Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Buổi chiều, phòng làm việc có khách không mời mà đến.
“Hi everybody, chào buổi chiều.” Gương mặt Tống Trân tràn đầy ý cười, mang một đôi giày cao gót hơn mười centimet từ từ bước đến.
“Chị Trân!”
“Chị Trân, lâu rồi chị không đến!”
“…”
Vừa thấy Tống Trân tiến vào, mấy cô gái trong phòng làm việc liền vây lấy cô ấy, họ đều là fan của Tống Trân. Tống Trân nhân cơ hội nhéo mấy khuôn mặt nhỏ nhiều thịt: “Nhìn các em kêu gào kìa.”
Hà An Nhiên thấy cô ấy ngang nhiên đùa giỡn nhân viên nhà mình thì cười nói: “Hôm nay cậu rảnh nhỉ.”
Tống Trân cười cười, buông khuôn mặt thịt thịt ra, vỗ bả vai cô gái đó, sau đó đi qua chỗ Hà An Nhiên.
“Đây là mình tranh thủ lúc nhàn rỗi thôi. Mấy ngày nữa phải đến đoàn làm phim rồi, không rảnh để đến đây với cậu đâu.”
Hà An Nhiên liếc cô ấy một cái: “Ồ, vinh hạnh của mình.”
Tống Trân lập tức khoe khoang: “Không phải sao.”
Đôi mắt cô ấy đảo qua đảo lại, phát hiện không có Tôn Duyệt.
“Tôn Duyệt đâu?”
“Hôm nay cậu ấy xin nghỉ, không đến.”
Tống Trân à một tiếng. Một lát sau, dường như là nghĩ đến chuyện lớn gì đó, cô ấy đi đến trước mặt Hà An Nhiên
“Cậu biết nữ số hai của Cẩm Tú là ai không?”
Hà An Nhiên gật đầu: “Bùi Nhạc.”
“Cậu biết à?” Tống Trân kinh ngạc.
“Mình có xem họp báo khai máy.”
Tống Trân đặt mông ngồi bên cạnh Hà An Nhiên: “Mình không ngờ nữ số hai lại là Bùi Nhạc, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hà An Nhiên mỉm cười.
“Cậu còn cười, cậu quên lúc học đại học cái con người hèn hạ kia đã làm gì cậu à?”
“Không quên mà, không phải chúng ta cũng đã trả đũa sao?”
Nhắc đến việc này, tưởng tượng đến bộ dạng chật vật của Bùi Nhạc khi đó, Tống Trân cười đến mức đau cả bụng.
Nói đến chuyện xưa của cô và Bùi Nhạc, nguyên nhân chính là Từ Diễm, bởi vì Từ Diễm khiến người ta quá thích.
Lúc học đại học, Bùi Nhạc là hoa khôi của khoa Điện ảnh, vẻ ngoài đẹp, gia thế tốt, tính cách lại cao ngạo. Lúc đó, hoa khôi khoa Điện ảnh theo đuổi tài tử khoa Phát thanh Từ Diễm là chuyện ai cũng biết, nhưng hoa khôi không theo đuổi được, cũng là chuyện mà ai cũng biết. Hơn nữa, người xa cách từ ngàn dặm như Từ Diễm lại cố tình chỉ đối xử tốt với một người, đó là Hà An Nhiên.
Bùi Nhạc bởi vì Từ Diễm mà không chỉ một lần đi tìm Hà An Nhiên gây phiền toái. Bùi Nhạc chỉnh Hà An Nhiên, Tống Trân và cô cũng trả đũa lại, nhưng Tống Trân không dễ nói chuyện như Hà An Nhiên nên thường gậy ông đập lưng ông, mối thù giữa ba người càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Tống Trân và Bùi Nhạc là sinh viên khoa Điện ảnh, cho nên tốt nghiệp xong liền vào giới giải trí. Hai người thân là nghệ sĩ cùng thời nhưng khoảng cách lại khác nhau như trời với đất. Bùi Nhạc có hậu trường lớn, dựa vào quan hệ trong nhà mà tốt nghiệp liền nhận được một vai chính, ngắn ngủn một năm đã bay nhanh đến vị trí nữ diễn viên tuyến một, còn Tống Trân đến bây giờ cũng chỉ được xếp vào hạng nhìn quen mắt mà thôi, nhưng mà cô ấy dễ tính nên cũng không để ý lắm.
“Nói cũng thật là, lúc trước hoàn toàn không có tin tức Bùi Nhạc làm nữ số hai, đột nhiên lại quyết định là cô ta.”
“Phía sau Bùi Nhạc có hậu trường lớn như vậy, cô ta muốn vai gì mà không có.”
Bố của Bùi Nhạc là nhân sĩ nổi danh trong thương giới, thực lực của tập đoàn Bùi thị ở thương giới cũng không thể khinh thường. Nhà cô ta muốn lót đường cho cô ta ở giới giải trí quả thực chỉ như giải quyết một bữa ăn sáng mà thôi.
Hà An Nhiên vừa nói như vậy, Tống Trân mới phản ứng lại, cô quên mất Bùi Nhạc là con gái lớn của Bùi thị.
“Đúng rồi, lúc ở đoàn làm phim cậu phải cẩn thận với Bùi Nhạc đấy, cô ta cũng không phải là người hiền lành gì.” Hà An Nhiên nghiêm túc nói.
“Đương nhiên mình biết cô ta là dạng người gì, không sao đâu.”
“Ừ, vậy thì mình an tâm rồi.”
...
Tan tầm, Hà An Nhiên cùng Tống Trân đi ăn cơm chiều, sau đó mới ai về nhà nấy.
“An Nhiên.”
Hà An Nhiên vừa đến cửa tiểu khu nhà mình thì đã bị người ta gọi lại. Giọng nói này có hơi quen tai, cô theo bản năng xoay người lại.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên đang đến gần mình, ăn mặc khéo léo, khí chất tao nhã, sau khi đến gần cô mới nhận ra, là Triệu Ức Từ.
“Cô… Cô Triệu …” Hà An Nhiên lắp bắp.
Triệu Ức Từ nhìn Hà An Nhiên đang đứng trước mặt mình, cảm thấy hốc mắt cay cay: “Là cô, không phải cô thì còn là ai! Cái con bé hư hỏng này, con và mẹ con giống y hệt nhau, đều không tim không phổi, nhiều năm rồi cũng không thấy gọi được một cuộc điện thoại!” Triệu Ức Từ vươn tay đánh lên bả vai Hà An Nhiên nhưng lực lại không mạnh.
“Cô Triệu, cô… cô đừng khóc, con biết sai rồi, con xin lỗi, con xin lỗi… sau này cô nói gì con cũng nghe được không…” Hà An Nhiên thấy Triệu Ức Từ lã chã chực khóc liền quýnh lên.
Thế giới này, Hà An Nhiên chỉ sợ hai người khóc. Một là mẹ cô - Thẩm Bội Tuệ, người còn lại chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt này.
“Được, vậy con cùng cô về đi.”
Hà An Nhiên: “…”
“Chuyện này…”
“Không phải vừa rồi con bảo cô nói gì con cũng nghe sao… Quả nhiên con và mẹ con giống nhau, chỉ biết nói dễ nghe…”
“Về về về, con về ạ.”
Đối mặt với Triệu Ức Từ, Hà An Nhiên chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.
...
Hà An Nhiên đứng trước cổng lớn nhà họ Chu, nhìn lại tất cả mọi thứ xung quanh. Một cảm giác quen thuộc đột nhiên lan tràn, cô rời đi nhiều năm như vậy, nơi này lại không có chút thay đổi nào. Cổng lớn quen thuộc, con đường quen thuộc, thậm chí là con người cũng quen thuộc.
“Đi thôi, nhìn gì đó, mau vào đi.” Trên mặt Triệu Ức Từ tràn đầy ý cười, dẫn Hà An Nhiên đi vào. Vừa vào sân, bà chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, cửa lớn liền được mở ra từ bên trong.
Triệu Ức Từ thấy là Chu Duyên Xuyên mở cửa thì sửng sốt: “Không phải chứ, sao con còn chưa đi?”
Chu Duyên Xuyên nhìn Hà An Nhiên bên cạnh Triệu Ức Từ, vẻ mặt xấu hổ, đây là mẹ ruột của anh sao? “Khụ khụ, tối nay con không đi.”
Triệu Ức Từ vừa đổi đổi dép lê vừa nói thầm: “Ngày thường nói gì cũng không giữ lại được, hôm nay đúng là kỳ lạ.”
Hà An Nhiên đứng cạnh Triệu Ức Từ, lời bà nói đương nhiên là cô nghe được. Cô nhìn Chu Duyên Xuyên, anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, tóc còn hơi ướt, có vẻ như vừa tắm xong, trên mũi còn đang mang một chiếc kính gọng vàng. Đang nhìn đến nhập thần, cô lại không ngờ Chu Duyên Xuyên cũng quay đầu nhìn cô, cô vội vàng ngồi xổm xuống, cúi đầu thay giày, dây giày màu trắng nho nhỏ bị cô làm cho rối loạn.
Chu Duyên Xuyên thấy cô học làm đà điểu thì không khỏi mỉm cười.
Triệu Ức Từ vừa ngẩng đầu liền thấy khóe môi mỉm cười của Chu Duyên Xuyên, bà liếc một cái, nói: “Không có việc gì thì cười làm gì.”
Khóe môi Chu Duyên Xuyên giật giật.
Động tác thay giày của Hà An Nhiên dừng lại.
“Ngây người ở đây làm gì, còn không đi rót nước cho An Nhiên.”
“Cô Triệu, không cần đâu ạ, con không khát nước.”
Chu Duyên Xuyên vừa đi rót nước vừa nói với cô: “Bên ngoài lạnh, uống chút nước cho ấm.”
Hà An Nhiên lựa chọn im lặng.
Chu Duyên Xuyên đứng ở bên bàn thủy tinh rót nước cho cô, còn cố tình lấy một lát chanh trong tủ lạnh ra bỏ vào ly. Anh biết Hà An Nhiên thích uống nước bỏ thêm một lát chanh.
Anh nhìn Triệu Ức Từ và Hà An Nhiên ngồi trên sô pha. Hà An Nhiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Triệu Ức Từ, hơi cúi đầu, mặt mày dịu dàng, khóe môi có nụ cười thanh khiết. Anh cứ bị cô hấp dẫn như vậy, nụ cười mỉm của cô cứ quẩn quanh trong lòng anh, không thể xóa nhòa.
“Cô Triệu, chú Chu đâu?”
“Chú Chu của con sao? Vẫn như cũ, xã giao.”
“Đã trễ thế này mà vẫn còn xã giao ạ?”
“Ừ, vừa cơm nước xong liền nhận được điện thoại, đi tham gia một tiệc rượu thương nghiệp rồi.”
“Uống nước đi.” Chu Duyên Xuyên bưng ly nước đi tới.
Hà An Nhiên thấy trong ly nước có một lát chanh nhỏ, thì ra thứ cô thích anh vẫn còn nhớ rõ.
Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh hai người họ, cũng không chen lời vào, chỉ cầm một tờ báo xem, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai người họ, cảm thấy rất mỹ mãn.
Tối hôm nay Triệu Ức Từ lôi kéo Hà An Nhiên nói chuyện rất lâu, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ, Triệu Ức Từ ngáp một cái.
“Cô Triệu, cô buồn ngủ rồi à, cô buồn ngủ thì cứ đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Triệu Ức Từ còn có chút luyến tiếc, nhưng lại ngáp thêm một cái.
“Quả nhiên là tuổi lớn rồi, không thức khuya nổi, cô đi ngủ trước. An Nhiên, lát nữa con cũng đi nghỉ sớm đi.”
“Vâng, con biết rồi.” Hà An Nhiên ngoan ngoãn nói.
Sau khi Triệu Ức Từ rời đi, trên sô pha chỉ còn lại Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên.
Chu Duyên Xuyên cúi đầu đọc báo không nói chuyện, Hà An Nhiên lại đứng ngồi không yên. Anh bất động, cô cũng không dám động.
“Này…” Cô mở miệng.
“Sao?”
Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu, dùng ngón tay đẩy mắt kính trên mũi.
Hà An Nhiên theo bản năng bị bàn tay anh hấp dẫn, thon dài rắn chắc, tay như búp măng, xương khớp rõ ràng, ngón tay chắc nịch sạch sẽ, còn đẹp hơn cả tay con gái.
Chu Duyên Xuyên thấy ánh mắt cô bị tay mình hấp dẫn, không khỏi đưa tay ra: “Muốn nắm một chút không?”
Hà An Nhiên thấy anh đưa tay đến đây, cô sửng sốt, gương mặt lập tức hồng như tôm luộc: “Không… Không cần…”
Chu Duyên Xuyên cũng không trêu cô nữa mà đặt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy.
“Đi thôi, lên tầng.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên nhanh chóng đứng lên đi theo sau Chu Duyên Xuyên.
“Phòng của mình chắc là không quên đi.”
Phòng của cô sao cô có thể quên, toàn bộ tầng hai chỉ có cô và Chu Duyên Xuyên ở, là hai phòng đối diện nhau.
“Vẫn là phòng trước kia à?” Cô dè dặt hỏi.
Chu Duyên Xuyên cười khẽ: “Không phải phòng trước kia, chẳng lẽ em còn muốn ở phòng anh à? Nhưng mà nếu em muốn ở, anh cũng không có ý kiến. Giường anh lớn, có thêm em nằm vẫn được.”
“Khụ khụ…”
“Đây rồi, em cứ thu dọn một chút rồi đi tắm rửa, nghe chưa?”
Hà An Nhiên gật đầu: “Vâng.”
Hà An Nhiên mở cửa đi vào, trong căn phòng này vẫn bài trí như trước kia, tất cả đều vẫn là vị trí cô quen thuộc. Ban công nhỏ của cô, bản phác họa trên bàn sách, còn có bồn hoa lan cạnh cửa sổ của cô.
Cô ngồi trên giường một lúc, sau đó mới đột nhiên nhớ ra mình còn chưa kịp mang gì theo thì đã bị Triệu Ức Từ đẩy vào xe. Cô nhìn tủ quần áo theo bản năng, đứng dậy đi qua, mở tủ quần áo, tất cả đều là quần áo của cô, thậm chí còn có áo đồng phục chỉnh tề, đều là quần áo hồi cao trung.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Duyên Xuyên: Mẹ, mẹ như vậy sẽ không có con dâu! Càng sẽ không có cháu trai!
Beta: Quanh
Buổi chiều, phòng làm việc có khách không mời mà đến.
“Hi everybody, chào buổi chiều.” Gương mặt Tống Trân tràn đầy ý cười, mang một đôi giày cao gót hơn mười centimet từ từ bước đến.
“Chị Trân!”
“Chị Trân, lâu rồi chị không đến!”
“…”
Vừa thấy Tống Trân tiến vào, mấy cô gái trong phòng làm việc liền vây lấy cô ấy, họ đều là fan của Tống Trân. Tống Trân nhân cơ hội nhéo mấy khuôn mặt nhỏ nhiều thịt: “Nhìn các em kêu gào kìa.”
Hà An Nhiên thấy cô ấy ngang nhiên đùa giỡn nhân viên nhà mình thì cười nói: “Hôm nay cậu rảnh nhỉ.”
Tống Trân cười cười, buông khuôn mặt thịt thịt ra, vỗ bả vai cô gái đó, sau đó đi qua chỗ Hà An Nhiên.
“Đây là mình tranh thủ lúc nhàn rỗi thôi. Mấy ngày nữa phải đến đoàn làm phim rồi, không rảnh để đến đây với cậu đâu.”
Hà An Nhiên liếc cô ấy một cái: “Ồ, vinh hạnh của mình.”
Tống Trân lập tức khoe khoang: “Không phải sao.”
Đôi mắt cô ấy đảo qua đảo lại, phát hiện không có Tôn Duyệt.
“Tôn Duyệt đâu?”
“Hôm nay cậu ấy xin nghỉ, không đến.”
Tống Trân à một tiếng. Một lát sau, dường như là nghĩ đến chuyện lớn gì đó, cô ấy đi đến trước mặt Hà An Nhiên
“Cậu biết nữ số hai của Cẩm Tú là ai không?”
Hà An Nhiên gật đầu: “Bùi Nhạc.”
“Cậu biết à?” Tống Trân kinh ngạc.
“Mình có xem họp báo khai máy.”
Tống Trân đặt mông ngồi bên cạnh Hà An Nhiên: “Mình không ngờ nữ số hai lại là Bùi Nhạc, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hà An Nhiên mỉm cười.
“Cậu còn cười, cậu quên lúc học đại học cái con người hèn hạ kia đã làm gì cậu à?”
“Không quên mà, không phải chúng ta cũng đã trả đũa sao?”
Nhắc đến việc này, tưởng tượng đến bộ dạng chật vật của Bùi Nhạc khi đó, Tống Trân cười đến mức đau cả bụng.
Nói đến chuyện xưa của cô và Bùi Nhạc, nguyên nhân chính là Từ Diễm, bởi vì Từ Diễm khiến người ta quá thích.
Lúc học đại học, Bùi Nhạc là hoa khôi của khoa Điện ảnh, vẻ ngoài đẹp, gia thế tốt, tính cách lại cao ngạo. Lúc đó, hoa khôi khoa Điện ảnh theo đuổi tài tử khoa Phát thanh Từ Diễm là chuyện ai cũng biết, nhưng hoa khôi không theo đuổi được, cũng là chuyện mà ai cũng biết. Hơn nữa, người xa cách từ ngàn dặm như Từ Diễm lại cố tình chỉ đối xử tốt với một người, đó là Hà An Nhiên.
Bùi Nhạc bởi vì Từ Diễm mà không chỉ một lần đi tìm Hà An Nhiên gây phiền toái. Bùi Nhạc chỉnh Hà An Nhiên, Tống Trân và cô cũng trả đũa lại, nhưng Tống Trân không dễ nói chuyện như Hà An Nhiên nên thường gậy ông đập lưng ông, mối thù giữa ba người càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Tống Trân và Bùi Nhạc là sinh viên khoa Điện ảnh, cho nên tốt nghiệp xong liền vào giới giải trí. Hai người thân là nghệ sĩ cùng thời nhưng khoảng cách lại khác nhau như trời với đất. Bùi Nhạc có hậu trường lớn, dựa vào quan hệ trong nhà mà tốt nghiệp liền nhận được một vai chính, ngắn ngủn một năm đã bay nhanh đến vị trí nữ diễn viên tuyến một, còn Tống Trân đến bây giờ cũng chỉ được xếp vào hạng nhìn quen mắt mà thôi, nhưng mà cô ấy dễ tính nên cũng không để ý lắm.
“Nói cũng thật là, lúc trước hoàn toàn không có tin tức Bùi Nhạc làm nữ số hai, đột nhiên lại quyết định là cô ta.”
“Phía sau Bùi Nhạc có hậu trường lớn như vậy, cô ta muốn vai gì mà không có.”
Bố của Bùi Nhạc là nhân sĩ nổi danh trong thương giới, thực lực của tập đoàn Bùi thị ở thương giới cũng không thể khinh thường. Nhà cô ta muốn lót đường cho cô ta ở giới giải trí quả thực chỉ như giải quyết một bữa ăn sáng mà thôi.
Hà An Nhiên vừa nói như vậy, Tống Trân mới phản ứng lại, cô quên mất Bùi Nhạc là con gái lớn của Bùi thị.
“Đúng rồi, lúc ở đoàn làm phim cậu phải cẩn thận với Bùi Nhạc đấy, cô ta cũng không phải là người hiền lành gì.” Hà An Nhiên nghiêm túc nói.
“Đương nhiên mình biết cô ta là dạng người gì, không sao đâu.”
“Ừ, vậy thì mình an tâm rồi.”
...
Tan tầm, Hà An Nhiên cùng Tống Trân đi ăn cơm chiều, sau đó mới ai về nhà nấy.
“An Nhiên.”
Hà An Nhiên vừa đến cửa tiểu khu nhà mình thì đã bị người ta gọi lại. Giọng nói này có hơi quen tai, cô theo bản năng xoay người lại.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên đang đến gần mình, ăn mặc khéo léo, khí chất tao nhã, sau khi đến gần cô mới nhận ra, là Triệu Ức Từ.
“Cô… Cô Triệu …” Hà An Nhiên lắp bắp.
Triệu Ức Từ nhìn Hà An Nhiên đang đứng trước mặt mình, cảm thấy hốc mắt cay cay: “Là cô, không phải cô thì còn là ai! Cái con bé hư hỏng này, con và mẹ con giống y hệt nhau, đều không tim không phổi, nhiều năm rồi cũng không thấy gọi được một cuộc điện thoại!” Triệu Ức Từ vươn tay đánh lên bả vai Hà An Nhiên nhưng lực lại không mạnh.
“Cô Triệu, cô… cô đừng khóc, con biết sai rồi, con xin lỗi, con xin lỗi… sau này cô nói gì con cũng nghe được không…” Hà An Nhiên thấy Triệu Ức Từ lã chã chực khóc liền quýnh lên.
Thế giới này, Hà An Nhiên chỉ sợ hai người khóc. Một là mẹ cô - Thẩm Bội Tuệ, người còn lại chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt này.
“Được, vậy con cùng cô về đi.”
Hà An Nhiên: “…”
“Chuyện này…”
“Không phải vừa rồi con bảo cô nói gì con cũng nghe sao… Quả nhiên con và mẹ con giống nhau, chỉ biết nói dễ nghe…”
“Về về về, con về ạ.”
Đối mặt với Triệu Ức Từ, Hà An Nhiên chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.
...
Hà An Nhiên đứng trước cổng lớn nhà họ Chu, nhìn lại tất cả mọi thứ xung quanh. Một cảm giác quen thuộc đột nhiên lan tràn, cô rời đi nhiều năm như vậy, nơi này lại không có chút thay đổi nào. Cổng lớn quen thuộc, con đường quen thuộc, thậm chí là con người cũng quen thuộc.
“Đi thôi, nhìn gì đó, mau vào đi.” Trên mặt Triệu Ức Từ tràn đầy ý cười, dẫn Hà An Nhiên đi vào. Vừa vào sân, bà chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, cửa lớn liền được mở ra từ bên trong.
Triệu Ức Từ thấy là Chu Duyên Xuyên mở cửa thì sửng sốt: “Không phải chứ, sao con còn chưa đi?”
Chu Duyên Xuyên nhìn Hà An Nhiên bên cạnh Triệu Ức Từ, vẻ mặt xấu hổ, đây là mẹ ruột của anh sao? “Khụ khụ, tối nay con không đi.”
Triệu Ức Từ vừa đổi đổi dép lê vừa nói thầm: “Ngày thường nói gì cũng không giữ lại được, hôm nay đúng là kỳ lạ.”
Hà An Nhiên đứng cạnh Triệu Ức Từ, lời bà nói đương nhiên là cô nghe được. Cô nhìn Chu Duyên Xuyên, anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, tóc còn hơi ướt, có vẻ như vừa tắm xong, trên mũi còn đang mang một chiếc kính gọng vàng. Đang nhìn đến nhập thần, cô lại không ngờ Chu Duyên Xuyên cũng quay đầu nhìn cô, cô vội vàng ngồi xổm xuống, cúi đầu thay giày, dây giày màu trắng nho nhỏ bị cô làm cho rối loạn.
Chu Duyên Xuyên thấy cô học làm đà điểu thì không khỏi mỉm cười.
Triệu Ức Từ vừa ngẩng đầu liền thấy khóe môi mỉm cười của Chu Duyên Xuyên, bà liếc một cái, nói: “Không có việc gì thì cười làm gì.”
Khóe môi Chu Duyên Xuyên giật giật.
Động tác thay giày của Hà An Nhiên dừng lại.
“Ngây người ở đây làm gì, còn không đi rót nước cho An Nhiên.”
“Cô Triệu, không cần đâu ạ, con không khát nước.”
Chu Duyên Xuyên vừa đi rót nước vừa nói với cô: “Bên ngoài lạnh, uống chút nước cho ấm.”
Hà An Nhiên lựa chọn im lặng.
Chu Duyên Xuyên đứng ở bên bàn thủy tinh rót nước cho cô, còn cố tình lấy một lát chanh trong tủ lạnh ra bỏ vào ly. Anh biết Hà An Nhiên thích uống nước bỏ thêm một lát chanh.
Anh nhìn Triệu Ức Từ và Hà An Nhiên ngồi trên sô pha. Hà An Nhiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Triệu Ức Từ, hơi cúi đầu, mặt mày dịu dàng, khóe môi có nụ cười thanh khiết. Anh cứ bị cô hấp dẫn như vậy, nụ cười mỉm của cô cứ quẩn quanh trong lòng anh, không thể xóa nhòa.
“Cô Triệu, chú Chu đâu?”
“Chú Chu của con sao? Vẫn như cũ, xã giao.”
“Đã trễ thế này mà vẫn còn xã giao ạ?”
“Ừ, vừa cơm nước xong liền nhận được điện thoại, đi tham gia một tiệc rượu thương nghiệp rồi.”
“Uống nước đi.” Chu Duyên Xuyên bưng ly nước đi tới.
Hà An Nhiên thấy trong ly nước có một lát chanh nhỏ, thì ra thứ cô thích anh vẫn còn nhớ rõ.
Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh hai người họ, cũng không chen lời vào, chỉ cầm một tờ báo xem, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai người họ, cảm thấy rất mỹ mãn.
Tối hôm nay Triệu Ức Từ lôi kéo Hà An Nhiên nói chuyện rất lâu, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ, Triệu Ức Từ ngáp một cái.
“Cô Triệu, cô buồn ngủ rồi à, cô buồn ngủ thì cứ đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Triệu Ức Từ còn có chút luyến tiếc, nhưng lại ngáp thêm một cái.
“Quả nhiên là tuổi lớn rồi, không thức khuya nổi, cô đi ngủ trước. An Nhiên, lát nữa con cũng đi nghỉ sớm đi.”
“Vâng, con biết rồi.” Hà An Nhiên ngoan ngoãn nói.
Sau khi Triệu Ức Từ rời đi, trên sô pha chỉ còn lại Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên.
Chu Duyên Xuyên cúi đầu đọc báo không nói chuyện, Hà An Nhiên lại đứng ngồi không yên. Anh bất động, cô cũng không dám động.
“Này…” Cô mở miệng.
“Sao?”
Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu, dùng ngón tay đẩy mắt kính trên mũi.
Hà An Nhiên theo bản năng bị bàn tay anh hấp dẫn, thon dài rắn chắc, tay như búp măng, xương khớp rõ ràng, ngón tay chắc nịch sạch sẽ, còn đẹp hơn cả tay con gái.
Chu Duyên Xuyên thấy ánh mắt cô bị tay mình hấp dẫn, không khỏi đưa tay ra: “Muốn nắm một chút không?”
Hà An Nhiên thấy anh đưa tay đến đây, cô sửng sốt, gương mặt lập tức hồng như tôm luộc: “Không… Không cần…”
Chu Duyên Xuyên cũng không trêu cô nữa mà đặt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy.
“Đi thôi, lên tầng.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên nhanh chóng đứng lên đi theo sau Chu Duyên Xuyên.
“Phòng của mình chắc là không quên đi.”
Phòng của cô sao cô có thể quên, toàn bộ tầng hai chỉ có cô và Chu Duyên Xuyên ở, là hai phòng đối diện nhau.
“Vẫn là phòng trước kia à?” Cô dè dặt hỏi.
Chu Duyên Xuyên cười khẽ: “Không phải phòng trước kia, chẳng lẽ em còn muốn ở phòng anh à? Nhưng mà nếu em muốn ở, anh cũng không có ý kiến. Giường anh lớn, có thêm em nằm vẫn được.”
“Khụ khụ…”
“Đây rồi, em cứ thu dọn một chút rồi đi tắm rửa, nghe chưa?”
Hà An Nhiên gật đầu: “Vâng.”
Hà An Nhiên mở cửa đi vào, trong căn phòng này vẫn bài trí như trước kia, tất cả đều vẫn là vị trí cô quen thuộc. Ban công nhỏ của cô, bản phác họa trên bàn sách, còn có bồn hoa lan cạnh cửa sổ của cô.
Cô ngồi trên giường một lúc, sau đó mới đột nhiên nhớ ra mình còn chưa kịp mang gì theo thì đã bị Triệu Ức Từ đẩy vào xe. Cô nhìn tủ quần áo theo bản năng, đứng dậy đi qua, mở tủ quần áo, tất cả đều là quần áo của cô, thậm chí còn có áo đồng phục chỉnh tề, đều là quần áo hồi cao trung.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Duyên Xuyên: Mẹ, mẹ như vậy sẽ không có con dâu! Càng sẽ không có cháu trai!
Danh sách chương