bận rộn như con quay, thế nhưng mọi thứ đều được cô lo liệu rõ ràng và gọn gàng. Anh vậy mà ngoại trừ việc tiếp đãi vài đồng nghiệp trong ngành, thì dường như không mấy bận bịu.

Bách Đông Thanh nhìn cô một chút: “Vất vả cho em rồi!”

Hứa Húc cười: “Em làm trợ lý không tệ đấy chứ?”

“Một trăm điểm.”

Hứa Húc có chút đắc ý nói: “Em nói cho anh biết, em thật ra cũng rất giỏi đấy, chỉ là có chút lười. Khi còn bé ngày thường cũng không mấy nghiêm túc học tập, lần nào cũng tới kỳ thi mới bắt đầu nhảy, kết quả cũng không tới nỗi tệ.”

Bách Đông Thanh cười: “Đã nhìn ra, nếu em mà chịu cố gắng, tuyệt đối là một nữ cường nhân giới văn phòng.”

“Vậy thì thôi đi! Con người em sợ phiền phức lắm, làm việc không công cho anh thôi, sau này thì chung tay quản lý quỹ trợ giúp pháp lý mà ba em bỏ tiền ra thành lập, nhưng mà muốn giúp đỡ hết những người cần giúp đỡ, thì chỉ phật A Di Đà mà thôi.”

Có lẽ là từ nhỏ cha mẹ cô chưa từng nuôi dưỡng cô theo tư tưởng con gái phải biến thành phượng hoàng, cô cũng chưa từng nghĩ đến khái niệm cố gắng hết sức là như thế nào, càng không có mục tiêu gì quá to lớn, cứ chậm rãi mà lớn lên, vẫn luôn bình bình ổn ổn, dù sao chỉ cần vui vẻ là được, nhưng bây giờ đi theo Bách Đông Thanh cùng nhau làm việc, cứ như đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống vậy.

Bách Đông Thanh ừ một tiếng: “Ừ, vui vẻ là quan trọng nhất.”

Hứa Húc: “Em bây giờ thật sự rất hạnh phúc mà!”

“Anh cũng vậy.”

Hứa Húc hít một hơi thật sâu: “Anh yên tâm, em sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho anh, tuyệt đối không ngáng chân anh đâu.”

Bách Đông Thanh cười nhẹ lắc đầu.

Sao cô có thể ngáng chân anh được chứ? Nếu như không gặp được cô, có lẽ cả đời này của anh sẽ diễn ra giống như tất cả mọi người từng nghĩ, nhận học bổng ra nước ngoài du học, sau đó trở về ở lại trường làm một giáo sư gương mẫu, sau đó nhờ các trưởng bối và đồng nghiệp giới thiệu rồi đi xem mắt, có lẽ cũng sẽ gặp được một cô gái không tệ, an an ổn ổn sống hết một đời.

Cuộc sống như vậy đương nhiên cũng không quá tệ, chỉ là cuộc đời ngắn ngủi, dù sao vẫn sẽ có một chút tiếc nuối!

*

Dù gì tên tuổi của Bách Đông Thanh ở trong giới cũng rất có phân lượng, sau hai ngày đăng thông báo tuyển dụng thì cũng đã nhận được không ít sơ yếu lý lịch, trong đó có không ít sinh viên chưa tốt nghiệp lẫn đã tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng. Để tiết kiệm thời gian, Hứa Húc chọn ra một vài ứng viên phù hợp, phỏng vấn chung một ngày. Sau khi trải qua bài thi viết cùng với vòng sơ tuyển do cô phụ trách, sàng lọc được một người cuối cùng, Bách Đông Thanh sẽ đích thân phỏng vấn.



Anh chàng được tuyển chọn là học đệ tốt nghiệp sau bọn họ ba khoá, lý lịch rất đẹp, bài thi viết chuyên ngành thể hiện rất tốt, mồm mép cũng không tệ. Hứa Húc rất vừa ý anh chàng này, chỉ là người là tuyển cho Bách Đông Thanh, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về anh, dù sao việc tuyển trợ lý này cũng không thể gấp gáp được.

Nam sinh tên là Bành Nam, lúc được Bách Đông Thanh phỏng vấn, vẫn luôn từ tốn chậm rãi, tự tin nhưng không mất đi nét khiêm tốn. biểu hiện làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm. Bách Đông Thanh đã có thể đưa ra quyết định, đợi đến khi buổi phỏng vấn hoàn tất, anh đứng lên, đối diện với cậu nam sinh cười vươn tay: “Chúc mừng cậu, cậu có thể đi làm ngay lập tức.”

Bành Nam lộ ra biểu cảm không thể tin được: “Thật sao?”

Bách Đông Thanh cười gật đầu: “Nhưng mà cậu vẫn còn là nghiên cứu sinh, hẳn là sẽ có lựa chọn tốt hơn, nếu như cần thời gian suy nghĩ thêm, thì có thể gọi điện thoại lại cho trợ lý Hứa.”

Bành Nam không ngừng lắc đầu: “Không cần không cần, tôi sẽ đi làm ngay lập tức, đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho tôi.”

Anh ta âm thầm hít sâu, cố gắng hết sức mới ngăn được bản thân mình lăn đùng ra xỉu.

Từ văn phòng Bách Đông Thanh đi ra, Bành Nam cũng không nhịn được nữa, mém chút nữa là nhảy cẫng lên ba thước, nhìn thấy Hứa Húc cũng không hề che giấu sự vui vẻ, ba chân bốn cẳng chạy qua, trên mặt đầy vẻ kích động, vui sướng nói: “Học tỷ, tôi được tuyển rồi! Được Bách Đông Thanh thu nhận, sau này tôi sẽ là trợ lý của Bách đại thần, tôi … Tôi …”

Vốn là một chàng trai mồm mép lanh lợi, lúc này lại phấn khích đến mức không nói nổi một câu.

“…” Hứa Húc cười, “Vui vẻ như vậy à?”

Bành Nam nói: “Chị không biết đấy thôi, thần tượng của tôi là luật sư Bách đấy, lúc còn ở trường học, thường xuyên nghe giáo sư nhắc đến anh ấy. Đối tác trẻ tuổi nhất của Hoa Thiên, với lại …” Anh ta hạ giọng, “Nghe nói người chỉ điểm Lâm thị, chính là anh ấy, tôi nghe được một người quen làm ở Cục cảnh sát nói qua, quá ngầu, quả thực là đại anh hùng.”

Mặc dù việc Bách Đông Thanh tố cáo Lâm thị và Lâm Khải Kiệt đã bị ém xuống, công chúng không biết, nhưng mà đối với người trong giới, không ít thì nhiều cũng đã nghe phong thanh. Cho nên Bành Nam nghe được, cũng không có gì kỳ lạ. Hứa Húc cười cười: “Đừng nghe lời đồn, anh ấy là một luật sư ưu tú, một luật sư tốt chỉ cần làm tốt bổn phận và chức trách của mình.”

Bành Nam liên tục gật đầu: “Tôi hiểu rõ, luật sư Bách vốn dĩ chỉ đang làm tốt công việc của mình. Lúc còn đi học, giáo sư thường xuyên dùng những bản án của anh ấy làm để tài. Anh ấy chính là thần tượng của tôi, không ngờ tôi vậy mà sắp trở thành trợ lý của thần tượng, còn sắp làm việc cùng với anh ấy, vừa nãy anh ấy còn bắt tay tôi, tôi quyết định ít nhất ba ngày tới sẽ không rửa tay.”

Hứa Húc: “…”

Anh chàng này vừa nãy không phải vẫn bình thường sao? Sao bây giờ lại trở nên điên điên khùng khùng như vậy? Bành Nam tiếp tục cười nói: “Lý tưởng của tôi là trở thành một luật sư ưu tú như anh ấy.” Nói xong lại chuyển chủ đề, nói, “Đúng rồi học tỷ, tan tầm chị có rảnh không? Tôi muốn mời chị đi ăn bữa cơm, truyền thụ chút kinh nghiệm nghề nghiệp cho tôi với.”

Hứa Húc còn chưa trả lời, bên cạnh truyền tới một tiếng ho khan có vẻ kiềm chế.

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn thấy Bách Đông Thanh chẳng biết đã ra khỏi văn phòng từ lúc nào, từng bước đi đến bên cạnh Hứa Húc, ôm lấy bờ vai của cô, đối diện với Bành Nam nói: “Cậu đã dự định nhận chức, vậy thì tôi giới thiệu với cậu một chút, Hứa Húc ngoài việc là trợ lý của tôi, và là người quản lý ngân sách của Quỹ trợ giúp pháp lý của văn phòng luật chúng ta, cô ấy còn là vợ của tôi. Cậu muốn ăn cơm với cô ấy, chờ sau khi cậu chính thức nhậm chức, vợ chồng chúng tôi sẽ mời cậu một bữa cơm.”

Hứa Húc nhìn xem dáng vẻ tuyên thệ chủ quyền của anh, có chút dở khóc dở cười. Cũng may người này chỉ sở hữu văn phòng luật tư nhân, quy mô làm ăn cũng rất bình thường.

May mắn là Bành Nam cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với Hứa Húc, nhưng mà vẫn có chút ngượng ngùng cười cười: “Học trưởng, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn thỉnh giáo học tỷ chuyện công việc, hi vọng có thể làm việc thật tốt.”

Bách Đông Thanh gật đầu, cười nói: “Không cần gấp gáp, từ từ sẽ quen thuộc thôi, tất cả chúng ta cùng cố gắng.”

Dáng vẻ Bành Nam cảm động như sắp khóc tới nơi: “Học trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện