- Em sẽ giết đứa bé này....vì đó là điều thoả mãn cho 2 chúng ta!
Khuynh Thi nâng đứa bé lên cao, giọng lạnh lùng trước sự sững sờ của Thiên Nham.
Ngay sau đó, 2 bàn tay cô thả ra và đứa bé rơi xuống....
Phịch!!!
........
Không gian im lặng đến lạnh cả sống lưng. Mặt Khuynh Thi tái mét lại.
Đứa bé...đã rơi vào vòng tay của Thiên Nham khi anh kịp thời đỡ lấy.
1 tay anh ghì lấy thân đứa bé, tay kia ôm đầu nó. Nhịp tim như ngừng đập.
Khoảnh khắc lúc nãy với cơn sợ hãi...anh đã tưởng như đỡ hụt đứa con của mình.
Chợt...Đứa bé tự dưng ngưng tiếng khóc và mở miệng cười với Thiên Nham. 2 tay nó đưa lên quơ quơ lung tung vào mặt anh. Rồi túm tóc anh vừa giật vừa cười vẻ thích thú và đáng yêu vô cùng.
Anh nhìn đứa bé mà trong lòng có chút rung động. Khuynh Thi không thể chứng kiến thêm cảnh tượng đó bèn hét lên:
- Anh đang làm gì vậy? Anh tính nuôi đứa bé này thật ư? Tại sao....?... Vậy còn đứa bé trong bụng em? Thiên Nham không nhìn vào mặt Khuynh Thi. Anh trả lời 1 cách lạnh băng:
- Đứa bé trong bụng em cũng sẽ được sinh ra! Cũng vẫn là con của anh! Em không có gì vừa lòng à? ... Chỉ là có thêm sự xuất hiện của 1 đứa bé nưac thôi mà!
- Dù sao...đây cũng là con của anh! Và là yêu cầu anh tự đưa ra! Đã nói là sẽ làm...
- Tâm tư của anh...cũng không cần em phải hiểu rõ đâu...Chỉ mong là, em sẽ không làm hại tới đứa bé này! Có lẽ...trong thời gian này nó sẽ phải cách li! Mai anh sẽ gọi bảo mẫu!
- Em không cần quan tâm tới đứa nhỏ này cũng được!
Thiên Nham hờ hững nói lên những câu nói như vậy làm ruột gan ai kia đau thắt và vô cùng tức giận:
- Cách li sao? Anh còn muốn em cách li với nó sao?? Đám cưới chúng ta đã bị phá hủy...giờ còn thêm việc anh nuôi con của Cẩm Đào...
- Mọi chuyện quá đau lòng...Anh không hiểu cho cảm giác đau đớn của em sao..?
Khuynh Thi nước mắt tức tưởi.
- Anh...xin lỗi...!
Thiên Nham chua xót nói vẻn vẹn 3 từ. Anh lại tiếp tục im lặng...
- Có lẽ...chúng ta cần không gian riêng tư để bình tĩnh lại!
Dứt lời, Thiên Nham ẵm đứa bé bỏ đi lên tầng để mặc Khuynh Thi ở lại.
Cô bám víu vào cái ghế gần đó mà bịt miệng khóc cho nỗi đau đớn, tức giận chồng tức giận.
* *
Ở bệnh viện....
Từ khi mất con, Cẩm Đào không chịu ăn uống. Cô chỉ ngồi đó mà nhìn vào vô định. Không nói cũng chẳng rằng.
Nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần đã hành hạ cô xanh xao và nhợt nhạt, ốm yếu đi rất nhiều.
Nhật Viễn an ủi, chăm lo, thôi thúc cô nghỉ ngơi, ăn uống bao nhiêu cũng đều vô tác dụng.
Trong đầu cô bây giờ chỉ luẩn quẩn toàn suy nghĩ là đứa bé giờ đang như thế nào? Có an toàn không? Nó sẽ khóc khi không được ở bên mẹ nó chứ? ....
Rồi hình ảnh 2 con người tàn nhẫn Thiên Nham và Khuynh Thi hiện lên luôn lăm le tìm cách hại đứa bé. Cô suu nghĩ mông lung và càng đau đớn, gò bó mình trong nó
Anh thở dài:
- Cẩm Đào...Nếu cô không ăn thì sao có sức mà lấy đứa bé về bên cô?
Không gian vẫn im lặng. Một lúc sau, Cẩm Đào mới mấp máy môi:
- Tôi đúng là 1 người mẹ vô dụng...phải không?
Gương mặt của Cẩm Đào không 1 chút hồng hào. Đôi mắt nhuốm màu buồn bã, đỏ hoe.
Nhật Viễn nhẹ nhàng nắm tay Cẩm Đào. Tựa đầu cô vào vai anh...Rồi ôm trầm lấy thân hình nhỏ bé của cô gái trước mặt mà an ủi, ghé sát tai cô:
- Không! Không hề! Cô rất mạnh mẽ...đã trải qua bao nguy hiểm để giữ lấy đứa bé đến ngày nó chào đời! Tin tôi đi!
- Đứa bé...chắc chắn sẽ không sao đâu! Rồi chúng ta sẽ cùng nhau...lấy được đứa bé đó trở về mà!
* *
Mấy ngày sau đó trôi đi, như đã nói, Thiên Nham gọi bảo mẫu về chăm nuôi cho đứa bé rất đầy đủ, cẩn thận.
Còn Khuynh Thi thì vẫn im ỉm, cũng chẳng hề quan tâm tới sự tổn tại của đứa bé trong nhà. Không thèm liếc nó dù chỉ 1 cái. Lúc nào cũng lăm lăm suy nghĩ làm thế nào để tống khứ đứa bé ra khỏi nhà. Hoặc là biến mất luôn càng sớm càng tốt....
Chăm lo chu đáo là vậy nhưng không hiểu sao thằng bé cứ suốt ngày khóc. Nhất là buổi đêm. Gào lên ing ỏi khiến Thiên Nham chẳng thể nào ngủ được và hầu như là thức trắng.
Một hôm, bảo mẫu cho đứa bé uống sữa, nó cứ lắc đầu không uống rồi lại khóc, dỗ mãi không được. Bà bèn cất lời:
- Cậu chủ, tôi e là đứa bé này cần mẹ của nó!
Thiên Nham đang đứng ở khoanh tay tựa người vào cửa suy nghĩ thì câu nói đó đập vào tai anh:
- Mẹ nó...?
Hình ảnh với cái tên " Cẩm Đào" hiện lên trên đầu anh.
- Tại sao..? Chúng ta vẫn chăm lo cho nó đầy đủ mà? Cần gì phải có mẹ nó chứ?
Bảo mẫu lắc đầu, thở dài:
- Không người nào có thể thay thế vị trí này tốt nhất bằng người mẹ của đứa bé đâu cậu chủ à!...
- Dù bé vậy nhưng nó cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp yêu thương của mẹ mình...Đó là 1 thứ sức mạnh kì diệu...mà ông trời đã ban cho những người mẹ đó!
- Đứa bé này...nó cần có mẹ ở bên chăm lo!
Thiên Nham ánh mắt có hơi chút sững sờ. Mái tóc đen rủ xuống trầm tư trong sự rối bời. Anh cúi xuống, đưa tau lên miệng mình lẩm bẩm:
- Cẩm Đào...? Cần có Cẩm Đào ư...?
Khuynh Thi nâng đứa bé lên cao, giọng lạnh lùng trước sự sững sờ của Thiên Nham.
Ngay sau đó, 2 bàn tay cô thả ra và đứa bé rơi xuống....
Phịch!!!
........
Không gian im lặng đến lạnh cả sống lưng. Mặt Khuynh Thi tái mét lại.
Đứa bé...đã rơi vào vòng tay của Thiên Nham khi anh kịp thời đỡ lấy.
1 tay anh ghì lấy thân đứa bé, tay kia ôm đầu nó. Nhịp tim như ngừng đập.
Khoảnh khắc lúc nãy với cơn sợ hãi...anh đã tưởng như đỡ hụt đứa con của mình.
Chợt...Đứa bé tự dưng ngưng tiếng khóc và mở miệng cười với Thiên Nham. 2 tay nó đưa lên quơ quơ lung tung vào mặt anh. Rồi túm tóc anh vừa giật vừa cười vẻ thích thú và đáng yêu vô cùng.
Anh nhìn đứa bé mà trong lòng có chút rung động. Khuynh Thi không thể chứng kiến thêm cảnh tượng đó bèn hét lên:
- Anh đang làm gì vậy? Anh tính nuôi đứa bé này thật ư? Tại sao....?... Vậy còn đứa bé trong bụng em? Thiên Nham không nhìn vào mặt Khuynh Thi. Anh trả lời 1 cách lạnh băng:
- Đứa bé trong bụng em cũng sẽ được sinh ra! Cũng vẫn là con của anh! Em không có gì vừa lòng à? ... Chỉ là có thêm sự xuất hiện của 1 đứa bé nưac thôi mà!
- Dù sao...đây cũng là con của anh! Và là yêu cầu anh tự đưa ra! Đã nói là sẽ làm...
- Tâm tư của anh...cũng không cần em phải hiểu rõ đâu...Chỉ mong là, em sẽ không làm hại tới đứa bé này! Có lẽ...trong thời gian này nó sẽ phải cách li! Mai anh sẽ gọi bảo mẫu!
- Em không cần quan tâm tới đứa nhỏ này cũng được!
Thiên Nham hờ hững nói lên những câu nói như vậy làm ruột gan ai kia đau thắt và vô cùng tức giận:
- Cách li sao? Anh còn muốn em cách li với nó sao?? Đám cưới chúng ta đã bị phá hủy...giờ còn thêm việc anh nuôi con của Cẩm Đào...
- Mọi chuyện quá đau lòng...Anh không hiểu cho cảm giác đau đớn của em sao..?
Khuynh Thi nước mắt tức tưởi.
- Anh...xin lỗi...!
Thiên Nham chua xót nói vẻn vẹn 3 từ. Anh lại tiếp tục im lặng...
- Có lẽ...chúng ta cần không gian riêng tư để bình tĩnh lại!
Dứt lời, Thiên Nham ẵm đứa bé bỏ đi lên tầng để mặc Khuynh Thi ở lại.
Cô bám víu vào cái ghế gần đó mà bịt miệng khóc cho nỗi đau đớn, tức giận chồng tức giận.
* *
Ở bệnh viện....
Từ khi mất con, Cẩm Đào không chịu ăn uống. Cô chỉ ngồi đó mà nhìn vào vô định. Không nói cũng chẳng rằng.
Nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần đã hành hạ cô xanh xao và nhợt nhạt, ốm yếu đi rất nhiều.
Nhật Viễn an ủi, chăm lo, thôi thúc cô nghỉ ngơi, ăn uống bao nhiêu cũng đều vô tác dụng.
Trong đầu cô bây giờ chỉ luẩn quẩn toàn suy nghĩ là đứa bé giờ đang như thế nào? Có an toàn không? Nó sẽ khóc khi không được ở bên mẹ nó chứ? ....
Rồi hình ảnh 2 con người tàn nhẫn Thiên Nham và Khuynh Thi hiện lên luôn lăm le tìm cách hại đứa bé. Cô suu nghĩ mông lung và càng đau đớn, gò bó mình trong nó
Anh thở dài:
- Cẩm Đào...Nếu cô không ăn thì sao có sức mà lấy đứa bé về bên cô?
Không gian vẫn im lặng. Một lúc sau, Cẩm Đào mới mấp máy môi:
- Tôi đúng là 1 người mẹ vô dụng...phải không?
Gương mặt của Cẩm Đào không 1 chút hồng hào. Đôi mắt nhuốm màu buồn bã, đỏ hoe.
Nhật Viễn nhẹ nhàng nắm tay Cẩm Đào. Tựa đầu cô vào vai anh...Rồi ôm trầm lấy thân hình nhỏ bé của cô gái trước mặt mà an ủi, ghé sát tai cô:
- Không! Không hề! Cô rất mạnh mẽ...đã trải qua bao nguy hiểm để giữ lấy đứa bé đến ngày nó chào đời! Tin tôi đi!
- Đứa bé...chắc chắn sẽ không sao đâu! Rồi chúng ta sẽ cùng nhau...lấy được đứa bé đó trở về mà!
* *
Mấy ngày sau đó trôi đi, như đã nói, Thiên Nham gọi bảo mẫu về chăm nuôi cho đứa bé rất đầy đủ, cẩn thận.
Còn Khuynh Thi thì vẫn im ỉm, cũng chẳng hề quan tâm tới sự tổn tại của đứa bé trong nhà. Không thèm liếc nó dù chỉ 1 cái. Lúc nào cũng lăm lăm suy nghĩ làm thế nào để tống khứ đứa bé ra khỏi nhà. Hoặc là biến mất luôn càng sớm càng tốt....
Chăm lo chu đáo là vậy nhưng không hiểu sao thằng bé cứ suốt ngày khóc. Nhất là buổi đêm. Gào lên ing ỏi khiến Thiên Nham chẳng thể nào ngủ được và hầu như là thức trắng.
Một hôm, bảo mẫu cho đứa bé uống sữa, nó cứ lắc đầu không uống rồi lại khóc, dỗ mãi không được. Bà bèn cất lời:
- Cậu chủ, tôi e là đứa bé này cần mẹ của nó!
Thiên Nham đang đứng ở khoanh tay tựa người vào cửa suy nghĩ thì câu nói đó đập vào tai anh:
- Mẹ nó...?
Hình ảnh với cái tên " Cẩm Đào" hiện lên trên đầu anh.
- Tại sao..? Chúng ta vẫn chăm lo cho nó đầy đủ mà? Cần gì phải có mẹ nó chứ?
Bảo mẫu lắc đầu, thở dài:
- Không người nào có thể thay thế vị trí này tốt nhất bằng người mẹ của đứa bé đâu cậu chủ à!...
- Dù bé vậy nhưng nó cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp yêu thương của mẹ mình...Đó là 1 thứ sức mạnh kì diệu...mà ông trời đã ban cho những người mẹ đó!
- Đứa bé này...nó cần có mẹ ở bên chăm lo!
Thiên Nham ánh mắt có hơi chút sững sờ. Mái tóc đen rủ xuống trầm tư trong sự rối bời. Anh cúi xuống, đưa tau lên miệng mình lẩm bẩm:
- Cẩm Đào...? Cần có Cẩm Đào ư...?
Danh sách chương