Trong lòng Tô Niên Niên cũng không chột dạ, giả bộ điềm tĩnh, chỉ sợ Cố Tử Thần nhìn xuyên thấu cô.

Mãi lúc sau, Cố Tử Thần chỉ nheo nheo mày, bình thản bình luận: “ Đúng là không đến nỗi nào.” Ánh mắt của cậu khiến Tô Niên Niên sợ hãi, luôn cảm thấy câu nói này của cậu có gì đó ám chỉ.

“ Cố nam thần nói rất có lý, hừm, tờ áp phích này đúng là rất đẹp!”

“ Hứ, thôi đi, đàn ông con trai không đấu mồm với mấy đứa con gái, không nói với mấy đứa con gái này nữa.”

Đến Tiếu Vũ cũng ra vẻ chính nghĩa: “ Đúng thế, đúng là quá giỏi!”

Tô Niên Niên càng thêm lúng túng, có điều không để mất mặt trước người khác, tự lừa dối bản thân khiến ngực cô cũng phải nhấp nhô hồi hộp.

Ánh mắt Cố Tử Thần dừng lại trên người cô mấy giây, rồi nhanh chóng rời đi.

Nam Chi tự cười trong lòng, cuối cùng! Cuối cùng cô chắc chắn người khiến Cố Tử Thần thầm thương trộm nhớ là ai rồi! “ Khụ khụ, Tiểu Hi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tô Niên Niên kéo cánh tay Tống Dư Hi đi ăn cơm, trên mặt Nam Chi lộ ra nụ cười trêu chọc, “ Cố nam thần? Không đi ăn cơm à?”

Cố Tử Thần biểu cảm lạnh nhạt liếc nhìn cô, lại quay lại bộ dạng lạnh lùng băng giá, bước nhanh chân rời đi.

--- ---

Ăn cơm xong, Tô Niên Niên hài lòng xoa xoa bụng đi về lớp, bò nhoài trên bàn ngủ một giấc, nhưng lại bị tiếng ồn ào náo nhiệt trong lớp làm tỉnh giấc.

Cô mơ màng gượng dậy từ trên bàn, nhìn về phía náo nhiệt đó --- ---- Chỗ ngồi của Triệu Minh Viễn.

Lớp trưởng đeo cặp kính cận viền đen dày cộp, che gần nửa khuôn mặt, khóe miệng nhếch lên, thần sắc không kiên nhẫn cho lắm.

Bên cạnh cậu, không ít người vây xung quanh vòng trong vòng ngoài, xì xào lải nhải không biết đang nói về cái gì, Tô Niên Niên chỉ nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Lí Ân Mỹ vang lên, “ Lớp trưởng, cho bọn mình xem tờ thành tích đi mà! Nhanh lên nhanh lên?”

Thành tích thi có rồi sao? Tô Niên Niên tự lẩm bẩm nói, không phát hiện cơ thể Tống Dư Hi ở bên cạnh căng cứng, trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.

Triệu Minh Viễn bị đám đông vây quanh giằng xé đến mất kiên nhẫn, đẩy lại kính, bước lên bục giảng, biểu thị cả lớp yên tĩnh.

Lúc này sắp đến thời gian vào lớp, học sinh trong lớp đều đến gần đủ rồi, từng người mong chờ cậu công bố thành tích thi.

Triệu Minh Vũ hừm hừm lấy giọng, giọng nam bắt đầu vang lên: “ Triệu Minh Viễn, tổng điểm 589, xếp thứ nhất..... Cao Kỳ, tổng thành tích 581, xếp thứ hai.........”

Cậu đọc với tốc độ rất nhanh, xếp hạng không có gì khác mấy, Tống Dư Hi xếp hạng 24, Chúc Thành xếp 28. Đường Dư hơn hai người họ một chút, xếp hạng 15.

Tô Niên Niên vểnh tai lên nghe, chỉ sợ bỏ lỡ tên của mình, nhưng cho đến khi Triệu Minh Viễn đọc qua số 30, cô cũng không nghe thấy tên của mình.

Không phải thi hỏng rồi chứ....tim Tô Niên Niên như rơi xuống vực sâu.

“ Lưu Doãn Nhi, tổng thành tích 468, xếp hạng 42, Tô Niên Niên tổng điểm 465, xếp hạng 43.....” Triệu Minh Viễn dừng lại một lát, đưa ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Tô Niên Niên.

Trong ấn tượng của cậu, Tô Niên Niên không đến nỗi kém hơn cả Lưu Doãn Nhi.

Trong lớp yên lặng mấy giâu, sau đó có mấy người xấu tính cười phá lên, tiếng cười đầy chế giễu.

Nên biết, lớp F tổng cộng có 50 người, thành tích này của Tô Niên Niên là xếp số ngược!

Trương Hiểu Tiệp cố tình nói: “ Mình không nghe nhầm đấy chứ, ha ha ha, mình còn cho rằng Tô Niên Niên lợi hại thế nào, có điều cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“ Đúng thế, có người chỉ biết giả bộ lúc bình thường, cứ đến lúc thi là bộc lộ bộ mặt thật, ai ya, cũng không biết là làm trò gian dối gì hay là tự chuốc lấy nhục nhã.” Lưu Doãn Nhi cố tình châm biếm, đem lời nói Tô Niên Niên hôm đó chế giễu mình hoàn lại đủ câu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện