Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tống Trân thấy Chu Duyên Xuyên nhìn chằm chằm tờ báo không nhúc nhích, hiển nhiên tâm tư căn bản đã không nằm trên tờ báo, dường như là đang suy nghĩ gì đó. Cô không dám quấy rầy anh nên dời ánh mắt về nơi khác, dù sao thì sau khi anh hỏi về chuyện của An Nhiên thông qua cô, lòng cô đã buông xuống rồi.

Nghĩ như vậy, cô còn thấy ngại vì mình lại có ý nghĩ kia, cô thật sự phải xin lỗi, như thế này là không tôn trọng anh.

“Anh Chu, cho em xuống chỗ này đi.” Tống Trân nhìn bên ngoài cửa sổ, qua ngã rẽ này là công ty của hai người họ. Công ty nhiều người như vậy, nhiều người nhiều miệng, để người ta nhìn thấy thì sẽ dẫn đến một đống chuyện phức tạp.

“À, ừ.” Chu Duyên Xuyên gật đầu.

“Vậy anh Chu, anh Lưu, hẹn gặp lại.” Chào hỏi qua, Tống Trân trang bị võ trang hạng nặng [1] xong rồi trực tiếp xuống xe.

[1] Có thể ý tác giả ở đây là khẩu trang, mũ nón để che mặt. Cho dù có là tiểu hoa tuyến hai thì vẫn bị cẩu tử chú ý như thường, không ngụy trang mới là lạ ^^.

Tống Trân cố tình chờ xe của Chu Duyên Xuyên vào gara công ty xong, cô mới đi đến công ty. Cô lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy vẫn chưa thể nổi tiếng, việc này liên quan rất lớn đến tính cách của cô. Ngay cả Mục Phinh Đình cũng nói tính cách giống cô không hợp để sinh tồn trong giới giải trí, nhưng cô không để bụng, cô chỉ thuần túy thích đóng phim mà thôi.

Sau khi vào công ty, Tống Trân đến văn phòng của Mục Phinh Đình.

“Tống Trân, em đến rồi.”

“Vâng.”

“Lại đây ngồi.”

“Chị xem buổi họp báo hôm nay rồi. Biểu hiện không tồi, không đoạt nổi bật của diễn viên chính, cũng không làm người khác bỏ qua em. Em phải bắt được cơ hội lần này, nỗ lực thật tốt, có thể hợp tác với Chu Duyên Xuyên và mấy vị lâu năm kia, cho dù không nổi tiếng thì cũng có không ít lợi ích, hiểu chưa?"

“Em hiểu mà, cảm ơn chị Phinh Đình.”

“Đúng rồi, vừa rồi chị gọi Tiểu Trương đi đón em, sao em không cần cậu ấy đưa?”

Tống Trân sửng sốt, do dự không biết có nên nói chuyện Chu Duyên Xuyên cho Mục Phinh Đình không. Nhưng ngẫm nghĩ lại, Mục Phinh Đình là một người nhiều mưu mô, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Không có gì, vốn cũng không quá xa, em chỉ muốn một mình một lát.”

Mục Phinh Đình không hoài nghi lời của cô, duỗi tay vỗ bả vai cô nói: “Được, chị biết rồi. Hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi, không mấy ngày nữa phải quay phim rồi, lúc đó chị đi đón em.”

“Vâng, cảm ơn chị Phinh Đình, em về trước.”

“Đi đi.”

...

“Không biết bao nhiêu nữ minh tinh muốn gây ra scandal với cậu, như Tống Trân thật đúng là hiếm lạ.”

Chu Duyên Xuyên cười: “Có thể làm bạn với An Nhiên thì nhất định sẽ không giống người khác rồi.”

Lưu Miễn không còn lời nào để nói, đây không phải là biến tướng để khen Hà An Nhiên sao?

“Cô bé này, nỗ lực thì nổi tiếng tuyệt đối không phải là vấn đề.”

Chu Duyên Xuyên không nói chuyện, nhưng lời Lưu Miễn nói anh cũng không phủ định.

Một đường vào công ty, không ít người mới chào hỏi anh, ai cũng cung kính gọi “Anh Chu.” Mà trên mặt anh từ đầu đến cuối cũng mang theo nụ cười mỉm ôn hòa, chào hỏi cùng những người đó.

Chu Duyên Xuyên là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty. Giá trị con người cao, danh tiếng lớn, thế nhưng lại không hề kiêu căng phách lối, đối với tiền bối thì cung kính lễ phép, đối với hậu bối thì kiên nhẫn chỉ đạo, đối đãi với ai cũng ôn hòa tôn trọng, ngày thường xử sự cũng rất khiêm tốn, cho nên nhân phẩm của anh luôn được khen ngợi trong giới.

Lưu Miễn nhìn Chu Duyên Xuyên, không khỏi cảm khái. Anh thấy được Chu Duyên Xuyên từ một người lạnh lùng không thích cười dần đã trở nên ôn hòa lễ phép lại khiêm tốn, rõ cách để sinh tồn trong giới giải trí hơn bất cứ ai.

“Duyên Xuyên, cậu thật sự thay đổi rồi.” Lưu Miễn vui mừng nói.

“Em chưa từng thay đổi, chỉ có thể nói ở trong cái giới này lâu quá rồi, càng ngày càng thích ứng mà thôi.”

Lưu Miễn sửng sốt.

Chỉ là càng thêm thích ứng với giới giải trí mà thôi?

Sau một lúc lâu, anh không thể không thừa nhận, lời Chu Duyên Xuyên nói là chính xác. Khí chất của một người rất khó thay đổi, Chu Duyên Xuyên dù tỏ ra bình dị dễ gần nhưng cũng không che dấu được sự xa cách thẩm thấu trong xương cốt của anh.

...

Ra khỏi công ty, Chu Duyên Xuyên nói với Lưu Miễn mình về trước để nghỉ ngơi, anh một mình lái xe về nhà, nhưng cũng không về chung cư của anh mà là về Chu gia. Đêm qua anh nhận được điện thoại của Triệu Ức Từ gọi anh hôm nay về ăn cơm.

Đã hơn hai tháng anh không về nhà ăn cơm, hơn nữa mấy ngày nữa anh phải đi Hoành Điếm, bận bịu đã lâu rồi.

Lúc anh đến nơi là đã hơn bảy giờ tối, Chu Lễ Kiến mở cửa.

“Bố.” Chu Duyên Xuyên vừa đổi dép lê vừa gọi ông.

“Ừ.” Chu Lễ Kiến gật đầu, sau đó xoay người ngồi trên sô pha tiếp tục xem báo của ông.

Triệu Ức Từ bận rộn nấu ăn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhô đầu ra: “Con trai, về rồi à.”

“Mẹ, cơm sắp xong chưa?” Chu Duyên Xuyên hỏi.

“Sắp rồi.” Triệu Ức Từ cười nói.

Chu Duyên Xuyên “vâng” một tiếng, sau đó ngồi đối diện Chu Lễ Kiến, vươn tay lấy một tờ báo khác trên bàn trà.

Triệu Ức Từ nhìn hai bố con ngồi đối diện trên sô pha, không nói một lời, chỉ xem báo của mình thì không khỏi lắc đầu. Hai người này, không biết là muốn giận dỗi đến khi nào.

Chu gia vẫn luôn theo nghiệp kinh doanh, cũng có công ty của nhà mình. Từ khi còn nhỏ Chu Duyên Xuyên đã được kỳ vọng sẽ thi đậu học viện Tài chính Bắc Kinh, tốt nghiệp thì hỗ trợ quản lý công ty. Nhưng lên năm ba cao trung, anh lại gạt tất cả mọi người, sửa lại nguyện vọng, không điền học viện Tài chính Bắc Kinh mà lại điền học viện Điện ảnh Bắc Kinh.

Lúc thư thông báo trúng tuyển gửi đến, người trong nhà ai cũng sửng sốt, đặc biệt là bố của anh - Chu Lễ Kiến, lúc đó đã nổi trận lôi đình.

Nếu không phải bà cản lại thì không chừng ông đã xé nát tờ giấy thông báo trúng tuyển kia.

Từ nhỏ Duyên Xuyên đã có chủ kiến, chuyện anh muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được, chuyện anh không muốn thì cũng không ai cưỡng ép. Thấy Chu Lễ Kiến nổi trận lôi đình, anh cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt quạnh quẽ nhìn phía sau sô pha, trên mặt không có biểu tình gì khác.

Chu Lễ Kiến ở công ty luôn uy nghiêm, công chính nghiêm minh, nhưng đối với con trai lại chưa từng nổi giận, bởi vì ông biết con ông là người thế nào, ông vẫn luôn rất yên tâm với nó, thậm chí là vui mừng. Nhưng ông lại không ngờ, đứa con trai mình luôn tự hào lại chui vào giới giải trí, cái nơi vàng thau lẫn lộn kia.

Ngày đó có lẽ là Chu Lễ Kiến quá tức giận, hơn nữa thái độ thờ ơ của Chu Duyên Xuyên càng khiến ông phát hỏa, mất đi tác phong thường ngày, muốn trừng phạt anh. Nhưng cuối cùng ông vẫn không trừng phạt được, bởi vì An Nhiên.

Ngay lúc ông đi qua chỗ Duyên Xuyên, An Nhiên đột nhiên quỳ xuống ôm đùi ông khóc lớn, sống chết không cho ông động thủ.

Bà còn nhớ lúc đó cô bé vừa khóc vừa nói: “Chú Chu, muốn đánh thì chú đánh con đi. Không phải anh ấy sai, là con không tốt, là con lén sửa lại nguyện vọng của anh Duyên Xuyên, chú Chu, con xin lỗi, con biết sai rồi…”

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, bởi vì An Nhiên là một cô bé yên tĩnh lạnh nhạt, chưa ai từng thấy cô rơi nước mắt, nhưng giờ lại khóc đến mức như vậy, ngay cả Thẩm Bội Tuệ cũng bị cô dọa đến. An Nhiên chưa từng gọi Duyên Xuyên là anh, ngày đó có lẽ sợ quá nên mới kêu như vậy.

Chu Lễ Kiến vẫn luôn rất thích con gái, đáng tiếc ông chỉ có mình Duyên Xuyên nên luôn cưng chiều An Nhiên. Thậm chí còn cưng chiều An Nhiên hơn cả con trai nhà mình, tuy biết cô nói vậy là để giải vây cho Duyên Xuyên nhưng nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, một bụng đầy lửa giận của ông cũng bị dập tắt.

Hơn nữa ván đã đóng thuyền, ông cũng không thể làm gì nữa, cho nên ông không nhắc lại chuyện này, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.

Bố con hai người vốn đã không phải là người thân thiện, hơn nữa còn có tấm màn phân cách này, cho nên quan hệ nhiều năm vẫn không chuyển biến tốt đẹp.

...

“Lão Chu, vào bưng thức ăn. Con trai, đi lấy chén.”

Trong phòng bếp truyền đến tiếng hét lớn của Triệu Ức Từ, hai người đang trầm mặc dường như là đồng thời buông báo. Một người đi bưng thức ăn, một người đi lấy chén, ai làm việc ấy, gọn gàng ngăn nắp.

Chu Lễ Kiến vẫn luôn thực hiện chính sách “ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng chính sách này trước mặt Triệu Ức Từ hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

“Duyên Xuyên, lần này quay trong bao lâu?” Triệu Ức Từ vừa gắp đồ ăn cho anh vừa hỏi.

“Chắc là hai tháng.”

“Hai tháng à, cũng lâu đấy.” Triệu Ức Từ mất mát.

Hai bố con này, cả hai đều là người bận rộn, một người bận rộn đóng phim, một người bận rộn đi xã giao. Chu Lễ kiến còn tốt, dù có về muộn thì ít nhất cũng là đi sớm về trễ. Còn Chu Duyên Xuyên thực đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ít nhất có ba trăm sáu mươi ngày ngâm mình ở đoàn làm phim. Ngày thường muốn biết tin tức gì của con trai mình, bà đều phải lên mạng.

Đương nhiên Chu Duyên Xuyên thấy được sự mất mát nơi đáy mắt của Triệu Ức Từ, anh vừa dùng bữa vừa như vô tình nói: “Chờ quay Cẩm Tú xong, có khả năng con sẽ nghỉ ngơi một thời gian.”

Anh vừa dứt lời, mất mát trên mặt Triệu Ức Từ liền biến thành ánh sáng.

“Vậy là tốt rồi, cần gì mà phải vất vả quanh năm suốt tháng như vậy, phải nên nghỉ ngơi.”

“Rõ ràng là đã có sẵn đường cho nó đi, nó còn không vui, một hai phải tự dấn thân như vậy, còn có cách nào nữa?” Chu Lễ Kiến hiếm khi mở miệng nói chuyện.

Không khí trên bàn cơm bỗng nhiên lạnh xuống, Triệu Ức Từ liếc xéo Chu Lễ Kiến. Đang tốt lành tự nhiên lại nói chuyện này làm gì, không muốn để người ta thoải mái phải không?

Chu Lễ Kiến hừ một tiếng, không trả lời.

Chu Duyên Xuyên cũng không phản bác ông ấy, chỉ mỉm cười: “Không phải từ nhỏ bố đã nói với con, con đường mình lựa chọn, cho dù có phải lết thì cũng phải đi hết sao?”

Chu Lễ Kiến ảo não, đúng là ông từng nói như thế, nhưng cũng phải xem đây là con đường gì đã chứ, con đường tươi sáng không đi, một hai phải đi con đường bất chính!

Triệu Ức Từ không muốn hai bố con lại tiếp tục đề tài này, vội vàng mở miệng hỏi: “Duyên Xuyên, tuổi con cũng không nhỏ nữa, khi nào mới suy xét đến chuyện… kết hôn?”

Nhắc đến chuyện kết hôn, Chu Lễ Kiến không khỏi nhìn anh nhiều thêm vài lần. Tuy ngoài miệng ông không nói nhưng trong lòng cũng đã gấp gáp lắm rồi.

Chu Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt chờ mong Triệu Ức Từ, thong dong nói: “Chuyện kết hôn này còn sớm.”

Gương mặt chờ mong của Triệu Ức Từ lập tức suy sụp, ngay cả Chu Lễ Kiến cũng không ôm hy vọng nữa, tiếp tục cho cơm vào miệng mình.

“Sớm? Sớm chỗ nào nữa, con đã ba mươi tuổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có, con còn muốn thế nào? Chẳng lẽ con muốn ngâm mình trong giới giải trí cho đến ngày thiên hướng lệch lạc [2] luôn sao?” Có lẽ Triệu Ức Từ tức giận, ngay cả “thiên hướng lệch lạc” cũng nói ra.

[2] Ý của Triệu Ức Từ là anh chờ đến ngày mình bị đồng tính luôn sao ┐(´д")┌

Từ này vừa thốt ra, dường như là hai bố con đồng thời ngẩng đầu nhìn bà.

Triệu Ức Từ mất tự nhiên ho khan, lúc nói không cảm thấy gì, nói xong mới phản ứng lại, hình như vừa rồi mình nói hơi quá.

“Mọi người đều nói đàn ông ba mươi lập gia lập nghiệp. Nghiệp con đã lập, còn gia thì sao…”

“Mẹ, An Nhiên về rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện