Mộng Dao thấy bầu không khí vô cùng khó thở nên tằng hắng: “ Humh Humh… Chị Thiên Kỳ, chị ngồi đi ạ”.
Cả hai ngồi xuống, Thiên Kỳ đặt hoa và quà đã chuẩn bị lên bàn: “ Hôm nay gặp gia đình, cháu có chuẩn bị một ít quà”.
“ Quà cáp làm gì cho mệt, tôi cũng không thèm đâu”, bà Hà hờ hững.
Cô cười mỉm nói: “ Thật sự cháu không biết hai bác thích gì nên cũng chưa chuẩn bị được gì nhiều ạ”.
Mộng Dao tiếp lời: “ Chị mua đúng ý ba rồi, ba thích uống trà lắm… Nhìn là biết đây là trà ngon rồi, là trà gì vậy ạ?”
Thiên Kỳ nhẹ giọng đáp lại: “ Là trà Quân Sơn Ngân Châm”.
Ông Hà là người mê trà nên nghe đến cái tên đã biết là loại vừa ngon vừa nổi tiếng. Ông hỏi: “ Có vẻ cháu cũng biết về trà?”
“ Dạ, một chút thưa bác”, Thiên Kỳ cảm thấy dễ thở hơn.
Cô nói tiếp: “ Trước đây ba cháu cũng là người rất thích uống trà, ông ấy thường hay kể cháu nghe những câu chuyện xưa và nguồn gốc xuất xứ. Lúc đó cháu còn nhỏ nên cũng không nhớ được nhiều”.
Ông như thường lệ hỏi về gia đình: “ Ba mẹ cháu hiện tại đang ở đâu?”
Thiên Kỳ nhẹ giọng: “ Ba mẹ cháu không còn nữa ạ”.
“ Hừm… Vậy ra cô là trẻ mồ côi”, bà Hà liền tỏ thái độ.
Cô giải thích: “ Không hẳn ạ. Vì sau khi ba mẹ cháu mất, hai chị em ở nhờ nhà của một người quen”.
Bầu không khí lại lặng im như trước, Vĩ Thành thấy Thiên Kỳ buồn bã nên nắm lấy bàn tay an ủi.
Mộng Dao cảm thán: “ Cũng đến giờ ăn tối rồi, chúng ta vào bàn đi”.
“ Tôi mệt nên không ăn đâu”, bà đứng lên.
Vĩ Thành gọi: “ Mẹ à! Hôm nay nhà mình có khách, mẹ vào ăn cùng đi ạ”.
“ Phải rồi đó mẹ, không phải lúc nãy mẹ nói là đói sao?”, Mộng Dao tiếp lời.
“ Mẹ nói hồi nào con bé này”, không để bà đi, Mộng Dao câu tay bà đi vào phòng ăn.
Vĩ Thành nói nhỏ với Thiên Kỳ: “ Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mẹ nói vậy thôi chứ trong lòng không có ý gì đâu”.
Cô gật đầu đáp: “ Em tin anh!”.
Trên bàn ăn, một bữa tối thịnh soạn đã được bày ra còn nóng hổi.
“ Chị Thiên Kỳ cứ ăn tự nhiên nhé”, Mộng Dao thoải mái.
Mọi người cầm đũa lên, Vĩ Thành gấp cho cô một miếng thịt: “ Ăn ngon miệng!”.
Thiên Kỳ thấy mẹ liếc mắt giận hờn liền gấp một miếng thịt ngon đặt vào chén bà: “ Bác gái! Cháu mời bác!”.
“ Tôi dị ứng với thịt bò”, bà tỏ ra khó chịu.
Rơi vào tình huống ngượng nghịu, Thiên Kỳ vẫn rất bình tĩnh: “ Cháu xin lỗi vì không biết rằng bác dị ứng với thịt bò”.
Bà nhìn vào đĩa tôm ở trước mặt Thiên Kỳ như muốn ăn, cô nhanh tinh ý nhận ra và nói nhỏ với Vĩ Thành: “ Em cần một đôi bao tay để lột vỏ tôm”.
Vĩ Thành đáp: “ Để anh gọi người lột giúp em”.
“ Không sao! Em muốn tự làm”.
Ngay sau đó người giúp việc đưa đến cho cô một đôi bao tay, Thiên Kỳ mang vào và lột vỏ một con tôm ngon nhất. Xong xuôi thì cô đặt vào chén của bà: “ Cháu mời bác!”.
Sự chân thành của cô khiến bà cảm thấy động lòng mà dễ chịu hơn: “ Ừm”.
Thiên Kỳ và Vĩ Thành nhìn nhau cười, dường như đã có chút gì đó gần gũi hơn.
“ Gia đình chúng ta có vẻ ăn cơm vui quá nhỉ?”, một giọng nói quen thuộc cất lên làm mọi người dừng đũa mà ngước lên.
Ninh Hinh với dáng vẻ tự tin đi đến nhìn về phía Thiên Kỳ: “ Con và Vĩ Thành chỉ vừa mới ly hôn mà ba mẹ đã chào đón con dâu mới rồi sao?”
Ông Hà bỏ đũa xuống với vẻ nghiêm nghị: “ Lâm Ninh Hinh, cô đến đây làm gì?”
Cô mỉm cười tươi đáp: “ Con đến thăm ba mẹ sẵn tiện… thông báo một tin vui”.
Giọng nhấn nhá của cô làm Thiên Kỳ có cảm giác không phải tin gì tốt lành. Mộng Dao ngán ngẫm: “ Chị thì có tin gì vui chứ, ở đây không tiếp đón, chị về giùm cho”.
Ninh Hinh nhếch mép cười: “ Chuyện gì cũng phải từ từ chứ em gái”. Cô lấy trong túi ra một chiếc que thử thai giơ lên: “ Tin vui con muốn nói là… Con có thai rồi”.
Mọi người tròn mắt khi nghe tin như trời giáng xuống, cô nói thêm: “ Cái thai cũng được 7 tuần tuổi rồi, đêm hôm đó anh vẫn còn nhớ chứ Vĩ Thành?”
Anh nhớ lại cái đêm bị bỏ thuốc rồi ngủ đến sáng, có cả hình ảnh, liệu đây là sự thật sao? “ Chị chắc chắn đây là con của anh ấy, rõ ràng chị không thể có con”, Mộng Dao không tin.
“ Bệnh của chị đã khỏi rồi, nếu không tin thì tôi sẽ cùng mọi người có thể đến bệnh viện kiểm tra”, thái độ Ninh Hinh đắc ý vô cùng.
Vĩ Thành vốn hiểu tính cách đầy mưu mô xảo quyệt của cô nên không tin: “ Được, tôi đó cùng cô. Ngay bây giờ”.
Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của Thiên Kỳ, nắm chặt lấy tay cô như nói rằng hãy tin tưởng vào nhau.
…
Đến bệnh viện, trong phòng siêu âm bác sĩ đang rà máy lên bụng của Ninh Hinh. Bác sĩ chỉ cho anh thấy thai nhi nằm ở đâu, quả là cô thật sự đang mang thai.
“ Bây giờ anh đã tin rồi chứ?”
Vĩ Thành biết là cô còn qua lại với Chu Hắc Minh nên muốn rõ ràng: “ Tôi phải xét nghiệm DNA”.
Ninh Hinh nhíu mày: “ Đã rõ mồn một như thế rồi anh còn xét nghiệm gì nữa?”
“ Cô không dám tức là đứa bé không phải máu mủ của tôi”, anh vạch trần.
Cô cười khẩy: “ Được, xét nghiệm thì xét nghiệm”.
Vĩ Thành đi vào phòng khác lấy ít máu để xét nghiệm, khoảng 2 tiếng sau thì có kết quả. Anh nhìn tờ giấy kết quả mà hồi hộp, không ngừng nghĩ về Thiên Kỳ cũng đang chờ ở nhà.
“ Kết quả cho ra anh Hà và đứa bé trong bụng cô Lâm là hai cha con, với 97,999%”, bác sĩ thông báo.
Lời vừa dứt, Vĩ Thành hoàn toàn mất hết tinh thần, trong khi đó Ninh Hinh vui mừng ra mặt: “ Đứa bé cần có cha Vĩ Thành à”.
Anh không nói gì mà lẳng lặng rời đi… Tại sao chuyện tình anh và Thiên Kỳ trải qua biết bao khó khăn vẫn không thể đi đến hồi kết tốt đẹp? Tại sao ngày hôm đó lại mất cảnh giác mà bị hạ thuốc? Không phải tất cả là vì anh đã quá chủ quan rồi hay sao?
Vĩ Thành buồn bã, không còn dám đến bên cạnh Thiên Kỳ nói kết quả. Anh đi tìm rượu giải sầu, uống hết ly này đến ly khác.
Ở nhà của mình, Thiên Kỳ ngồi trên giường không ngủ được. Chẳng nghe tin từ anh, cô biết đã có gì đó xảy ra rồi. Cô cứ ngồi vậy chờ điện thoại từ anh, dù là thức trắng đêm.
Sâu khi uống rượu, Vĩ Thành đi đến dưới căn hộ chung cư của Thiên Kỳ nhìn lên tầng cô sống. Anh không biết phải ăn nói thế nào mới đúng, đã nói là ngày mai cả hai sẽ đăng ký kết hôn ấy thế mà sự việc không ngờ lại xảy ra.
Anh đi đến cục dân chính ngồi ở trước cửa, một lúc sau thì tựa đầu vào lang cang cầu thang rồi thiếp đi.
Cả hai ngồi xuống, Thiên Kỳ đặt hoa và quà đã chuẩn bị lên bàn: “ Hôm nay gặp gia đình, cháu có chuẩn bị một ít quà”.
“ Quà cáp làm gì cho mệt, tôi cũng không thèm đâu”, bà Hà hờ hững.
Cô cười mỉm nói: “ Thật sự cháu không biết hai bác thích gì nên cũng chưa chuẩn bị được gì nhiều ạ”.
Mộng Dao tiếp lời: “ Chị mua đúng ý ba rồi, ba thích uống trà lắm… Nhìn là biết đây là trà ngon rồi, là trà gì vậy ạ?”
Thiên Kỳ nhẹ giọng đáp lại: “ Là trà Quân Sơn Ngân Châm”.
Ông Hà là người mê trà nên nghe đến cái tên đã biết là loại vừa ngon vừa nổi tiếng. Ông hỏi: “ Có vẻ cháu cũng biết về trà?”
“ Dạ, một chút thưa bác”, Thiên Kỳ cảm thấy dễ thở hơn.
Cô nói tiếp: “ Trước đây ba cháu cũng là người rất thích uống trà, ông ấy thường hay kể cháu nghe những câu chuyện xưa và nguồn gốc xuất xứ. Lúc đó cháu còn nhỏ nên cũng không nhớ được nhiều”.
Ông như thường lệ hỏi về gia đình: “ Ba mẹ cháu hiện tại đang ở đâu?”
Thiên Kỳ nhẹ giọng: “ Ba mẹ cháu không còn nữa ạ”.
“ Hừm… Vậy ra cô là trẻ mồ côi”, bà Hà liền tỏ thái độ.
Cô giải thích: “ Không hẳn ạ. Vì sau khi ba mẹ cháu mất, hai chị em ở nhờ nhà của một người quen”.
Bầu không khí lại lặng im như trước, Vĩ Thành thấy Thiên Kỳ buồn bã nên nắm lấy bàn tay an ủi.
Mộng Dao cảm thán: “ Cũng đến giờ ăn tối rồi, chúng ta vào bàn đi”.
“ Tôi mệt nên không ăn đâu”, bà đứng lên.
Vĩ Thành gọi: “ Mẹ à! Hôm nay nhà mình có khách, mẹ vào ăn cùng đi ạ”.
“ Phải rồi đó mẹ, không phải lúc nãy mẹ nói là đói sao?”, Mộng Dao tiếp lời.
“ Mẹ nói hồi nào con bé này”, không để bà đi, Mộng Dao câu tay bà đi vào phòng ăn.
Vĩ Thành nói nhỏ với Thiên Kỳ: “ Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mẹ nói vậy thôi chứ trong lòng không có ý gì đâu”.
Cô gật đầu đáp: “ Em tin anh!”.
Trên bàn ăn, một bữa tối thịnh soạn đã được bày ra còn nóng hổi.
“ Chị Thiên Kỳ cứ ăn tự nhiên nhé”, Mộng Dao thoải mái.
Mọi người cầm đũa lên, Vĩ Thành gấp cho cô một miếng thịt: “ Ăn ngon miệng!”.
Thiên Kỳ thấy mẹ liếc mắt giận hờn liền gấp một miếng thịt ngon đặt vào chén bà: “ Bác gái! Cháu mời bác!”.
“ Tôi dị ứng với thịt bò”, bà tỏ ra khó chịu.
Rơi vào tình huống ngượng nghịu, Thiên Kỳ vẫn rất bình tĩnh: “ Cháu xin lỗi vì không biết rằng bác dị ứng với thịt bò”.
Bà nhìn vào đĩa tôm ở trước mặt Thiên Kỳ như muốn ăn, cô nhanh tinh ý nhận ra và nói nhỏ với Vĩ Thành: “ Em cần một đôi bao tay để lột vỏ tôm”.
Vĩ Thành đáp: “ Để anh gọi người lột giúp em”.
“ Không sao! Em muốn tự làm”.
Ngay sau đó người giúp việc đưa đến cho cô một đôi bao tay, Thiên Kỳ mang vào và lột vỏ một con tôm ngon nhất. Xong xuôi thì cô đặt vào chén của bà: “ Cháu mời bác!”.
Sự chân thành của cô khiến bà cảm thấy động lòng mà dễ chịu hơn: “ Ừm”.
Thiên Kỳ và Vĩ Thành nhìn nhau cười, dường như đã có chút gì đó gần gũi hơn.
“ Gia đình chúng ta có vẻ ăn cơm vui quá nhỉ?”, một giọng nói quen thuộc cất lên làm mọi người dừng đũa mà ngước lên.
Ninh Hinh với dáng vẻ tự tin đi đến nhìn về phía Thiên Kỳ: “ Con và Vĩ Thành chỉ vừa mới ly hôn mà ba mẹ đã chào đón con dâu mới rồi sao?”
Ông Hà bỏ đũa xuống với vẻ nghiêm nghị: “ Lâm Ninh Hinh, cô đến đây làm gì?”
Cô mỉm cười tươi đáp: “ Con đến thăm ba mẹ sẵn tiện… thông báo một tin vui”.
Giọng nhấn nhá của cô làm Thiên Kỳ có cảm giác không phải tin gì tốt lành. Mộng Dao ngán ngẫm: “ Chị thì có tin gì vui chứ, ở đây không tiếp đón, chị về giùm cho”.
Ninh Hinh nhếch mép cười: “ Chuyện gì cũng phải từ từ chứ em gái”. Cô lấy trong túi ra một chiếc que thử thai giơ lên: “ Tin vui con muốn nói là… Con có thai rồi”.
Mọi người tròn mắt khi nghe tin như trời giáng xuống, cô nói thêm: “ Cái thai cũng được 7 tuần tuổi rồi, đêm hôm đó anh vẫn còn nhớ chứ Vĩ Thành?”
Anh nhớ lại cái đêm bị bỏ thuốc rồi ngủ đến sáng, có cả hình ảnh, liệu đây là sự thật sao? “ Chị chắc chắn đây là con của anh ấy, rõ ràng chị không thể có con”, Mộng Dao không tin.
“ Bệnh của chị đã khỏi rồi, nếu không tin thì tôi sẽ cùng mọi người có thể đến bệnh viện kiểm tra”, thái độ Ninh Hinh đắc ý vô cùng.
Vĩ Thành vốn hiểu tính cách đầy mưu mô xảo quyệt của cô nên không tin: “ Được, tôi đó cùng cô. Ngay bây giờ”.
Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của Thiên Kỳ, nắm chặt lấy tay cô như nói rằng hãy tin tưởng vào nhau.
…
Đến bệnh viện, trong phòng siêu âm bác sĩ đang rà máy lên bụng của Ninh Hinh. Bác sĩ chỉ cho anh thấy thai nhi nằm ở đâu, quả là cô thật sự đang mang thai.
“ Bây giờ anh đã tin rồi chứ?”
Vĩ Thành biết là cô còn qua lại với Chu Hắc Minh nên muốn rõ ràng: “ Tôi phải xét nghiệm DNA”.
Ninh Hinh nhíu mày: “ Đã rõ mồn một như thế rồi anh còn xét nghiệm gì nữa?”
“ Cô không dám tức là đứa bé không phải máu mủ của tôi”, anh vạch trần.
Cô cười khẩy: “ Được, xét nghiệm thì xét nghiệm”.
Vĩ Thành đi vào phòng khác lấy ít máu để xét nghiệm, khoảng 2 tiếng sau thì có kết quả. Anh nhìn tờ giấy kết quả mà hồi hộp, không ngừng nghĩ về Thiên Kỳ cũng đang chờ ở nhà.
“ Kết quả cho ra anh Hà và đứa bé trong bụng cô Lâm là hai cha con, với 97,999%”, bác sĩ thông báo.
Lời vừa dứt, Vĩ Thành hoàn toàn mất hết tinh thần, trong khi đó Ninh Hinh vui mừng ra mặt: “ Đứa bé cần có cha Vĩ Thành à”.
Anh không nói gì mà lẳng lặng rời đi… Tại sao chuyện tình anh và Thiên Kỳ trải qua biết bao khó khăn vẫn không thể đi đến hồi kết tốt đẹp? Tại sao ngày hôm đó lại mất cảnh giác mà bị hạ thuốc? Không phải tất cả là vì anh đã quá chủ quan rồi hay sao?
Vĩ Thành buồn bã, không còn dám đến bên cạnh Thiên Kỳ nói kết quả. Anh đi tìm rượu giải sầu, uống hết ly này đến ly khác.
Ở nhà của mình, Thiên Kỳ ngồi trên giường không ngủ được. Chẳng nghe tin từ anh, cô biết đã có gì đó xảy ra rồi. Cô cứ ngồi vậy chờ điện thoại từ anh, dù là thức trắng đêm.
Sâu khi uống rượu, Vĩ Thành đi đến dưới căn hộ chung cư của Thiên Kỳ nhìn lên tầng cô sống. Anh không biết phải ăn nói thế nào mới đúng, đã nói là ngày mai cả hai sẽ đăng ký kết hôn ấy thế mà sự việc không ngờ lại xảy ra.
Anh đi đến cục dân chính ngồi ở trước cửa, một lúc sau thì tựa đầu vào lang cang cầu thang rồi thiếp đi.
Danh sách chương