Trạch Dương quay người lại, nói rõ: “ Lúc nãy Thiên Kỳ mới gọi cho anh nói là em đến nhà em ấy, em tìm Thiên Kỳ làm gì?”
Cẩn Du giải thích: “ Không phải trước anh đã nói là đến khi em khoẻ thì sẽ gọi cô ấy đến à? Em đợi hoài mà không có tin tức nên chủ động cũng là chuyện thường tình”.
“ Dù gì đi nữa em cũng phải nói trước với anh, không thể tự ý muốn đi là đi”, Trạch Dương có vẻ không hài lòng.
Cô cúi đầu nhận lỗi: “ Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng!”.
Anh dặn dò: “ Còn những gì em biết được khi ở nhà Thiên Kỳ thì đừng quan tâm đến”.
“ Ý anh là mối quan hệ giữa cô ấy và Hà Vĩ Thành, CEO Hà Thị?”, giọng ngây ngô cô hỏi lại.
Cô nói tiếp: “ Anh ấy không tệ”.
Hai người anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cô liền cười giải thích: “ Em đùa thôi mà! Em hiểu ý anh rồi! Nếu không có gì nữa thì em xin phép về phòng nghỉ ngơi”.
“ Ừm, em ngủ sớm đi”, Trạch Dương gật đầu.
Khi Cẩn Du ra ngoài và đóng cửa lại, Trạch Dương mới nói ra những lo ngại trong lòng: “ Cẩn Du có vẻ rất mến Thiên Kỳ, có lẽ chúng ta nên giấu kín chuyện đó, anh không muốn có hiểu lầm gì giữa hai người”.
“ Em lại nghĩ Cẩn Du cần được biết hết sự thật, như vậy trong lòng mỗi người sẽ nhẹ nhàng hơn”, Diệc Thần lại đưa ra ý khác.
Tuy nhiên Trạch Dương vẫn ngại em gái mình không hiểu, sẽ gây khó khăn trong kế hoạch của Thiên Kỳ: “ Tính cách của Cẩn Du em biết rồi đấy, khá ương bướng, em ấy sẽ cần thời gian dài để hiểu hết”.
Anh nói thêm: “ Cứ để họ tự nhiên đi... Còn em ngày mai bay rồi, nếu có thể hãy ở lại đó hai ba ngày để xem xét tình hình, cũng có thể thư giãn một chút”.
Diệc Thần nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng muốn nhanh chóng hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Bên ngoài cửa, Cẩn Du vẫn chưa đi mà đã nghe hết mọi chuyện. Biết được hai người anh của mình rất yêu quý Thiên Kỳ thì lại không vui. Không ngờ rằng chỉ hơn một năm mà cô gái đó đã từ khi nào trở thành người quan trọng.
Vị thế của cô lung lay rồi, nếu cô không nhanh chóng lấy lại thì quả thật người ra rìa lại chính là mình.
....
Vĩ Thành trở lại chung cư của bạn gái, vào nhà thì không thấy bóng dáng cô đâu. Anh lại đi vào phòng thì Thiên Kỳ cũng vừa tắm ra, cô hỏi han: “ Anh hộ tống Cẩn Du về nhà an toàn đấy chứ?”
“ Ừm, em yên tâm”.
Nhìn cô vô tư như vậy nên anh dặn dò: “ Thiên Kỳ à! Anh nghĩ em không nên quá thân thiết với Ngô Cẩn Du”.
Cô giải thích: “ Em biết cô ấy có hơi thẳng thắn, cách cư xử có chút lạnh lùng nhưng chúng ta nên thông cảm, dù gì cô ấy cũng vừa mới hồi phục”.
Anh cười nhạt: “ Dù sao em cũng nên đề phòng thì tốt hơn, con người con người với nhau thì không biết trước được điều gì cả”.
Thiên Kỳ đi đến gần ôm cổ anh đáp: “ Anh lo lắng cho em, em hiểu rất rõ. Thật ra không lâu nữa em sẽ xin nghỉ ở An Nguyên, trở lại là một Lý Thiên Kỳ, và tất cả sẽ đâu vào đấy cả thôi anh”.
Vĩ Thành đặt môi lên trán cô rồi ôm vào lòng: “ Hãy chia sẻ với anh những khó khăn của em, anh không muốn thấy em mệt mỏi”.
“ Em hiểu rồi ạ!”.
....
Qua ngày hôm sau, Diệc Thần bay sang thành phố Bắc Hải để dự lễ khai trương resort Paradise. Khi anh đến thì trời cũng đã tối, thư ký Luna đã ở trước cửa đón và đưa anh vào trong một phòng thượng hạng nghỉ ngơi.
Anh tham quan một lượt mới hiểu rõ lý do nơi này lại thu hút khách đến vậy. Mọi thứ đều được chăm chút kỹ lưỡng, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái. Đặc biệt chiếc giường rộng lớn, êm ái, dù là ngồi ngủ cũng có thể ngon giấc.
Luna đưa anh xuống dưới nhà hàng ăn tối, một mình ăn trong không gian rộng lớn thế này khiến anh lạ lẫm.
“ Xin hỏi Ngô tổng cảm thấy thức ăn thế nào ạ?”
Diệc Thần đánh giá: “ Rất ngon! Tôi đã xem qua thực đơn của nhà hàng, từ món Á đến Âu, đều đa dạng”.
Luna trình bày: “ Bếp trưởng ở đây là một trong những đầu bếp rất nổi tiếng, đích thân CEO của chúng tôi mời đến. Pardise đặt ra tiêu chí toàn diện về tất cả, đầu bếp cũng không ngoại lệ, dù món Âu hay Á đều rành rọt”.
Ở một phòng khác, CEO Paradise đã theo dõi anh qua camera, cô mỉm cười nói: “ Chào mừng anh đến với Paradise! Ngô Diệc Thần!”.
....
Sáng sớm ngày mới, mặt trời ló dạng, Diệc Thần chuẩn bị cho buổi khai trương. Anh xuất hiện với vẻ ngoài chỉnh chu, lịch lãm đi đến trước sảnh.
Kỳ lạ là ở đây ngoài nhân viên, thư ký Luna, và hai người phóng viên ra thì không có một vị khách nào đến dự, Anh chưa hết bàng hoàng thì thư ký đến báo: “ CEO Paradise đến rồi thưa Ngô tổng”.
Một chiếc xe Mercedes-Maybach màu đen chạy đến, phía dưới đã trải sẵn thảm đỏ. Cô gái với chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, những đường cong hiện rõ, tuy hở nhưng lại không phản cảm, khiến ai cũng tò mò muốn biết mặt.
Cô xuống xe và di chuyển vào trong, Diệc Thần thay đổi biểu cảm từ hiếu kỳ đến bất ngờ. CEO Paradise chẳng phải xa lạ, là Rachel, cô gái anh từng vài lần gặp gỡ.
Phút giây mặt đối mặt, anh không tài nào hiểu được bản thân lại không nhận ra sớm hơn. Giọng nói quen thuộc, anh đã nghe nhưng lại không phát hiện gì.
Cẩn Du giải thích: “ Không phải trước anh đã nói là đến khi em khoẻ thì sẽ gọi cô ấy đến à? Em đợi hoài mà không có tin tức nên chủ động cũng là chuyện thường tình”.
“ Dù gì đi nữa em cũng phải nói trước với anh, không thể tự ý muốn đi là đi”, Trạch Dương có vẻ không hài lòng.
Cô cúi đầu nhận lỗi: “ Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng!”.
Anh dặn dò: “ Còn những gì em biết được khi ở nhà Thiên Kỳ thì đừng quan tâm đến”.
“ Ý anh là mối quan hệ giữa cô ấy và Hà Vĩ Thành, CEO Hà Thị?”, giọng ngây ngô cô hỏi lại.
Cô nói tiếp: “ Anh ấy không tệ”.
Hai người anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cô liền cười giải thích: “ Em đùa thôi mà! Em hiểu ý anh rồi! Nếu không có gì nữa thì em xin phép về phòng nghỉ ngơi”.
“ Ừm, em ngủ sớm đi”, Trạch Dương gật đầu.
Khi Cẩn Du ra ngoài và đóng cửa lại, Trạch Dương mới nói ra những lo ngại trong lòng: “ Cẩn Du có vẻ rất mến Thiên Kỳ, có lẽ chúng ta nên giấu kín chuyện đó, anh không muốn có hiểu lầm gì giữa hai người”.
“ Em lại nghĩ Cẩn Du cần được biết hết sự thật, như vậy trong lòng mỗi người sẽ nhẹ nhàng hơn”, Diệc Thần lại đưa ra ý khác.
Tuy nhiên Trạch Dương vẫn ngại em gái mình không hiểu, sẽ gây khó khăn trong kế hoạch của Thiên Kỳ: “ Tính cách của Cẩn Du em biết rồi đấy, khá ương bướng, em ấy sẽ cần thời gian dài để hiểu hết”.
Anh nói thêm: “ Cứ để họ tự nhiên đi... Còn em ngày mai bay rồi, nếu có thể hãy ở lại đó hai ba ngày để xem xét tình hình, cũng có thể thư giãn một chút”.
Diệc Thần nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng muốn nhanh chóng hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Bên ngoài cửa, Cẩn Du vẫn chưa đi mà đã nghe hết mọi chuyện. Biết được hai người anh của mình rất yêu quý Thiên Kỳ thì lại không vui. Không ngờ rằng chỉ hơn một năm mà cô gái đó đã từ khi nào trở thành người quan trọng.
Vị thế của cô lung lay rồi, nếu cô không nhanh chóng lấy lại thì quả thật người ra rìa lại chính là mình.
....
Vĩ Thành trở lại chung cư của bạn gái, vào nhà thì không thấy bóng dáng cô đâu. Anh lại đi vào phòng thì Thiên Kỳ cũng vừa tắm ra, cô hỏi han: “ Anh hộ tống Cẩn Du về nhà an toàn đấy chứ?”
“ Ừm, em yên tâm”.
Nhìn cô vô tư như vậy nên anh dặn dò: “ Thiên Kỳ à! Anh nghĩ em không nên quá thân thiết với Ngô Cẩn Du”.
Cô giải thích: “ Em biết cô ấy có hơi thẳng thắn, cách cư xử có chút lạnh lùng nhưng chúng ta nên thông cảm, dù gì cô ấy cũng vừa mới hồi phục”.
Anh cười nhạt: “ Dù sao em cũng nên đề phòng thì tốt hơn, con người con người với nhau thì không biết trước được điều gì cả”.
Thiên Kỳ đi đến gần ôm cổ anh đáp: “ Anh lo lắng cho em, em hiểu rất rõ. Thật ra không lâu nữa em sẽ xin nghỉ ở An Nguyên, trở lại là một Lý Thiên Kỳ, và tất cả sẽ đâu vào đấy cả thôi anh”.
Vĩ Thành đặt môi lên trán cô rồi ôm vào lòng: “ Hãy chia sẻ với anh những khó khăn của em, anh không muốn thấy em mệt mỏi”.
“ Em hiểu rồi ạ!”.
....
Qua ngày hôm sau, Diệc Thần bay sang thành phố Bắc Hải để dự lễ khai trương resort Paradise. Khi anh đến thì trời cũng đã tối, thư ký Luna đã ở trước cửa đón và đưa anh vào trong một phòng thượng hạng nghỉ ngơi.
Anh tham quan một lượt mới hiểu rõ lý do nơi này lại thu hút khách đến vậy. Mọi thứ đều được chăm chút kỹ lưỡng, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái. Đặc biệt chiếc giường rộng lớn, êm ái, dù là ngồi ngủ cũng có thể ngon giấc.
Luna đưa anh xuống dưới nhà hàng ăn tối, một mình ăn trong không gian rộng lớn thế này khiến anh lạ lẫm.
“ Xin hỏi Ngô tổng cảm thấy thức ăn thế nào ạ?”
Diệc Thần đánh giá: “ Rất ngon! Tôi đã xem qua thực đơn của nhà hàng, từ món Á đến Âu, đều đa dạng”.
Luna trình bày: “ Bếp trưởng ở đây là một trong những đầu bếp rất nổi tiếng, đích thân CEO của chúng tôi mời đến. Pardise đặt ra tiêu chí toàn diện về tất cả, đầu bếp cũng không ngoại lệ, dù món Âu hay Á đều rành rọt”.
Ở một phòng khác, CEO Paradise đã theo dõi anh qua camera, cô mỉm cười nói: “ Chào mừng anh đến với Paradise! Ngô Diệc Thần!”.
....
Sáng sớm ngày mới, mặt trời ló dạng, Diệc Thần chuẩn bị cho buổi khai trương. Anh xuất hiện với vẻ ngoài chỉnh chu, lịch lãm đi đến trước sảnh.
Kỳ lạ là ở đây ngoài nhân viên, thư ký Luna, và hai người phóng viên ra thì không có một vị khách nào đến dự, Anh chưa hết bàng hoàng thì thư ký đến báo: “ CEO Paradise đến rồi thưa Ngô tổng”.
Một chiếc xe Mercedes-Maybach màu đen chạy đến, phía dưới đã trải sẵn thảm đỏ. Cô gái với chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, những đường cong hiện rõ, tuy hở nhưng lại không phản cảm, khiến ai cũng tò mò muốn biết mặt.
Cô xuống xe và di chuyển vào trong, Diệc Thần thay đổi biểu cảm từ hiếu kỳ đến bất ngờ. CEO Paradise chẳng phải xa lạ, là Rachel, cô gái anh từng vài lần gặp gỡ.
Phút giây mặt đối mặt, anh không tài nào hiểu được bản thân lại không nhận ra sớm hơn. Giọng nói quen thuộc, anh đã nghe nhưng lại không phát hiện gì.
Danh sách chương