- Đứa bé đã...bị đưa đi rồi...
- Tôi...tôi không thể...
Cẩm Đào run rẩy trong cơn đau đớn. Đôi mắt đẫm lệ nhìn cái nôi trống rỗng.
- Mới nãy...tôi còn bế nó trên tay mà...
Cẩm Đào giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt cố cảm nhận dư vị cảm giác đứa bé lúc nãy...
Bừng tỉnh... Nó đã bị Thiên Nham đưa đi rồi...
Nhật Viễn vội vàng chạy đến bên cô ngay lập tức.
Nhẹ nhàng ngồi xuống tựa đầu cô vào lồng ngực ấm áp của anh như 1 sự chia sẻ nỗi đau thấu lòng này.
Ánh mắt Nhật Viễn có gì đó rung động...Nhìn chiếc nôi trống rỗng và hình ảnh đau đớn của Cẩm Đào.
Bàn tay anh xiết lại. Cẩm Đào chống cự cố thoát ra khỏi vòng tay Nhật Viễn:
- Anh...tôi phải đi đòi lại con... A...
Cẩm Đào nhăn nhó và kêu lên khi vết thương trên bụng tái phát và càng co thắt lại.
Cắn chịu nỗi đau đến nỗi xương quai anh của cô gồng lên và hằn rõ những đường gân xanh xao.
Nhật Viễn hốt hoảng bế bổng Cẩm Đào lên và trừng mắt đầy tức giận với đám bác sĩ trước mặt:
- Các người còn đứng đó làm gì hả?!!!
* *
Tại phòng nghỉ bệnh viện....
Khuynh Thi tỉnh dậy sau giấc ngủ. Cô lấy tay ôm đầu mình để kịp nhận thức mọi thứ xung quanh.
Đảo mắt nhìn quanh phòng...
- Thiên Nham? Thiên Nham đâu...
Cánh cửa bật mở và 1 cô ý tá bước vào, Khuynh Thi vội vàng chộp lấy:
- Thiên Nham đâu? Tôi hỏi cô anh ấy đâu rồi?
Cô y tá giật mình trả lời trong sợ hãi:
- Cậu...cậu ấy hình như đã về rồi!
Khuynh Thi nghe xong thì chẳng nói chẳng rằng chạy ra khỏi bệnh viện. Bộ dạng hối hả như sợ mất anh.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện,chưa nhận thức được gì thì cô giật mình khi bị 1 lực mạnh đẩy vào tường.
Khuynh Thi nhìn lên định hét vào mặt người đối diện thì câu nói ấy chặn đứng ở họng khi có bờ môi nhẹ nhàng lướt qua má cô cùng hơi thở ấm nóng
Mặt cô tái mét lại. Chết sững và lạnh toát sống lưng. Bờ môi run rẩy thốt lên 2 chữ:
- T...hần Vũ...?
- Tại...tại sao anh lại biết tôi ở đây?
- Vì em là người phụ nữ của tôi! - Thần Vũ nâng cằm Khuynh Thi lên và cười nhếch.
- Đừng nói bậy! Anh cho người theo dõi tôi đúng không...
Khuynh Thi hất cằm né tránh bàn tay Thần Vũ
- Chuyện đó đâu quan trọng?
Giọng anh mê mị lả lướt phả vào làn da mẫn cảm của Khuynh Thi. Anh định tiến sát mặt để hôn cô thì...
- BỐP!!!!!!!!
- Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Tôi cần về với Thiên Nham!
Khuynh Thi đang định bước đi thì Thần Vũ giữ người cô và lại đẩy mạnh vào tường 1 cách thô bạo làm cô nhăn nhó.
- Chà chà... Mẹ tròn con vuông...bố hạnh phúc quá nhỉ?
Thần Vũ vừa nói vừa nhìn vào cái bụng đang to dần của Khuynh Thi:
- Em...cũng phải nhanh nhanh lên đừng để anh chờ!
- Anh nói cái gì vậy?
Khuynh Thi bất giác sợ hãi đưa tay lên ôm bụng.
- Em vẫn nghĩ là Thiên Nham đợi em ở nhà à? Không không...
- Chính xác là Thiên Nham giờ này...đang bận bịu trông con của anh ta ở nhà đúng hơn!
Thần Vũ mỉm cười. Khuynh Thi bờ môi run lên như không tin vào những lời nói đó...
- Con...con ai?
- Còn ai vào đây ngoài con của Cẩm Đào?
- K...không...anh ta không thể làm vậy được...
Khuynh Thi lắc đầu và đẩy Thần Vũ rồi chạy đến chiếc xe do tài xế của cô vừa lúc đến.
* *
Tại căn biệt thự....
- Oa oa oa oa......
Tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vọng cả căn nhà. Thiên Nham bế đứa trẻ vụng về dỗ
Anh đi đi lại lại.
- Ngoan nào...Đừng khóc nữa...
Nhưng dường như đứa trẻ không chịu nghe lời anh và ngày càng khóc to hơn.
Tiếng khóc làm Thiên Nham váng tai và càng thêm đau đầu mệt mỏi.
Anh thở dài và đầy lúng túng:
- Thôi...ba thương đừng khóc nữa...Cầu xin con đấy...
Thiên Nham vừa quay ra thì nhìn thấy Khuynh Thi đứng đờ người ra đó
- Em...về rồi đó sao? - Anh đang làm cái gì vậy Thiên Nham?
- Chỉ là thực hiện điều kiện khi li hôn giữa anh và Cẩm Đào!
Đôi mắt Khuynh Thi rưng rưng. Đôi bàn tay nắm chặt lại. Cô nghiến răng rồi chạy đến chỗ Thiên Nham giành đứa bé khỏi tay anh:
- Đưa nó cho em!!
Thiên Nham sợ đứa bé sẽ đau khỏi cái giành mạnh của Khuynh Thi bèn thả lỏng tay để cô đón nó vào lòng.
Nhìn khuôn mặt đứa bé. Nó có nét giống của y đúc. Khuynh Thi lại càng tức giận.
- Nó...không nên tồn tại!
Khuynh Thi lạnh lùng đưa đứa bé giơ lên cao....
- Tôi...tôi không thể...
Cẩm Đào run rẩy trong cơn đau đớn. Đôi mắt đẫm lệ nhìn cái nôi trống rỗng.
- Mới nãy...tôi còn bế nó trên tay mà...
Cẩm Đào giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt cố cảm nhận dư vị cảm giác đứa bé lúc nãy...
Bừng tỉnh... Nó đã bị Thiên Nham đưa đi rồi...
Nhật Viễn vội vàng chạy đến bên cô ngay lập tức.
Nhẹ nhàng ngồi xuống tựa đầu cô vào lồng ngực ấm áp của anh như 1 sự chia sẻ nỗi đau thấu lòng này.
Ánh mắt Nhật Viễn có gì đó rung động...Nhìn chiếc nôi trống rỗng và hình ảnh đau đớn của Cẩm Đào.
Bàn tay anh xiết lại. Cẩm Đào chống cự cố thoát ra khỏi vòng tay Nhật Viễn:
- Anh...tôi phải đi đòi lại con... A...
Cẩm Đào nhăn nhó và kêu lên khi vết thương trên bụng tái phát và càng co thắt lại.
Cắn chịu nỗi đau đến nỗi xương quai anh của cô gồng lên và hằn rõ những đường gân xanh xao.
Nhật Viễn hốt hoảng bế bổng Cẩm Đào lên và trừng mắt đầy tức giận với đám bác sĩ trước mặt:
- Các người còn đứng đó làm gì hả?!!!
* *
Tại phòng nghỉ bệnh viện....
Khuynh Thi tỉnh dậy sau giấc ngủ. Cô lấy tay ôm đầu mình để kịp nhận thức mọi thứ xung quanh.
Đảo mắt nhìn quanh phòng...
- Thiên Nham? Thiên Nham đâu...
Cánh cửa bật mở và 1 cô ý tá bước vào, Khuynh Thi vội vàng chộp lấy:
- Thiên Nham đâu? Tôi hỏi cô anh ấy đâu rồi?
Cô y tá giật mình trả lời trong sợ hãi:
- Cậu...cậu ấy hình như đã về rồi!
Khuynh Thi nghe xong thì chẳng nói chẳng rằng chạy ra khỏi bệnh viện. Bộ dạng hối hả như sợ mất anh.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện,chưa nhận thức được gì thì cô giật mình khi bị 1 lực mạnh đẩy vào tường.
Khuynh Thi nhìn lên định hét vào mặt người đối diện thì câu nói ấy chặn đứng ở họng khi có bờ môi nhẹ nhàng lướt qua má cô cùng hơi thở ấm nóng
Mặt cô tái mét lại. Chết sững và lạnh toát sống lưng. Bờ môi run rẩy thốt lên 2 chữ:
- T...hần Vũ...?
- Tại...tại sao anh lại biết tôi ở đây?
- Vì em là người phụ nữ của tôi! - Thần Vũ nâng cằm Khuynh Thi lên và cười nhếch.
- Đừng nói bậy! Anh cho người theo dõi tôi đúng không...
Khuynh Thi hất cằm né tránh bàn tay Thần Vũ
- Chuyện đó đâu quan trọng?
Giọng anh mê mị lả lướt phả vào làn da mẫn cảm của Khuynh Thi. Anh định tiến sát mặt để hôn cô thì...
- BỐP!!!!!!!!
- Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Tôi cần về với Thiên Nham!
Khuynh Thi đang định bước đi thì Thần Vũ giữ người cô và lại đẩy mạnh vào tường 1 cách thô bạo làm cô nhăn nhó.
- Chà chà... Mẹ tròn con vuông...bố hạnh phúc quá nhỉ?
Thần Vũ vừa nói vừa nhìn vào cái bụng đang to dần của Khuynh Thi:
- Em...cũng phải nhanh nhanh lên đừng để anh chờ!
- Anh nói cái gì vậy?
Khuynh Thi bất giác sợ hãi đưa tay lên ôm bụng.
- Em vẫn nghĩ là Thiên Nham đợi em ở nhà à? Không không...
- Chính xác là Thiên Nham giờ này...đang bận bịu trông con của anh ta ở nhà đúng hơn!
Thần Vũ mỉm cười. Khuynh Thi bờ môi run lên như không tin vào những lời nói đó...
- Con...con ai?
- Còn ai vào đây ngoài con của Cẩm Đào?
- K...không...anh ta không thể làm vậy được...
Khuynh Thi lắc đầu và đẩy Thần Vũ rồi chạy đến chiếc xe do tài xế của cô vừa lúc đến.
* *
Tại căn biệt thự....
- Oa oa oa oa......
Tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vọng cả căn nhà. Thiên Nham bế đứa trẻ vụng về dỗ
Anh đi đi lại lại.
- Ngoan nào...Đừng khóc nữa...
Nhưng dường như đứa trẻ không chịu nghe lời anh và ngày càng khóc to hơn.
Tiếng khóc làm Thiên Nham váng tai và càng thêm đau đầu mệt mỏi.
Anh thở dài và đầy lúng túng:
- Thôi...ba thương đừng khóc nữa...Cầu xin con đấy...
Thiên Nham vừa quay ra thì nhìn thấy Khuynh Thi đứng đờ người ra đó
- Em...về rồi đó sao? - Anh đang làm cái gì vậy Thiên Nham?
- Chỉ là thực hiện điều kiện khi li hôn giữa anh và Cẩm Đào!
Đôi mắt Khuynh Thi rưng rưng. Đôi bàn tay nắm chặt lại. Cô nghiến răng rồi chạy đến chỗ Thiên Nham giành đứa bé khỏi tay anh:
- Đưa nó cho em!!
Thiên Nham sợ đứa bé sẽ đau khỏi cái giành mạnh của Khuynh Thi bèn thả lỏng tay để cô đón nó vào lòng.
Nhìn khuôn mặt đứa bé. Nó có nét giống của y đúc. Khuynh Thi lại càng tức giận.
- Nó...không nên tồn tại!
Khuynh Thi lạnh lùng đưa đứa bé giơ lên cao....
Danh sách chương