Ở một góc khác của căng tin, có không ít người tụ tập ở đó, thi thoảng lại có tiếng cười chế giễu từ bên trong đám đông phát ra.

Tô Niên Niên tò mò qua bên đó xem, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng có dự cảm bất an.

“ Tiểu Hi, chúng ta qua bên đó xem đi.”

Cậy dáng người nhỏ bé, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi chen được vào phía trước gần nhất, nhìn thấy trên tường dán tờ áp phích đó, Tô Niên Niên ngay lập tức sa sầm mặt mày.

Cái gì thế này! Ai có thể bảo cho cô, tại sao con lợn này lại ngang nhiên xuất hiện ở đây chứ! “ Ha ha ha, bộ tuyên truyền không còn ai nữa hay sao? bức vẽ này đúng là trình độ còi mà!”

“ Hồi mình vẽ con vật ở lớp mẫu giáo còn đẹp hơn bức này, xì...”

“ Ôi, đừng giả bộ nữa, cậu vẽ cho mình xem thử xem? Mình cảm thấy bức này rất đáng yêu, đỏ đỏ hồng hồng thật đáng yêu!”

“ Đúng thế, nhìn là thấy có cảm giác thèm ăn!”

Trong đám đông phân thành hai phe, phần lớn là nam sinh, cảm thấy bức vẽ vừa ấu trĩ vừa buồn cười.

Còn đám đông nữ sinh, nữ sinh mà, đối với mấy thể loại bức tranh này không chê bôi gì, bao dung còn thêm lời khen ngợi.

Tô Niên Niên ở trong đám đông sững người giả chết, dù sao đánh chết cô cũng không thừa nhận đây là bức vẽ của mình!

“ Niên Niên, sao cậu không nói gì thế?” Tống Dư Hi có chút nghi ngờ.

“ Ồ ha ha......mình cảm thấy vẽ cũng rất được, phải không.” Tô Niên Niên mặt dày bắt đầu tự khen mình.

Một nam sinh ở bên cạnh không vui, nói lời châm biếm: “ Bức vẽ này có gì mà đẹp chứ, thẩm mỹ của cậu có vấn đề à!”

Cậu mới có vấn đề ấy! Hừm! Rõ ràng vẽ đáng yêu như thế, đẹp như thế! Mấy người các cậu không biết thưởng thức nghệ thuật.

Tô Niên Niên điềm tĩnh bật ra mấy câu trong lòng nói tên nam sinh này, chuẩn bị ngang nhiên rời đi.

“ Ai ya, mọi người vây quanh lại đây làm gì thế?” một giọng nói huênh hoang chuyển đến, học sinh đang vây quanh lập tức lùi về sau mấy bước.

Tô Niên Niên ngạc nhiên nhìn sự thay đổi của đám đông, tò mò quan sát người mới đến, không kìm được nhếch nhếch môi.

Tên ngông nghênh này giống như con ma lởn vởn vật vờ không phải Tiếu Vũ thì còn là ai được chứ!

Lần trước lời xin lỗi của Tiếu Vũ để lại ấn tượng rất sâu đậm đối với cô, cho Tô Niên Niên cảm giác Tiếu Vũ chửang qua chỉ là con cừu đội lốt da hổ mà thôi, nhưng đối với những học sinh này mà nói, Tiếu Vũ rất có lực uy hiếp! Dù sao học sinh cá biệt cũng không phải tự dưng mà có!

Sau lưng cậu ta còn có hai tiểu đệ, một là Trình Hạo mà Tô Niên Niên đã từng gặp, còn có một người.......lại là A Kiệt ở bộ tuyên truyền.

“ Ha ha, đây là bức vẽ ngốc xít gì thế, vừa xấu vừa khó coi, ôi trời, mấy người của bộ tuyên truyền đều LOW thế này sao?” Tiếu Vũ không khách sáo chế giễu, lại một tràng cười ầm ĩ lên.

A Kiệt ngại ngùng xoa xoa đầu: “ Đại ca, đây là Tô Niên Niên vẽ, em cảm thấy cũng rất đẹp mà.........”

“ Tô Niên Niên?!” nghe thấy cái tên này, Tiếu Vũ như cụp đuôi xuống, nhưng nghĩ lại không muốn mất mặt trước đám tiểu đệ này, thế là hừm một tiếng, “ Tranh vẽ như người, Tô Niên Niên cũng giống con lợn này, xấu xí, ngốc ngếch.......ôi? Hạo Hạo, mày nhéo tao làm cái gì, muốn chết à?”

“ Đại ca.......anh đừng nói nữa.....” Hạo Hạo cuống cuồng đến nỗi nước mắt sắp tuôn ra rồi, không ngừng nháy mắt ám chỉ Tiếu Vũ.

Tiếu Vũ không hiểu ám thị của cậu ta, ngược lại còn chê ghét nói: “ Hạo Hạo, mắt nháy tay run là bệnh đấy, mày nhất định không được từ bỏ trị liệu đâu.”

Cho đến khi có giọng nói oán hận đằng sau vang lên, tên nam sinh cao 1m82 này như hóa đá.

“ Tiếu Vũ, cậu nói ai ngốc thế........”

Tiếu Vũ chầm chậm quay cổ mình lại, nhìn thẳng vào Tô Niên Niên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện