Quác--- quác---

Trong không trung dường như có đàn quạ đen vừa bay qua.

Tiếu Vũ cười gượng hai tiếng: “ Ai nói chứ? Sao mình không nghe thấy, Hạo Hạo, mày có nghe thấy không?”

Hạo Hạo vội vàng biểu thị lòng trung thành, kiên định gật đầu: “ Không có không có, em chả nghe thấy gì?”

“ Mọi người có nghe thấy không?” Tiếu Vũ uy hiếp hỏi những học sinh xung quanh, mọi người mặc dù không biết vì sao học sinh cá biệt của trường lại không dám thừa nhận, nhưng ai cũng gật đầu nói không nghe thấy.

Tô Niên Niên nhếch nhếch môi, tên mặt dày Tiếu Vũ này đúng là tên khủng bố! Cô không so đo với Tiếu Vũ, chỉ muốn nhanh chân rời khỏi đây.

Quá mất mặt rồi!

Nhưng trong đám đông lại bật ra những tiếng cười vui sướng, giống như nhìn thấy minh tinh thế kỷ vậy.

“ Cố nam thần, a a a mình nhìn thấy Cố nam thần rồi!”

“ ai ya, các cậu chen cái gì chứ, đừng ngăn mình!”

“ Woa, hotgirl Nam Chi cũng ở đây, tránh ra nào, để mình nhìn cho rõ nữ thần........”

Tô Niên Niên ngay lập tức bị mọi người chen lấn xô đẩy, chẳng biết làm thế nào.

Từ xa bước đến mội đôi nam thanh nữ tú, chính là Cố nam thần và Nam Chi, Cố Tử Thần một tay đút túi quần, thần sắc lạnh lùng, Nam Chi đứng bên cạnh cậu, trên mặt nở nụ cười hòa nhã dễ gần.

Hai người này.......giống như một đôi trời sinh vậy.

Tô Niên Niên sững sờ nhìn, bất chợt cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

Cố Tử Thần nhìn trong đám đông thấy bóng dáng nhỏ bé của Tô Niên Niên, nhìn cô vẻ mặt cô đơn, trong lòng đột nhiên thắt lại, mặt không biểu cảm bước về phía cô.

Người bên cạnh Tô Niên Niên ra sức hò hét gọi tên, những tiếng hét chói tai khiến cô như chao đảo.

“ Sao mà ồn ào thế, mọi người vây quanh đây làm gì thế?” Nam Chi cười hỏi.

A Kiệt giơ tay xung phong trả lời trước: “ Nữ thần nữ thần, bọn em đang xem tờ áp phích Tô Niên Niên vẽ!”

Tô Niên Niên: “.....”

Lúc này trong lòng Tô Niên Niên gần như sụp đổ, xấu thì xấu đo, tại sao lại phải bày ra trước mặt Cố Tử Thần chứ! Quả thật xấu hổ không chịu được!

Cố Tử Thần liếc nhìn tờ áp phích, phải cố nhịn cười.

Cậu đoán có thể đoán ngay ra, bức vẽ này Tô Niên Niên có lẽ là coi cậu thành con lợn mà trút giận.

Có điều, cũng rất dễ thương.

Nhìn thấy ánh mắt của cậu, tim Tô Niên Niên như nghẹn lên tận cổ họng, vì giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, cô mở miệng giải thích ngoài dự liệu của mọi người: “ Thực ra bức tranh này là có ý nghĩa sâu xa, lịch sử sáng tác của nó xúc động lòng người, ý nghĩa phi thường!”

Trong đám đông ồ lên một tiếng, nam sinh mà lúc đầu tiên phản đối còn cười cô: “ Ôi, cậu coi cậu là danh họa nổi tiếng gì chứ, còn rung động lòng người, đùa đấy à!”

Nam Chi cười tít mắt nhìn cô, khích lệ cô tiếp tục nói: “ Nói đi, mình cũng rất tò mò.”

Nữ thần vừa phát biểu, nam sinh phá đám lập tức im bặt, khiêu khích nhìn về phía Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên ho khan mấy tiếng, cảm thấy da đầu đều tê rồi, chém gió liên thiên một hồi: “ Thực ra ấy à, con lợn này tượng trưng cho người lãng phí đồ ăn, những hoa quả rau xanh này tượng chưng cho thu hoạch không dễ gì của các bác nông dân, nếu như lãng phí thực phẩm, thì sẽ giống như con lợn này vậy, khóc không có chỗ mà khóc! Càng quan trọng hơn nữa, linh hồn của tác phẩm được lấy cảm hứng từ kiệt tác của họa sĩ nổi tiếng Pablo Picasso ‘thiếu nữ trước gương’, nó có ý nghĩa trừu tượng, còn lên án những hiện tượng xã hội.”

Còn đừng nói, Tô Niên Niên có tài dẫn dắt người khác cực kỳ lợi hại, cộng với dáng vẻ ngây thơ vô hại của cô, học sinh xung quanh không ít người từ trong đáy lòng đồng ý với cách nói của cô, khi nhìn lại bức tranh còn cảm thấy bức vẽ đúng là rất có hồn.

Chỉ có Cố Tử Thần, cười mà như không cười nhìn Tô Niên Niên, dường như có thể nhìn thấu cô vào tận trong xương tủy vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện