Cao Dương quay qua: “ Con xin phép được đưa Rachel đi một vòng ạ”.

“ Hai đứa cứ đi đi, để ở đây ba tiếp là được rồi”.

“ Xin phép anh Ngô nhé!”, Cao Dương nói với Diệc Thần rồi đưa Rachel đi ngay lập tức.

Diệc Thần cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể người yêu mình bị cướp đi ngay trước mắt vậy. Mọi người đang bàn chuyện vui vẻ nhưng ánh mắt anh vẫn lén để ý xem cô đang làm gì.

Nhân cơ hội thấy cô đi ra ngoài phòng tiệc, anh đi theo sau: “ Rachel!”.

Cô nhẹ nhàng quay người lại với nụ cười mỉm trên môi: “ Anh Ngô gọi tôi sao ạ?”

Diệc Thần tiến đến gần hơn: “ Chúng ta nói chuyện một chút có được không?”

“ Tôi biết anh đang muốn nói đến chuyện gì... Tôi giận đấy nhé! Anh làm tôi giận thật rồi”, giọng cô nhỏ nhẹ.

“ Tôi không cố ý, xin lỗi cô vì không nói gì đã đi mất”, anh cảm thấy có lỗi.

Rachel đáp lại: “ Là vì cô ấy sao? Anh vội vàng như vậy, tôi biết phải làm sao?”

Anh nhìn vào đôi mắt long lanh ấy mà nhói lòng: “ Đừng giận tôi, xin cô!... Tại sao cô không nói với tôi đêm hôm ấy là lần đầu?”

“ Nếu nói ra anh sẽ nhẹ nhàng hơn sao? Hay là anh sẽ để lại tôi một mình trong căn phòng rộng lớn đó?”

“ Tôi sẽ chịu trách nhiệm...”, anh nói.

Đây là câu nói của đàn ông mà mọi cô gái đều mong đợi, nhưng đối với Rachel thì khác, cô cảm thấy bản thân như là gánh nặng vậy. Trong tim anh hiện tại không có cô, Rachel không muốn ở bên cạnh một người mà người ấy luôn chỉ nhớ về cô gái khác.



Rachel tỏ vẻ lạnh nhạt mà đáp: “ Thật ra anh không cần chịu trách nhiệm gì cả, đêm hôm đó cũng là tôi ngỏ lời trước, vì thế tôi cũng có một phần trách nhiệm. Xem như là chúng ta không còn nợ gì nữa, cứ là đối tác bình thường là được rồi”.

Nói xong cô đi ngang qua, anh nắm lấy cổ tay cô lại: “ Rachel!”

“ Anh đừng lo lắng quá! Tôi hết giận rồi”, cô quay đầu nhẹ một bên mỉm cười nói với anh.

Cô muốn đi, anh đành phải buông tay ra để cô càng lúc càng đi xa.

Thật ra lời Diệc Thần nói chịu trách nhiệm xuất phát từ tình yêu của mình, anh thích cô rồi nhưng không biết cách nào để bày tỏ. Đêm hôm ấy anh không phải vì cảm giác nhất thời mà ở bên cô, trái tim rung động, từng những lần chạm môi đều là tình cảm chân thật anh dành cho cô.

Trở lại với bữa tiệc, Rachel vẫn ở cùng với Cao Dương nói chuyện với khách mời. Người ngoài nhìn vào ai cũng đều nhận ra được là anh có ý với cô gái xinh đẹp này. Rachel ở bên cạnh cũng nhận ra nhưng trong tim cô hiện tại chỉ hướng về một phía mà thôi.

Ba của Cao Dương rất hài lòng với Rachel, ông còn muốn cả hai tiến đến sâu hơn: “ Cao Dương con trai tôi cũng sắp đến tuổi thành gia lập thất rồi, nếu có một cô gái như Rachel là con dâu, Huỳnh gia rất ưng ý”.

Lời nói tuy chỉ là nửa đùa nửa thật nhưng lại khiến Diệc Thần lo sợ trong lòng, anh sợ mất cô thật rồi.

Một lúc sau tiệc tàn, Cao Dương ngỏ ý: “ Rachel! Anh đưa em về nhà”.

“ Ừm, cũng được... Phiền anh nhé!”, cô đồng ý.

“ Phiền gì chứ? Được đưa một người đẹp như em về đó là nhiệm vụ của anh mà... Em xuống dưới sảnh trước đợi anh một chút, anh qua đây nói vài lời với ba”.

Cô gật đầu nhẹ rồi quay đi ra khỏi phòng tiệc, đến thang máy thì nhấn nút bước vào. Khi cánh cửa chuẩn bị đóng thì Diệc Thần ấn nút giữ lại và cũng bước vào bên trong.

Cửa thang máy đóng lại rồi đi xuống, không gian yên tĩnh chỉ có hai người, mỗi người đều có suy nghĩ riêng về đối phương.

Diệc Thần không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa Rachel và Cao Dương, anh trầm mặc hỏi: “ Rachel! Liệu tôi có thể hỏi về mối quan hệ hiện tại giữa cô và Huỳnh Cao Dương không? Cả hai đang hẹn hò sao?”



Cô nhìn thẳng vào cửa thang máy trước mắt, chầm chậm đáp: “ Anh quan tâm đến chuyện này là vì hiếu kỳ hay là vì... tôi?”

“ Cả hai”, anh quay qua nhìn cô rồi nhẹ giọng đáp.

Rachel cười nhạt, đặt trường hợp: “ Nếu tôi nói là chúng tôi đang hẹn hò thì anh sẽ làm gì?”

Anh kiềm lòng lại: “ Nếu cô yêu cậu ấy và thật sự đang hạnh phúc thì tôi chỉ có thể gửi lời chúc tốt đẹp nhất”.

‘Ting’ – tiếng thang máy báo, cánh cửa mở ra, cả hai lần lượt ra ngoài. Diệc Thần tỏ ra vui vẻ nói lời tạm biệt: “ Tôi xin phép đi trước... Tạm biệt cô, Rachel!”.

Bóng lưng anh đi xa, Rachel với khoé mắt ướt đẫm, giọt nước mắt rơi xuống lăn dài trên má. Cô khóc không phải vì hối tiếc đã trao lần đầu cho anh mà là vì lời chúc phúc ấy, sao anh không nhận ra tình cảm của mình dành cho anh cơ chứ? Cao Dương lúc này cũng đến, thấy cô rơi nước mắt anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lo lắng hỏi han: “ Rachel, em làm sao vậy?”

“ Em muốn về nhà, anh đưa em về nhé ạ”, giọng cô nặng trĩu đáp.

Anh thấy tâm trạng cô có vẻ rất tệ nên trên đường đưa cô về cũng không nói hay hỏi gì thêm.

Về đến nhà, đôi mắt cô đỏ hoe đi lên phòng. Cùng lúc này Vĩ Thành đi qua thấy em gái không ổn, anh biết có chuyện gì đó không hay xảy ra rồi. Cô là người ít khi rơi nước mắt, tại sao lại khóc đến mắt sưng lên hết thế này.

“ Nói anh nghe là ai đã ức hiếp em?”, anh chạm tay lên vai cô nhìn thẳng vào mắt lo lắng.

Cô không trả lời mà ôm chầm lấy anh trai rồi khóc nhè lên như một đứa trẻ. Cô em gái này bên ngoài có mạnh mẽ đến thế nào nhưng cũng biết đau, không chịu nổi thì rơi nước mắt.

Vĩ Thành biết rằng bây giờ nên để cho cô khóc hết ra thì tâm trạng mới tốt lên được. Anh vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi: “ Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, có anh em đừng sợ”.

Cứ thế cô khóc đến ướt cả một mảng áo anh, đến mệt nhừ rồi anh bế cô vào phòng, để cô ngủ một giấc thật sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện