Cố Hương Liên nhìn thấy Diệp Khuynh Lăng nheo mắt đổi tư thế ngồi, biếng nhác bưng rượu lên nhấp, ánh mặt đặt vào Lâm Văn Trúc đang ở giữa sân khấu, thế này chính là hơi có hứng rồi.
Cố Hương Liên khẽ thở dài một hơi, hơi hoài nghi phán đoán của mình, là một người phụ nữ, đối với sự theo đuổi tán tụng mà Lâm Văn Trúc nhận được cô nói không ghen tị là giả, cô cũng từng được theo đuổi tán tụng nhiệt liệt như thế, nhưng mà rốt cuộc cũng không thể so được với Lâm Văn Trúc. Phượng Vũ Thiên mở cửa làm ăn bao năm, đương nhiên có một số lượng lớn khách trung thành, những khách đó tìm được sở thích của họ giữa hàng tá “nữ thần”, nhưng Lâm Văn Trúc thì khác, cô ấy hấp dẫn một đám người trước đây chưa từng đến Phượng Vũ Thiên, đây là khác biệt về bản chất.
Hôm Lâm Văn Trúc lên sân khấu, mặc đồ của cung nữ cổ đại, ngồi ở phía sau tấm rèm chắn, tấu đàn tranh và hát, không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, rất nhiều người hiếu kì người đằng sau tấm rèm chắn này có dung nhan thế nào, sau đó khi tấm rèm dần được kéo ra, màn sương trắng mờ ảo, giật mình như tiên cảnh, mà người đàn hát sau tầng mây đó giống như tiên nữ hạ phàm, cái danh tiên nữ của Lâm Văn Trúc từ đó cũng mau chóng nổi tiếng. ++
Bây giờ không lưu hành hình thức biểu diễn này, thậm chí còn cảm thấy lạc hậu, mấy thứ của người Tây rất được ưa chuộng, ngay cả như Chu Nhan, cô ta cố gắng làm ra vẻ, cũng không phải không ai phát hiện ra. Cô ta có những trải nghiệm cuộc đời như nhân vật trong hí khúc mới có, gia cảnh giàu có, người nhà thậm chí còn đưa cô ta đi du học, nhưng mà khi cô ta trở về, gia đình tan nát, cha mẹ người thân đều chết trong chiến tranh, cô ta lưu lạc vào thành Vĩnh Ninh rồi được Phượng Vũ Thiên giữ lại, cũng bởi cô ta có thể hát ngoại ngữ mà nhanh chóng được yêu thích tán tụng. Nhưng mà người đã từng là đại tiểu thư này muốn trèo cao, chính là bởi chỉ có cô ta có thể hát được ngoại ngữ, vì thế không ai có thể thay thế vị trí của cô ta.
Màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc, có thể coi là đã lỗi thời, nhưng mà cô ấy lại thành công, thành công không có nghĩa là hình thức này thật sự có thể khiến người ta đón nhận, mấy phòng ca múa khác không phải không có ai bắt chước, nhưng không một ai thành công, người thật sự thành công chỉ có một mình Lâm Văn Trúc, khí chất và hình thức biểu diễn này của cô phối hợp hoàn mỹ, hình thành một sự hưởng thụ tuyệt hảo.
Cố Hương Liên thậm chí còn có suy nghĩ hơi phản đối, tiết mục của Lâm Văn Trúc sở dĩ được sắp xếp ở cuối cùng, chưa hẳn là bởi nó có khả năng giữ chân mọi người, mà là sau khi mọi người đã nghe nhiều ca khúc ồn ào náo nhiệt như thế, âm nhạc của cô ấy vừa khéo có thể thanh lọc lỗ tai, vì thế liền có vẻ đặc biệt.
Hai chân Diệp Khuynh Lăng vắt vào nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đùa cợt, ánh mắt thì vô cùng có ý đùa, khiến người ta rất muốn biết, lúc này hắn đang cười gì, có gì đáng để buồn cười. ++
“Cô ấy là ai?” Diệp Khuynh Lăng nhìn chăm chú bóng dáng trên sân khấu, mỹ nhân hiếm có, điều hiếm có chính là khí chất riêng biệt của mỹ nhân.
Cố Hương Liên nhíu mày, dường như không biết nên nói như thế nào.
“Sao?” Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới nhìn cô, ngón tay gõ xuống bàn, hơi thiếu kiên nhẫn.
“Từ sau khi cô ấy đến biểu diễn, việc làm ăn tăng lên không ít, hình như cô ấy là người của đại thiếu.” Cố Hương Liên quan sát vẻ mặt của Diệp Khuynh Lăng, cũng nhìn ra hắn hơi có hứng với Lâm Văn Trúc này. ++
Nụ cười của Diệp Khuynh Lăng càng rộ hơn, hắn đương nhiên hiểu Cố Hương Liên có ý gì.
Không phải hắn chưa từng đưa người rời khỏi Phượng Vũ Thiên, nếu không thì cái thanh danh phong lưu đó của hắn truyền ra thế nào được? Nhưng mà người mà hắn đưa đi, mười người thì có tám chín người sống qua được mấy ngày, hoặc là chết oan chết uổng, hoặc là mất tích ly kì, nói ra kể cũng lạ, xảy ra chuyện như thế, theo lý mà nói người thông minh một chút nên biết cách xa hắn mới phải, nhưng mà vẫn cứ có người không ngừng nhào đến, tự tin rằng mình có thể trở thành người phụ nữ đặc biệt nhất.
Cố Hương Liên ác độc nghĩ, có lẽ sự tồn tại của Đặng Thanh Vân đã cho cô ảo giác.
Cũng phải, có người phụ nữ nào không muốn trở thành Đặng Thanh Vân thứ hai được tam thiếu nhà họ Diệp giấu kỹ bảo vệ chứ.
Lời vừa rồi của Cố Hương Liên là muốn nhắc nhở hắn đừng động vào Lâm Văn Trúc, một là vì Lâm Văn Trúc là người của đại thiếu, hai là có Lâm Văn Trúc thì Phượng Vũ Thiên càng có thể tài nguyên cuồn cuộn, để người mà đại thiếu vất vả bồi dưỡng thay Phượng Vũ Thiên kiếm tiền, cảm giác này hẳn sẽ rất tuyệt, chí ít thì rất phù hợp với thói quen làm việc của Diệp Khuynh Lăng.
Lâm Văn Trúc biểu diễn xong, cúi đầu với những người dưới khán đài, sau đó xoay người rời đi. Mà bóng lưng rời đi của cô, cũng bị vài người nhìn đến si mê, hận không thể mọc mắt trên người cô. Không cần tưởng tượng thì cũng biết cô sẽ nhận được bao nhiêu lẵng hoa bao nhiêu lời mời. ++
Lý Xuyên Dương là một trong những người ái mộ Lâm Văn Trúc, chỉ cần có màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc, anh ta nhất định sẽ đến cổ vũ, chính là vì số lần anh ta đến đây quá thường xuyên đã thu hút sự chú ý của Thẩm Mông Chi và Hàn Văn Nguyên.
Thẩm Mông Chi xem xong màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc thì không nhịn được mà vỗ tay, “Không tệ, đúng là không tệ”.
“Muốn mua về nhà thì gộp vào đi.” Đây là đánh giá của Hàn Văn Nguyên.
Lý Xuyên Dương tức giận, “Cậu cho rằng cô ấy là vật phẩm gì chứ hả!”.
Hàn Văn Nguyên sờ mũi, “Là nữ thần nữ thần, được chưa?”.
Thẩm Mông Chi nhìn Lý Xuyên Dương, “Cậu cũng đến báo danh nhiều ngày rồi, chưa định hành động ư?”. ++
Mấy cô gái trong phòng ca múa này, bất luận là biểu hiện thế nào, đều có một con đường có thể đi. Chỉ cần nhìn trúng thì có thể hẹn ra ngoài, đương nhiên, đối phương có đồng ý hay không lại là một chuyện khác, chuyện này phải xem sự suy xét của cô gái, tiêu chuẩn suy xét thường là thân phận địa vị vân vân.
Người như họ, đương nhiên có thể khiến rất nhiều người phụ nữ cam tâm tình nguyện bổ nhào vào, thậm chí còn không cần họ chủ động.
Hàn Văn Nguyên cũng gật đầu, “Lúc này thì có thể cùng đi ăn khuya”.
Lý Xuyên Dương ngẫm nghĩ, nhớ đến gương mặt thuần khiết đó, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, tiếp đó lửa bốc phừng phừng, nhưng anh ta cũng chưa hoàn toàn mất lý trí, “Tam thiếu ở đây”.
Thẩm Mông Chi bĩu môi, rất dễ thấy là không có thiện cảm gì với vị tam thiếu đó, mặc dù họ không được coi là quân tử, nhưng cũng cực kì khinh bỉ với những hành vi của Diệp Khuynh Lăng, cả đời này chuyện tốt nhất mà Diệp Khuynh Lăng làm được chính là đầu thai nhỉ! Thỉnh thoảng vẫn nghĩ không thông, Tư lệnh Diệp thông minh một đời, sao lại xử lý hồ đồ với những chuyện mà Diệp Khuynh Lăng làm như thế.
Những chuyện khốn nạn Diệp Khuynh Lăng đã làm quả thực có thể viết sách cũng không hết.
Điều khiến người ta không yêu thương được đó là vậy mà Diệp Khuynh Lăng dẫn quân đội đoạt Đặng Thanh Vân đang tiến hành hôn lễ về, chuyện này khiến nhà họ Diệp vô cùng hổ thẹn, hành vi vô sỉ đó có khác gì với phường lưu manh? Sau đó thì là Diệp Khuynh Lăng cưng chiều Đặng Thanh Vân, khiến Đặng Thanh Vân bức vợ đầu của cậu ta tự sát, cho dù thế thì cũng không có nửa phần áy náy, quả thực cùng Đặng Thanh Vân sinh một đứa con trải qua cuộc sống thần tiên, trong nhà có thiếp đẹp, bên ngoài có hồng nhan tri kỷ.
Còn có một lời đồn khác, nhị thiếu nhà họ Diệp cơ thể suy nhược, Diệp Khuynh Lăng đi vào bưng theo thuốc mà nhị thiếu không thể uống, hại chết nhị thiếu. Mặc dù cũng có lời đồn nhị thiếu là bị đại thiếu hại chết, nhưng phán đoán từ nhân phẩm của đại thiếu và tam thiếu, mọi người đều tin vào lời đồn thứ nhất hơn.
Người bất trung bất nghĩa như thế, lúc họ làm việc vẫn phải suy xét đến ý kiến của cậu ta, nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì bực bội dồn nén rồi.
Lý Xuyên Dương dứt khoát đi tìm Kim tỷ, nhờ Kim tỷ truyền lời với tam thiếu, họ muốn mời tam thiếu cùng đánh mạt chược. ++
Đánh mạt chược cũng có điển cố, tam thiếu nhà họ Diệp từng nhìn trúng một vũ nữ ở đây, vừa khéo cô gái đó đã sớm bị người khác nhìn trúng, khi ấy cậu ta bèn đưa ra cách giải quyết là cùng đánh mạt chược, ai thắng thì có thể đưa cô gái đó đi, bất cứ ai cũng không được can dự vào.
Về phần kết quả, đương nhiên là tam thiếu thắng, dù sao thì hai người còn lại cũng là người của tam thiếu, ba chọi một thì sao có thể thua được. Cuối cùng người đàn ông kia và cô vũ nữ đó có kết cục thế nào không ai quan tâm, mọi người chỉ biết là họ chưa từng xuất hiện trở lại.
Diệp Khuynh Lăng nghe Kim tỷ truyền lời xong, cười thờ ơ, rồi liếc nhìn Cố Hương Liên một cái sâu kín, xem đi, hắn không định động vào Lâm Văn Trúc, nhưng người khác thì lại muốn đưa tới cửa, hắn có cách nào được? ++
Ba người Lý Xuyên Dương nghĩ nếu Diệp Khuynh Lăng từ chối, vậy thì tất cả dễ nói, đương nhiên là chứng tỏ Diệp Khuynh Lăng không có hứng thú với Lâm Văn Trúc, họ cũng không cần cố kị hắn, nhưng tin tức Kim tỷ truyền về là Diệp Khuynh Lăng không từ chối.
Lý Xuyên Dương nghe thấy tin này thì rất rõ ràng là thay đổi sắc mặt, rồi anh ta mau chóng phục hồi lại, nhìn Kim tỷ, “Phiền Kim tỷ đi chuẩn bị nhé!”.
Hàn Văn Nguyên và Thẩm Mông Chi đồng thời nhìn Lý Xuyên Dương, chuyện thế này, người thông minh một chút đều biết nên làm thế nào, tam thiếu đó, trong thành này ai cũng có thể đắc tội nhưng cậu ta thì không thể, dù là đắc tội Tư lệnh Diệp thì cũng đừng đắc tội vị tam thiếu này, bởi vì Tư lệnh Diệp ít nhất có thể nói đạo lý hiểu lý lẽ, còn vị tam thiếu này thì chỉ làm việc theo ý thích, một khi cậu ta không vui, mặc kệ bạn là ai, dứt khoát cứ bị lột da đi. ++
Lý Xuyên Dương cười với hai người bạn tốt, “Nếu tam thiếu đã đồng ý đánh mạt chược, chúng ta cũng làm theo quy củ là được, tam thiếu chắc hẳn cũng không phải người không thua nổi đâu”.
Thẩm Mông Chi thầm kinh ngạc, thế này là Lý Xuyên Dương định thật sự đưa Lâm Văn Trúc đi? Anh ta không ngờ rằng Lý Xuyên Dương thật sự để tâm đến ca nữ đó như thế, không tiếc chặn đường ù từ trong tay tam thiếu, anh ta ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được, trừ đám chim oanh chim yến của tam thiếu, bây giờ bên cạnh tam thiếu còn có một Cố Hương Liên, việc gì phải muốn miếng thịt trong miệng trong nồi nữa.
Hàn Văn Nguyên cũng mau chóng phản ứng lại, đây là Lý Xuyên Dương nhờ hai người họ lát nữa lúc đánh mạt chược liên hợp lại, tính toán đến kết quả khi đắc tội tam thiếu nhà họ Diệp, chỉ là một người phụ nữ thôi, dựa vào thân phận của ba người họ, tam thiếu hẳn là sẽ không ghi hận trong lòng mới phải.
Cứ vậy, ván bài im lặng hình thành.
Nếu Lâm Văn Trúc biết được chuyện này trước, có lẽ cũng phải thầm thở dài, vốn là bắt nguồn từ cô, nhưng lại chỉ có cô không có quyền lựa chọn, đây cũng được coi là một chuyện rất buồn cười rồi.
Cố Hương Liên khẽ thở dài một hơi, hơi hoài nghi phán đoán của mình, là một người phụ nữ, đối với sự theo đuổi tán tụng mà Lâm Văn Trúc nhận được cô nói không ghen tị là giả, cô cũng từng được theo đuổi tán tụng nhiệt liệt như thế, nhưng mà rốt cuộc cũng không thể so được với Lâm Văn Trúc. Phượng Vũ Thiên mở cửa làm ăn bao năm, đương nhiên có một số lượng lớn khách trung thành, những khách đó tìm được sở thích của họ giữa hàng tá “nữ thần”, nhưng Lâm Văn Trúc thì khác, cô ấy hấp dẫn một đám người trước đây chưa từng đến Phượng Vũ Thiên, đây là khác biệt về bản chất.
Hôm Lâm Văn Trúc lên sân khấu, mặc đồ của cung nữ cổ đại, ngồi ở phía sau tấm rèm chắn, tấu đàn tranh và hát, không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, rất nhiều người hiếu kì người đằng sau tấm rèm chắn này có dung nhan thế nào, sau đó khi tấm rèm dần được kéo ra, màn sương trắng mờ ảo, giật mình như tiên cảnh, mà người đàn hát sau tầng mây đó giống như tiên nữ hạ phàm, cái danh tiên nữ của Lâm Văn Trúc từ đó cũng mau chóng nổi tiếng. ++
Bây giờ không lưu hành hình thức biểu diễn này, thậm chí còn cảm thấy lạc hậu, mấy thứ của người Tây rất được ưa chuộng, ngay cả như Chu Nhan, cô ta cố gắng làm ra vẻ, cũng không phải không ai phát hiện ra. Cô ta có những trải nghiệm cuộc đời như nhân vật trong hí khúc mới có, gia cảnh giàu có, người nhà thậm chí còn đưa cô ta đi du học, nhưng mà khi cô ta trở về, gia đình tan nát, cha mẹ người thân đều chết trong chiến tranh, cô ta lưu lạc vào thành Vĩnh Ninh rồi được Phượng Vũ Thiên giữ lại, cũng bởi cô ta có thể hát ngoại ngữ mà nhanh chóng được yêu thích tán tụng. Nhưng mà người đã từng là đại tiểu thư này muốn trèo cao, chính là bởi chỉ có cô ta có thể hát được ngoại ngữ, vì thế không ai có thể thay thế vị trí của cô ta.
Màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc, có thể coi là đã lỗi thời, nhưng mà cô ấy lại thành công, thành công không có nghĩa là hình thức này thật sự có thể khiến người ta đón nhận, mấy phòng ca múa khác không phải không có ai bắt chước, nhưng không một ai thành công, người thật sự thành công chỉ có một mình Lâm Văn Trúc, khí chất và hình thức biểu diễn này của cô phối hợp hoàn mỹ, hình thành một sự hưởng thụ tuyệt hảo.
Cố Hương Liên thậm chí còn có suy nghĩ hơi phản đối, tiết mục của Lâm Văn Trúc sở dĩ được sắp xếp ở cuối cùng, chưa hẳn là bởi nó có khả năng giữ chân mọi người, mà là sau khi mọi người đã nghe nhiều ca khúc ồn ào náo nhiệt như thế, âm nhạc của cô ấy vừa khéo có thể thanh lọc lỗ tai, vì thế liền có vẻ đặc biệt.
Hai chân Diệp Khuynh Lăng vắt vào nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đùa cợt, ánh mắt thì vô cùng có ý đùa, khiến người ta rất muốn biết, lúc này hắn đang cười gì, có gì đáng để buồn cười. ++
“Cô ấy là ai?” Diệp Khuynh Lăng nhìn chăm chú bóng dáng trên sân khấu, mỹ nhân hiếm có, điều hiếm có chính là khí chất riêng biệt của mỹ nhân.
Cố Hương Liên nhíu mày, dường như không biết nên nói như thế nào.
“Sao?” Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới nhìn cô, ngón tay gõ xuống bàn, hơi thiếu kiên nhẫn.
“Từ sau khi cô ấy đến biểu diễn, việc làm ăn tăng lên không ít, hình như cô ấy là người của đại thiếu.” Cố Hương Liên quan sát vẻ mặt của Diệp Khuynh Lăng, cũng nhìn ra hắn hơi có hứng với Lâm Văn Trúc này. ++
Nụ cười của Diệp Khuynh Lăng càng rộ hơn, hắn đương nhiên hiểu Cố Hương Liên có ý gì.
Không phải hắn chưa từng đưa người rời khỏi Phượng Vũ Thiên, nếu không thì cái thanh danh phong lưu đó của hắn truyền ra thế nào được? Nhưng mà người mà hắn đưa đi, mười người thì có tám chín người sống qua được mấy ngày, hoặc là chết oan chết uổng, hoặc là mất tích ly kì, nói ra kể cũng lạ, xảy ra chuyện như thế, theo lý mà nói người thông minh một chút nên biết cách xa hắn mới phải, nhưng mà vẫn cứ có người không ngừng nhào đến, tự tin rằng mình có thể trở thành người phụ nữ đặc biệt nhất.
Cố Hương Liên ác độc nghĩ, có lẽ sự tồn tại của Đặng Thanh Vân đã cho cô ảo giác.
Cũng phải, có người phụ nữ nào không muốn trở thành Đặng Thanh Vân thứ hai được tam thiếu nhà họ Diệp giấu kỹ bảo vệ chứ.
Lời vừa rồi của Cố Hương Liên là muốn nhắc nhở hắn đừng động vào Lâm Văn Trúc, một là vì Lâm Văn Trúc là người của đại thiếu, hai là có Lâm Văn Trúc thì Phượng Vũ Thiên càng có thể tài nguyên cuồn cuộn, để người mà đại thiếu vất vả bồi dưỡng thay Phượng Vũ Thiên kiếm tiền, cảm giác này hẳn sẽ rất tuyệt, chí ít thì rất phù hợp với thói quen làm việc của Diệp Khuynh Lăng.
Lâm Văn Trúc biểu diễn xong, cúi đầu với những người dưới khán đài, sau đó xoay người rời đi. Mà bóng lưng rời đi của cô, cũng bị vài người nhìn đến si mê, hận không thể mọc mắt trên người cô. Không cần tưởng tượng thì cũng biết cô sẽ nhận được bao nhiêu lẵng hoa bao nhiêu lời mời. ++
Lý Xuyên Dương là một trong những người ái mộ Lâm Văn Trúc, chỉ cần có màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc, anh ta nhất định sẽ đến cổ vũ, chính là vì số lần anh ta đến đây quá thường xuyên đã thu hút sự chú ý của Thẩm Mông Chi và Hàn Văn Nguyên.
Thẩm Mông Chi xem xong màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc thì không nhịn được mà vỗ tay, “Không tệ, đúng là không tệ”.
“Muốn mua về nhà thì gộp vào đi.” Đây là đánh giá của Hàn Văn Nguyên.
Lý Xuyên Dương tức giận, “Cậu cho rằng cô ấy là vật phẩm gì chứ hả!”.
Hàn Văn Nguyên sờ mũi, “Là nữ thần nữ thần, được chưa?”.
Thẩm Mông Chi nhìn Lý Xuyên Dương, “Cậu cũng đến báo danh nhiều ngày rồi, chưa định hành động ư?”. ++
Mấy cô gái trong phòng ca múa này, bất luận là biểu hiện thế nào, đều có một con đường có thể đi. Chỉ cần nhìn trúng thì có thể hẹn ra ngoài, đương nhiên, đối phương có đồng ý hay không lại là một chuyện khác, chuyện này phải xem sự suy xét của cô gái, tiêu chuẩn suy xét thường là thân phận địa vị vân vân.
Người như họ, đương nhiên có thể khiến rất nhiều người phụ nữ cam tâm tình nguyện bổ nhào vào, thậm chí còn không cần họ chủ động.
Hàn Văn Nguyên cũng gật đầu, “Lúc này thì có thể cùng đi ăn khuya”.
Lý Xuyên Dương ngẫm nghĩ, nhớ đến gương mặt thuần khiết đó, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, tiếp đó lửa bốc phừng phừng, nhưng anh ta cũng chưa hoàn toàn mất lý trí, “Tam thiếu ở đây”.
Thẩm Mông Chi bĩu môi, rất dễ thấy là không có thiện cảm gì với vị tam thiếu đó, mặc dù họ không được coi là quân tử, nhưng cũng cực kì khinh bỉ với những hành vi của Diệp Khuynh Lăng, cả đời này chuyện tốt nhất mà Diệp Khuynh Lăng làm được chính là đầu thai nhỉ! Thỉnh thoảng vẫn nghĩ không thông, Tư lệnh Diệp thông minh một đời, sao lại xử lý hồ đồ với những chuyện mà Diệp Khuynh Lăng làm như thế.
Những chuyện khốn nạn Diệp Khuynh Lăng đã làm quả thực có thể viết sách cũng không hết.
Điều khiến người ta không yêu thương được đó là vậy mà Diệp Khuynh Lăng dẫn quân đội đoạt Đặng Thanh Vân đang tiến hành hôn lễ về, chuyện này khiến nhà họ Diệp vô cùng hổ thẹn, hành vi vô sỉ đó có khác gì với phường lưu manh? Sau đó thì là Diệp Khuynh Lăng cưng chiều Đặng Thanh Vân, khiến Đặng Thanh Vân bức vợ đầu của cậu ta tự sát, cho dù thế thì cũng không có nửa phần áy náy, quả thực cùng Đặng Thanh Vân sinh một đứa con trải qua cuộc sống thần tiên, trong nhà có thiếp đẹp, bên ngoài có hồng nhan tri kỷ.
Còn có một lời đồn khác, nhị thiếu nhà họ Diệp cơ thể suy nhược, Diệp Khuynh Lăng đi vào bưng theo thuốc mà nhị thiếu không thể uống, hại chết nhị thiếu. Mặc dù cũng có lời đồn nhị thiếu là bị đại thiếu hại chết, nhưng phán đoán từ nhân phẩm của đại thiếu và tam thiếu, mọi người đều tin vào lời đồn thứ nhất hơn.
Người bất trung bất nghĩa như thế, lúc họ làm việc vẫn phải suy xét đến ý kiến của cậu ta, nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì bực bội dồn nén rồi.
Lý Xuyên Dương dứt khoát đi tìm Kim tỷ, nhờ Kim tỷ truyền lời với tam thiếu, họ muốn mời tam thiếu cùng đánh mạt chược. ++
Đánh mạt chược cũng có điển cố, tam thiếu nhà họ Diệp từng nhìn trúng một vũ nữ ở đây, vừa khéo cô gái đó đã sớm bị người khác nhìn trúng, khi ấy cậu ta bèn đưa ra cách giải quyết là cùng đánh mạt chược, ai thắng thì có thể đưa cô gái đó đi, bất cứ ai cũng không được can dự vào.
Về phần kết quả, đương nhiên là tam thiếu thắng, dù sao thì hai người còn lại cũng là người của tam thiếu, ba chọi một thì sao có thể thua được. Cuối cùng người đàn ông kia và cô vũ nữ đó có kết cục thế nào không ai quan tâm, mọi người chỉ biết là họ chưa từng xuất hiện trở lại.
Diệp Khuynh Lăng nghe Kim tỷ truyền lời xong, cười thờ ơ, rồi liếc nhìn Cố Hương Liên một cái sâu kín, xem đi, hắn không định động vào Lâm Văn Trúc, nhưng người khác thì lại muốn đưa tới cửa, hắn có cách nào được? ++
Ba người Lý Xuyên Dương nghĩ nếu Diệp Khuynh Lăng từ chối, vậy thì tất cả dễ nói, đương nhiên là chứng tỏ Diệp Khuynh Lăng không có hứng thú với Lâm Văn Trúc, họ cũng không cần cố kị hắn, nhưng tin tức Kim tỷ truyền về là Diệp Khuynh Lăng không từ chối.
Lý Xuyên Dương nghe thấy tin này thì rất rõ ràng là thay đổi sắc mặt, rồi anh ta mau chóng phục hồi lại, nhìn Kim tỷ, “Phiền Kim tỷ đi chuẩn bị nhé!”.
Hàn Văn Nguyên và Thẩm Mông Chi đồng thời nhìn Lý Xuyên Dương, chuyện thế này, người thông minh một chút đều biết nên làm thế nào, tam thiếu đó, trong thành này ai cũng có thể đắc tội nhưng cậu ta thì không thể, dù là đắc tội Tư lệnh Diệp thì cũng đừng đắc tội vị tam thiếu này, bởi vì Tư lệnh Diệp ít nhất có thể nói đạo lý hiểu lý lẽ, còn vị tam thiếu này thì chỉ làm việc theo ý thích, một khi cậu ta không vui, mặc kệ bạn là ai, dứt khoát cứ bị lột da đi. ++
Lý Xuyên Dương cười với hai người bạn tốt, “Nếu tam thiếu đã đồng ý đánh mạt chược, chúng ta cũng làm theo quy củ là được, tam thiếu chắc hẳn cũng không phải người không thua nổi đâu”.
Thẩm Mông Chi thầm kinh ngạc, thế này là Lý Xuyên Dương định thật sự đưa Lâm Văn Trúc đi? Anh ta không ngờ rằng Lý Xuyên Dương thật sự để tâm đến ca nữ đó như thế, không tiếc chặn đường ù từ trong tay tam thiếu, anh ta ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được, trừ đám chim oanh chim yến của tam thiếu, bây giờ bên cạnh tam thiếu còn có một Cố Hương Liên, việc gì phải muốn miếng thịt trong miệng trong nồi nữa.
Hàn Văn Nguyên cũng mau chóng phản ứng lại, đây là Lý Xuyên Dương nhờ hai người họ lát nữa lúc đánh mạt chược liên hợp lại, tính toán đến kết quả khi đắc tội tam thiếu nhà họ Diệp, chỉ là một người phụ nữ thôi, dựa vào thân phận của ba người họ, tam thiếu hẳn là sẽ không ghi hận trong lòng mới phải.
Cứ vậy, ván bài im lặng hình thành.
Nếu Lâm Văn Trúc biết được chuyện này trước, có lẽ cũng phải thầm thở dài, vốn là bắt nguồn từ cô, nhưng lại chỉ có cô không có quyền lựa chọn, đây cũng được coi là một chuyện rất buồn cười rồi.
Danh sách chương