“ Chỉ cần để cho Vĩ Thành thấy anh ấy bị ả ta cắm sừng, người đàn ông sao chịu nổi cảnh tượng này. Anh hãy quay clip lại làm bằng chứng, em muốn để Vĩ Thành thấy rằng người phụ nữ của anh ta lăng loàn đến mức độ nào”, cô nói kế hoạch cho anh nghe.

Thanh Hải nghe thấy kế hoạch thì ra điều kiện: “ Anh sẽ làm nhưng mà em phải đồng ý với anh một chuyện”.

Ninh Hinh nhướng mày: “ Chuyện gì em cũng đồng ý với anh”.

“ Anh muốn có một vị trí cao ở Hà Thị”, anh thẳng thắn đưa ra điều kiện.

Bây giờ Ninh Hinh không còn gì để mất nữa, cô liền đồng ý: “ Được, chỉ cần thành công, anh muốn gì em cũng đồng ý”.

“ Em cứ chờ tin tốt từ anh”, Thanh Hải tự tin.



7h tối Thiên Kỳ mới giải quyết xong công việc, cô đi vào thang máy xuống tầng. Chuông điện thoại reo lên, cô vui vẻ nhận máy: “ Em nghe Vĩ Thành!”.

“ Em đang ở đâu?”, anh vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại.

Cô đáp: “ Em vừa kết thúc công việc, giờ đang xuống dưới hầm để lấy xe”.

Anh nhìn sang hộp quà cạnh bên ghế mà háo hức: “ Một chút nữa anh có bất ngờ dành cho em, ở nhà chờ anh”.

Thiên Kỳ nghe thì cũng rất mong chờ: “ Em sẽ chờ anh… Ông xã”. Vừa nói xong thì cô cũng bước ra thang máy đi đến chiếc xe của mình.

“ Yêu em!”, anh nói lời yêu.

Ở phía sau có bóng người đang đi đến, cô nhìn cửa kính xe thì quay người lại. Người đàn ông nhanh chóng chụp thuốc mê, Thiên Kỳ làm rơi điện thoại, phát ra vài tiếng rên rỉ rồi ngất lịm.

Vĩ Thành nghe tiếng động lạ thì lo lắng gọi: “ Thiên Kỳ! Em nghe anh nói không?.. Thiên Kỳ!”.

Người đàn ông đá điện thoại cô vào dưới gầm xe rồi bế cô vào trong một xe khác lái đi.

Vĩ Thành biết rõ là ai làm, anh lập tức gọi cho người xem lại camera và truy tìm bảng số xe. Anh cũng tăng tốc độ, càng nhanh càng tốt để cứu lấy vợ khỏi bàn tay độc ác của Lâm Ninh Hinh.



Thiên Kỳ bị đưa vào trong căn phòng ở một khách sạn, người đàn ông đặt cô xuống giường.

Một lúc sau thì Thanh Hải đi vào, anh nhìn cô nằm bất động mà nở một nụ cười gian xảo.

Người đàn ông đứng lên: “ Đúng người rồi phải không ạ?”

“ Làm tốt lắm! Tôi sẽ thưởng thêm… Muốn cô ta không?”, Thanh Hải nhếch mép.

“ Một cô gái quyến rũ như vậy ai mà từ chối chứ”, hắn liếm môi tỏ ra thích thú.

Thanh Hải gật đầu: “ Khi nào xong thì muốn làm gì cũng được, tốt nhất là kiệt quệ thể xác lẫn tinh thần”.

Lúc này Thiên Kỳ mơ hồ tỉnh lại, cô dần nhìn rõ người trước mặt, giọng yếu ớt: “ N… Ngô Thanh Hải”.

“ Cô tỉnh lại thật đúng lúc, vậy thì mới vui được”, anh bình thản.

“ Anh muốn làm gì?”, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ mà thu người lại.

Thanh Hải thấy dáng vẻ hoang mang của cô thì càng phấn khích: “ Cô còn giả vờ ngây thơ làm gì? Đương nhiên là làm việc còn dang dở giữa chúng ta rồi. Đêm hôm đó cô lừa tôi, bây giờ tôi đưa cô đến đây, vẫn là căn phòng cũ. Sao nào? Có cần tắm rửa gì trước không?”

Thiên Kỳ muốn rời khỏi đây: “ Tránh xa tôi ra”.

Cô chưa kịp chạy đến cửa đã bị người đàn ông kéo trở lại hất xuống giường. “ Giữ tay cô ta lại”, Thanh Hải ra lệnh.

Thiên Kỳ chống đối thì bị một cú đấm ngay bụng khiến cô đau đến gục xuống. Thanh Hải đi đến bàn rót một ly rượu rồi lấy ra hai viên thuốc kỳ lạ bỏ vào.

Anh mang đến gần cô: “ Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đê mê… Giữ cô ta lại”.

Người đàn ông giữ người Thiên Kỳ để cho Thanh Hải đổ rượu vào miệng cô. Anh bóp miệng thật mạnh và đổ hết vào, hai bên khoé môi tràn không ít ra ngoài nhưng vẫn là cô uống nhiều hơn. Cô ho sặc sụa, muốn nôn ra nhưng không thể.

“ Ra ngoài đi, xong việc sẽ có thưởng”, anh lệnh.

“ Ngon miệng nhé!”, người đàn ông liếm môi rồi đi ra khỏi phòng.

Trong căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, thuốc đang dần ngấm vào cơ thể cô. Người cô bắt đầu toát mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.

Thanh Hải biết thuốc có tác dụng nên tỏ ra phấn khích: “ Ha! Thuốc vào rồi thì cô cũng giống như loài sâu bọ vậy, quằn quại không thôi”.

“ Nóng quá!”, giọng cô thều thào.

Anh bắt đầu cởi áo ngoài ra rồi gỡ từng cúc áo. Thiên Kỳ gắng gượng ngồi dậy thì bị anh đè lại xuống giường. Anh vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô giở giọng cười cợt: “ Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ khiến cô cảm thấy sung sướng”.

Nói xong thì anh lập tức cúi xuống hôn lên cổ, cô với tay lấy bình hoa nhỏ đặt ở tủ đầu giường rồi đập mạnh vào đầu anh. Thanh Hải lúc này đau đớn buông cô ra ôm đầu, một dòng máu chảy xuống, còn cô nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.

Ngay lúc này Vĩ Thành cũng đến, anh chạy dọc hành lang tìm cô.

Thanh Hải đuổi theo dồn cô vào tường bóp lấy cổ: “ Dám đánh tôi, cô gan lắm”.

Thiên Kỳ đang bị đánh thuốc nên không thể chống cự, đôi mắt cô cứ mờ ảo, hơi thở càng lúc càng yếu dần. Anh giở giọng cười phấn khích: “ Xem cô còn chống đối được nữa không?”

Một bàn tay kéo Thanh Hải ra, ngay lập tức là một cú đấm trời giáng khiến anh ngã xuống đất. Thiên Kỳ ngồi bịch xuống đất, thều thào gọi tên: “ Vĩ Thành… Anh đến rồi”.

Vĩ Thành nắm lấy cổ áo Thanh Hải, tặng thêm vài cú đấm vào mặt đến đối phương không còn sức thì mới dừng.

“ Thiên Kỳ là người phụ nữ của tôi. Anh và cả Lâm Ninh Hinh, tôi sẽ không tha thứ”, anh buông tay ra rồi đứng lên qua chỗ Thiên Kỳ.

Mặt cô đỏ ửng, tay cứ sờ vào cổ, anh nhận ra cô đã bị đánh thuốc. Thiên Kỳ đưa các ngón tay chạm vào khuôn mặt anh nói: “ Em nóng!.. Nóng quá!”.

Anh ngay lập tức bế cô lên và rời khỏi đó.

Vĩ Thành lái xe, còn cô thì ngồi ở ghế phụ lái liên tục cựa quậy. Thiên Kỳ tụt áo xuống vì nóng, cơ thể tiết mồ hôi, đôi mắt đờ đẫn nhìn anh. Cô chạm vào cánh tay anh không ngừng thì thầm: “ Vĩ Thành! Giúp em!.. Em khó chịu quá!.. Em nóng!”.

Anh quay vô lăng chuyển sang hướng khác, chiếc xe tấp vào một nơi vắng vẻ. Anh tháo dây an toàn ra rồi chồm người qua hôn lên môi cô. Đôi môi cô khẽ hờ, ánh mắt không ngừng nhìn vào môi đối phương. Vĩ Thành lòn tay tháo dây an toàn của cô rồi nói: “ Anh sẽ giúp em giải thuốc”.

Lời vừa dứt, anh bế cô qua ghế mình rồi ngồi lên người anh. Tay cô đặt lên vai anh, cứ nắm víu lấy như cơ thể đang nóng bừng bừng.

Cả hai môi chạm môi chẳng thể dứt, chàng cởi áo nàng, nàng cởi áo chàng. Vĩ Thành gặm lấy đầu ti khiến cô giật người vì hưng phấn. Đôi gò bồng đào được anh chăm sóc và nắn nót kỹ càng.

Thiên Kỳ đưa tay chạm xuống dưới đũng quần đã căng cứng, cô kéo dây khoá quần xuống rồi đưa tay vào bên trong mò mẫm.

Khi này Vĩ Thành có cảm giác rung rinh, anh muốn bỏ qua bước dạo đầu để tiến hành mục đích chính. Anh cởi quần nhỏ cô xuống rồi nhấc mông cô lên đặt vào vị trí trung tâm.

“ Ưmh~”, cô nhạy cảm rên lên một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện