Lâm Văn Trúc thay đồ xong đi ra thì thấy Kim tỷ đang chờ mình, tất cả mọi sự vụ của Phượng Vũ Thiên đều do Kim tỷ xử lý, bao gồm căn phòng thay đồ đặc biệt nho nhỏ mà Lâm Văn Trúc nhận được, đương nhiên điều này từng khiến những người khác ghen tị, nhưng lại bị Kim tỷ dùng vài ba câu giải quyết xong. Cho dù người khác có bất mãn hơn nữa thì cũng chỉ dám nói mấy lời than vãn xót xa trước mặt Lâm Văn Trúc, hỏi cô chỗ chống lưng vững chắc của cô là ai, bởi vậy mà cũng có thể biết được sự cứng rắn của Kim tỷ.
“Kim tỷ.” Lâm Văn Trúc đi đến trước mặt Kim tỷ, với Kim tỷ cô vẫn có mấy phần cảm kích.
“Hội tam thiếu muốn đánh mạt chược, em cũng đi qua tiếp đi!” Kim tỷ nở một nụ cười mê người.
Lâm Văn Trúc hơi ngạc nhiên, thực sự là từ trước tới giờ Kim tỷ chưa bao giờ yêu cầu cô như thế, cho dù là người có thân phận lừng lẫy mời cô, chỉ cần cô nói một tiếng không làm, Kim tỷ sẽ thay cô xử lý, ngay cả từ chối cho có lệ cô cũng không cần. Nhưng hôm nay hiển nhiên không như thế, lời của Kim tỷ không để cho cô cự tuyệt.
“Vâng.”
Sự thức thời của cô khiến Kim tỷ rất hài lòng, chị ta khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
Lâm Văn Trúc được Kim tỷ đưa đến phòng bài, trong phòng trang hoàng tinh xảo hoa lệ, trên tường treo bức tranh phương Tây màu sắc rực rỡ, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu lóe mắt, ngay cả bàn ghế cũng vô cùng đẹp đẽ tinh tế, tác phong thổ hào như thế, khiến người ta không thể không cảm khái Phượng Vũ Thiên rốt cuộc có tiền đến thế nào. Lâm Văn Trúc không phải là người duy nhất được Kim tỷ mời vào phòng bài này, trước khi cô đến, mấy người Liễu Như Ngọc, Chu Nhan đã đứng ở bên Thẩm Mông Chi, Hàn Văn Nguyên, còn Cố Hương Liên thì đứng phía sau tam thiếu nhà họ Diệp, đó là vị trí độc nhất của cô ấy, không ai dám cướp đoạt.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Lâm Văn Trúc bị Kim tỷ đẩy đến vị trí cạnh chỗ bàn ở giữa Diệp Khuynh Lăng và Lý Xuyên Dương, “Tiểu Trúc nhà chúng tôi còn chưa biết chơi mạt chược, tôi bèn bảo em ấy đến mở mang kiến thức, mấy cậu nhất định không được chê em ấy đâu nhé”.
Diệp Khuynh Lăng không lên tiếng, càng không có ý nhìn Lâm Văn Trúc, điều này khiến người ta phải nghi hoặc về suy nghĩ của hắn. Thẩm Mông Chi nhìn Diệp Khuynh Lăng một cái, lựa chọn lên tiếng, “Chúng tôi đâu dám chê tiên nữ chứ”.
Kim tỷ cầm quạt che một nửa bên mặt, “Thẩm thiếu biết nói đùa thật đấy, Tiểu Trúc nhà chúng tôi không gánh nổi cái danh tiên nữ đó đâu, ngộ nhỡ thật sự chọc đến thần tiên trên trời thì làm sao?”.
Thẩm Mông Chi: “Vậy vừa khéo để thần tiên trên trời đến ngắm tuyệt sắc của nhân gian luôn”.
Liễu Như Ngọc khẽ giậm chân, “Thẩm thiếu thiên vị”.
Thẩm Mông Chi cười lớn, “Tuyệt sắc cũng đâu phải chỉ có một người, em cũng vậy mà…”.
Liễu Như Ngọc cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Văn Trúc có chút sâu xa thâm thúy. Đều nói Lâm cô nương này thanh lệ trác tuyệt, không nhiễm bụi trần nhân gian, cũng không nhìn kẻ ái mộ mình một lần, biểu diễn xong là lập tức rời đi, tư thái cao quý, thái độ ngạo nghễ, nhưng lúc này không phải vẫn phải tiếp khách như cô ta đó sao? Chu Nhan lại không để ý đến Lâm Văn Trúc, đôi mắt cô ta hận không thể dán trên người Diệp Khuynh Lăng, rồi lại hận Cố Hương Liên bá chiếm lấy tam thiếu.
Không chỉ Chu Nhan, Liễu Như Ngọc cũng không nhịn được mà nhìn về phía tam thiếu nhà họ Diệp tiếng tăm vang xa, theo lý mà nói, nếu là lúc bình thường, người như Thẩm Mông Chi xuất hiện ở Phượng Vũ Thiên, nhất định sẽ khiến mọi người tranh đoạt nhau đến vỡ đầu, nếu được anh ta để ý đến, đương nhiên không phải lo chuyện ăn mặc, phần nhiều là người ta sẽ nịnh bợ mình, nhưng mà hôm nay lại có thêm một tam thiếu.
Diện mạo của tam thiếu nhà họ Diệp quả thực được coi là vô cùng tuyệt mỹ, giống như một vật phát sáng trời sinh đã tỏa sáng, chỉ cần anh ta xuất hiện, ánh mắt sẽ không bị người hoặc vật khác hấp dẫn nữa, có lẽ chính bởi vậy, tam thiếu nhà họ Diệp mới nhận được lời đánh giá rằng ngoại trừ diện mạo thì anh ta chẳng có bất cứ ưu điểm gì, nhưng mà người như thế, thực sự khiến lòng người sinh ra nghi hoặc, anh ta thật sự là người bên ngoài nạm vàng bên trong mục ruỗng?
Người này đa tình mà vô tình, đồng thời còn chuyên tình, hay cho một con người phức tạp như tam thiếu nhà họ Diệp!
Sự đa tình của tam thiếu đương nhiên thể hiện ở việc anh ta thường xuất hiện ở những nơi phong nguyệt, Cố Hương Liên này cũng là một trong những minh chứng, nhưng mà dù là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như Cố Hương Liên thì vẫn không thể nào vào ở trong phủ được, nhiều nhất chỉ có thể ở mấy ngày mà thôi, dù sao thì trong phủ vẫn còn Đặng Thanh Vân cơ mà! Theo tin đồn, Đặng Thanh Vân và Cố Hương Liên vẫn luôn đối chọi nhau, ai thua ai thắng rất dễ phán đoán, chỉ có Đặng Thanh Vân vẫn vững vàng ở trong phủ, sự biến mất của những cô gái mà tam thiếu đưa về chưa hẳn không có dấu tay của vị này. Nhưng mà Cố Hương Liên cũng không thua phải không, tam thiếu cũng không đoạn tuyệt quan hệ với Cố Hương Liên vì Đặng Thanh Vân, vẫn thường đến đây thăm hỏi… Chỉ là tam thiếu này một lòng một dạ với Đặng Thanh Vân thì quả thực là một lòng một dạ, nhưng mà vẫn không ngừng có phụ nữ, điều này khiến người ta không dễ bình phẩm.
Lâm Văn Trúc cũng nhìn Diệp Khuynh Lăng một cái, vận khí của cô không tốt, chỉ một ánh mắt vừa khéo đã bị Diệp Khuynh Lăng bắt được, hắn để lộ ra một nụ cười không đồng tình, trong đó có ác ý nặng nề.
Lâm Văn Trúc mau chóng thu hồi ánh mắt, tim đập thình thịch, hắn thế này thật sự chính là người cực kì ác độc cực đáng ghê tởm trong lời đồn đó sao? Hại chết huynh trưởng, đoạt vợ người khác, mặc kệ sự sống chết của vợ mình…
Đúng lúc này ván bài bắt đầu.
Cố Hương Liên nhìn Diệp Khuynh Lăng cầm bài, trên bàn bài có quy tắc không thành văn, chẳng hạn như những cô gái đứng sau lưng đám đàn ông như họ, không được nhìn bài của những người khác, không có lý do, chỉ đơn giản là vậy.
Cố Hương Liên nhịn không được nhìn Lý Xuyên Dương một cái, người này vẫn thật sự có chút thú vị, rõ ràng có lòng ái mộ Lâm Văn Trúc, nhưng lại chưa từng chủ động nhìn Lâm Văn Trúc một cái nào, ngay cả trộm quan sát cũng chưa từng, ý chí của người này hơn người, nếu có thể lôi kéo, tất nhiên có lợi ích tuyệt vời.
Cố Hương Liên lãnh đạm nhìn Lâm Văn Trúc một cái, sự thành công của Lâm Văn Trúc, chỉ có thể chứng tỏ sự tuyên tuyền của Phượng Vũ Thiên thành công mà thôi, có điều cô rất khó hiểu, sao đại thiếu lại cứ ham thích đi con đường này, rõ ràng biết là tam thiếu không thể thu nhận người của hắn ta, nhưng vẫn còn nghĩ cách đưa nhiều người đẹp đến như thế, ngay cả cô cũng thấy đáng tiếc cho những người đẹp đó.
Nếu như đưa Lâm Văn Trúc cho Lý Xuyên Dương, không chỉ có thể nhận được sự cảm kích của Lý Xuyên Dương, còn có thể tỉnh bơ tiễn người mà đại thiếu sắp xếp đi, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Cố Hương Liên thấy Diệp Khuynh Lăng bốc bài, tim bất giác nảy lên, khi Diệp Khuynh Lăng như không phát giác mà đánh quân bài này ra, Cố Hương Liên thở phào một hơi.
Cũng là vào lúc này, Lâm Văn Trúc dịch một bước rất nhỏ về phía Lý Xuyên Dương, bây giờ là Hàn Văn Nguyên bốc bài, tiếp đó là đến Lý Xuyên Dương.
“Lý thiếu, tôi thay anh bốc quân bài này, được không?” Lâm Văn Trúc nhìn Lý Xuyên Dương rất ung dung, cũng nhoẻn miệng cười.
Khi Lâm Văn Trúc bước vào căn phòng này, mặc dù vẫn thanh sắc khí chất bức người, nhưng chung quy thiếu đi hào quang rực rỡ chói mắt trên sân khấu đó, thêm nữa là đám người Cố Hương Liên cũng đều là những mỹ nhân diễm lệ, tôn được lên rằng cô càng đẹp mong manh hơn, nhưng mà khi cô hờ hững nở một nụ cười, dường như vạn đóa hoa đều bị cô hấp thụ, khiến người ta sinh ra ảo giác, trên dung mạo của cô có hương thơm dịu mát tràn ra.
Một nụ cười mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành.
Lý Xuyên Dương thiếu chút nữa thì nhìn đến ngây dại, lúc lấy lại tinh thần thì hơi không được tự nhiên, “Lâm tiểu thư phải thay tôi sờ được một quân bài tốt đấy”.
“Tôi sẽ gắng hết sức.” Lâm Văn Trúc lại cười dí dỏm.
Lâm Văn Trúc nghiêng người lên trước sờ bài, bởi vì động tác của cô, chiếc vòng đeo trên cổ rơi ra ngoài, cô hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn một cái, rồi vẫn lựa chọn bốc bài vào tay, sau đó đặt ở trước mặt Lý Xuyên Dương.
Tâm tình của Lý Xuyên Dương dường như rất tốt, rõ ràng không giống với vẻ dày dạn kinh nghiệm giả bộ vừa rồi, vậy mà còn có thể nói đùa nữa, “Không cần cẩn thận như thế, lấy nhân phẩm của mấy người tam thiếu, nhất định sẽ không nhìn trộm đâu”.
Lâm Văn Trúc cười nhẹ, lặng lẽ nhét chiếc vòng cổ rơi ra ngoài vào trong áo.
“Cũng chưa chắc.” Diệp Khuynh Lăng đột nhiên tiếp lời, “Lý thiếu hẳn phải cảm kích Lâm tiểu thư giấu quân bài đó cẩn thận như thế đấy”.
Lý Xuyên Dương hơi sững người, sau đó thì cười, “Tam thiếu thật biết nói đùa”.
“Tôi thật sự không biết lắm đâu.” Diệp Khuynh Lăng nhìn Cố Hương Liên một cái, “Em nói có phải không?”.
“Biết ngay là sẽ làm khó em mà, đương nhiên là lúc tam thiếu vui thì sẽ nói đùa, lúc không vui thì không nói đùa rồi.”
Vậy thì vấn đề đến rồi, bây giờ là lúc tam thiếu vui hay không vui?
Diệp Khuynh Lăng chẳng nói đúng sai, “Vậy em cũng học Lâm tiểu thư bốc bài cho ta đi, ta vui hay không là do em… bốc được quân bài thế nào quyết định”.
Cố Hương Liên quở trách hắn, “Tam thiếu thật biết làm khó người khác, biết ngay là sẽ bắt nạt em mà”.
“Vậy ta có thể đi bắt nạt người khác không?”
“Không được.” Lời này thể hiện sự khác biệt của cô.
Cố Hương Liên cười kiều mị, mỹ nhân dù cười ra tiếng, cũng như nốt nhạc véo von, cô khom người, vươn tay, bốc một quân bài, dùng ngón cái cảm nhận đáy quân bài một chút, ánh mắt lấp lóe.
Diệp Khuynh Lăng dường như cảm thấy thú vị, “Em phải bảo vệ quân bài này cho tốt đấy”.
Cố Hương Liên nũng nịu, “Bảo vệ không tốt sẽ bị phạt à?”.
“Vậy em thử xem.”
Cố Hương Liên oán trách nhìn Diệp Khuynh Lăng.
Diệp Khuynh Lăng lại vươn bàn tay thon dài của hắn ra, ấn tay Cố Hương Liên lên bàn, quân bài mới sờ được đương nhiên cũng ấn trên bàn, hắn cười nguy hiểm và khiến người khác khó mà nắm bắt, có điều dáng vẻ rất giống như cố ý giày vò người ta, “Chúng ta chơi một trò hay đi”.
Ba người Lý Xuyên Dương nhìn qua.
Hàn Văn Nguyên cười theo, “Tam thiếu nghĩ ra thứ gì mới lạ rồi?”.
“Chi bằng chúng ta cược xem quân bài Hương Liên bốc được là quân tốt hay quân xấu?” Diệp Khuynh Lăng thu bàn tay ấn trên tay Cố Hương Liên lại, ánh mắt quét qua mọi người, đáng tiếc hắn không làm ra được vẻ uy lực khiến người khác kinh sợ như ca ca hắn Diệp đại thiếu, chỉ có thể khiến người ra buồn cười, có điều lấy thân phận đè người mà thôi.
Thẩm Mông Chi như cảm thấy thú vị, “Sao phán đoán được quân bài này là tốt hay xấu đây?”.
Diệp Khuynh Lăng: “Rất đơn giản thôi, tôi lật bài mọi người chẳng phải sẽ biết hay sao? Quân tốt thì phải hòa bài mới được, quân xấu thì không có lợi gì với bài của tôi, nếu vừa không phải quân tốt cũng không phải quân xấu, tôi lật bài hiển nhiên được coi là giả hòa, đương nhiên tôi sẽ đền ba bên theo đúng quy củ”.
Hàn Nguyên Nguyên nhướng mày, lật bài? Rất thú vị.
Lý Xuyên Dương thì quan tâm đến chuyện khác, “Đồ cá cược thì sao?”.
Diệp Khuynh Lăng nheo mắt cười, “Đương nhiên người thắng mới có tư cách đề xuất, Lý thiếu vội cái gì?”.
Lý Xuyên Dương cũng cười lớn theo, “Nếu đã như thế, tôi cũng muốn thử cảm giác làm người thắng”.
Thẩm Mông Chi cũng vô cùng có hứng thú, “Liên mỹ nhân, tôi cũng là người ái mộ cô, không thể nhắc tôi được chút sao?”.
Cố Hương Liên oán trách nhìn anh ta một cái, không để ý đến anh ta, chọc khiến mọi người đều cười ha ha.
Thẩm Mông Chi chẳng hề bận tâm một chút nào, sờ mũi mình, “Tôi nhận được gợi ý như thế của Liên mỹ nhân, vậy thì đây sẽ là một quân bài xấu, điều này không thể trách tôi được, là Liên mỹ nhân gợi ý cho tôi như thế”.
Lúc này Liễu Như Ngọc cười vui vẻ, nói năng nũng nịu mềm nhũn, “Thẩm thiếu quen bắt nạt người khác như thế, em nhìn rõ lắm nhé, chị Liên chẳng hề nói gì cả”.
Thẩm Mông Chi vờ tức giận, “Em nói ra làm gì?”.
Mọi người đều sôi nổi cười to cổ động, không còn không khí căng thẳng như vừa rồi nữa.
Hàn Văn Nguyên cược là quân bài không tốt không xấu.
Đến lượt Lý Xuyên Dương, anh ta đắn đo một lúc, thực ra vụ cược này khó mà cũng không khó. Vừa rồi Cố Hương Liên sờ bài xong thì có phản ứng rất nhỏ, đó là hơi ảo não, sau đó thật ra cô ấy có một động tác đánh bài ra, rất nhỏ mà thôi, có điều đây là bài của tam thiếu, cô ấy sao dám có tư cách đánh ra?
“Tôi cũng không phân rõ được, cứ chọn theo Thẩm thiếu đi!” Lý Xuyên Dương nhìn người đối diện, gọi như thế, dường như đang chứng tỏ không hề có ý liên hợp, mặc dù rất giả, nhưng mặt ngoài vẫn phải như thế.
Diệp Khuynh Lăng nghiêng đầu qua nhìn Cố Hương Liên, “Làm sao đây, họ đều cảm thấy tay em cực kì khó ngửi đấy. Nhưng mà, ta lại không cho là vậy, nếu quân bài này đã là quân bài của ta, vậy thì tất nhiên phải là quân bài tốt”.
Quân bài tốt có thể hòa? Có vẻ cuồng vọng, càng cuồng vọng hơn là hắn trực tiếp lật hàng bài ở trước mặt mình, sau đó vươn tay, lật mở quân bài bốc được hồi nãy ra.
Vậy mà thật sự là một quân bài tốt.
Sắc mặt tất cả mọi người đều không quá tự nhiên, nhưng dường như lại hiểu được điều gì đó, vì sao Cố Hương Liên có phản ứng đó? Bởi vì cô ấy không hề muốn tam thiếu thắng, dù sao thì đồ cá cược hôm nay là Lâm Văn Trúc, vì thế mới gấp gáp muốn đánh quân bài đó ra, mà nếu cô hơi làm nũng, tam thiếu có lẽ sẽ thật sự như ý muốn của cô.
“Thật ngại quá, tôi thắng rồi.” Diệp Khuynh Lăng chẳng có dáng vẻ ngại chút nào, “Tôi nhất thời cũng không nghĩ ra đồ cá cược là gì, chi bằng thế này đi, sau này nếu tôi có chuyện gì cần ba vị giúp đỡ, ba vị đừng một mực khước từ là được”.
Thẩm Mông Chi phản ứng lại rất nhanh, “Tam thiếu thật sự đề cao tôi rồi, tôi có gì có thể giúp được tam thiếu?”.
“Điều này thì chưa chắc. Dám cược thì dám chịu thua, Thẩm thiếu thế này là có ý muốn thoái thác?”.
Hàn Văn Nguyên: “Cậu ta như thế là đau lòng vì tam thiếu đã lãng phí món đồ cá cược đó”.
Diệp Khuynh Lăng lại cười, “Các vị đừng khiên tốn và tự coi nhẹ mình, cứ quyết định như vậy đi”.
Sắc mặt Lý Xuyên Dương nặng nề, nhất thời không nói gì.
Diệp Khuynh Lăng đứng dậy, hơi liếc Lý Xuyên Dương một cái, “Nếu đã có kết quả rồi, vậy tôi đi trước”.
Khi Diệp Khuynh Lăng đi được hai bước, hắn dừng bước chân, “Còn không đi theo?”.
Lâm Văn Trúc nhìn hắn với vẻ mơ hồ, Diệp Khuynh Lăng dứt khoát vươn tay ra, dùng động tác thô bạo kéo Lâm Văn Trúc vào lòng mình, cô mới là “kết quả” của ngày hôm nay, còn ván bài khác, không bao gồm cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương chỉ có thể cho điểm một lần, trừ việc đó ra thì nếu để lại lời nhắn ở chương này thì cho điểm lẻ nhé!
Moaz moaz moaz, đổi mới thành kiểu quỷ này, xin lỗi mọi người, truyện này giờ vẫn đang sửa lại đầu mối…
“Kim tỷ.” Lâm Văn Trúc đi đến trước mặt Kim tỷ, với Kim tỷ cô vẫn có mấy phần cảm kích.
“Hội tam thiếu muốn đánh mạt chược, em cũng đi qua tiếp đi!” Kim tỷ nở một nụ cười mê người.
Lâm Văn Trúc hơi ngạc nhiên, thực sự là từ trước tới giờ Kim tỷ chưa bao giờ yêu cầu cô như thế, cho dù là người có thân phận lừng lẫy mời cô, chỉ cần cô nói một tiếng không làm, Kim tỷ sẽ thay cô xử lý, ngay cả từ chối cho có lệ cô cũng không cần. Nhưng hôm nay hiển nhiên không như thế, lời của Kim tỷ không để cho cô cự tuyệt.
“Vâng.”
Sự thức thời của cô khiến Kim tỷ rất hài lòng, chị ta khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
Lâm Văn Trúc được Kim tỷ đưa đến phòng bài, trong phòng trang hoàng tinh xảo hoa lệ, trên tường treo bức tranh phương Tây màu sắc rực rỡ, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu lóe mắt, ngay cả bàn ghế cũng vô cùng đẹp đẽ tinh tế, tác phong thổ hào như thế, khiến người ta không thể không cảm khái Phượng Vũ Thiên rốt cuộc có tiền đến thế nào. Lâm Văn Trúc không phải là người duy nhất được Kim tỷ mời vào phòng bài này, trước khi cô đến, mấy người Liễu Như Ngọc, Chu Nhan đã đứng ở bên Thẩm Mông Chi, Hàn Văn Nguyên, còn Cố Hương Liên thì đứng phía sau tam thiếu nhà họ Diệp, đó là vị trí độc nhất của cô ấy, không ai dám cướp đoạt.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Lâm Văn Trúc bị Kim tỷ đẩy đến vị trí cạnh chỗ bàn ở giữa Diệp Khuynh Lăng và Lý Xuyên Dương, “Tiểu Trúc nhà chúng tôi còn chưa biết chơi mạt chược, tôi bèn bảo em ấy đến mở mang kiến thức, mấy cậu nhất định không được chê em ấy đâu nhé”.
Diệp Khuynh Lăng không lên tiếng, càng không có ý nhìn Lâm Văn Trúc, điều này khiến người ta phải nghi hoặc về suy nghĩ của hắn. Thẩm Mông Chi nhìn Diệp Khuynh Lăng một cái, lựa chọn lên tiếng, “Chúng tôi đâu dám chê tiên nữ chứ”.
Kim tỷ cầm quạt che một nửa bên mặt, “Thẩm thiếu biết nói đùa thật đấy, Tiểu Trúc nhà chúng tôi không gánh nổi cái danh tiên nữ đó đâu, ngộ nhỡ thật sự chọc đến thần tiên trên trời thì làm sao?”.
Thẩm Mông Chi: “Vậy vừa khéo để thần tiên trên trời đến ngắm tuyệt sắc của nhân gian luôn”.
Liễu Như Ngọc khẽ giậm chân, “Thẩm thiếu thiên vị”.
Thẩm Mông Chi cười lớn, “Tuyệt sắc cũng đâu phải chỉ có một người, em cũng vậy mà…”.
Liễu Như Ngọc cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Văn Trúc có chút sâu xa thâm thúy. Đều nói Lâm cô nương này thanh lệ trác tuyệt, không nhiễm bụi trần nhân gian, cũng không nhìn kẻ ái mộ mình một lần, biểu diễn xong là lập tức rời đi, tư thái cao quý, thái độ ngạo nghễ, nhưng lúc này không phải vẫn phải tiếp khách như cô ta đó sao? Chu Nhan lại không để ý đến Lâm Văn Trúc, đôi mắt cô ta hận không thể dán trên người Diệp Khuynh Lăng, rồi lại hận Cố Hương Liên bá chiếm lấy tam thiếu.
Không chỉ Chu Nhan, Liễu Như Ngọc cũng không nhịn được mà nhìn về phía tam thiếu nhà họ Diệp tiếng tăm vang xa, theo lý mà nói, nếu là lúc bình thường, người như Thẩm Mông Chi xuất hiện ở Phượng Vũ Thiên, nhất định sẽ khiến mọi người tranh đoạt nhau đến vỡ đầu, nếu được anh ta để ý đến, đương nhiên không phải lo chuyện ăn mặc, phần nhiều là người ta sẽ nịnh bợ mình, nhưng mà hôm nay lại có thêm một tam thiếu.
Diện mạo của tam thiếu nhà họ Diệp quả thực được coi là vô cùng tuyệt mỹ, giống như một vật phát sáng trời sinh đã tỏa sáng, chỉ cần anh ta xuất hiện, ánh mắt sẽ không bị người hoặc vật khác hấp dẫn nữa, có lẽ chính bởi vậy, tam thiếu nhà họ Diệp mới nhận được lời đánh giá rằng ngoại trừ diện mạo thì anh ta chẳng có bất cứ ưu điểm gì, nhưng mà người như thế, thực sự khiến lòng người sinh ra nghi hoặc, anh ta thật sự là người bên ngoài nạm vàng bên trong mục ruỗng?
Người này đa tình mà vô tình, đồng thời còn chuyên tình, hay cho một con người phức tạp như tam thiếu nhà họ Diệp!
Sự đa tình của tam thiếu đương nhiên thể hiện ở việc anh ta thường xuất hiện ở những nơi phong nguyệt, Cố Hương Liên này cũng là một trong những minh chứng, nhưng mà dù là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như Cố Hương Liên thì vẫn không thể nào vào ở trong phủ được, nhiều nhất chỉ có thể ở mấy ngày mà thôi, dù sao thì trong phủ vẫn còn Đặng Thanh Vân cơ mà! Theo tin đồn, Đặng Thanh Vân và Cố Hương Liên vẫn luôn đối chọi nhau, ai thua ai thắng rất dễ phán đoán, chỉ có Đặng Thanh Vân vẫn vững vàng ở trong phủ, sự biến mất của những cô gái mà tam thiếu đưa về chưa hẳn không có dấu tay của vị này. Nhưng mà Cố Hương Liên cũng không thua phải không, tam thiếu cũng không đoạn tuyệt quan hệ với Cố Hương Liên vì Đặng Thanh Vân, vẫn thường đến đây thăm hỏi… Chỉ là tam thiếu này một lòng một dạ với Đặng Thanh Vân thì quả thực là một lòng một dạ, nhưng mà vẫn không ngừng có phụ nữ, điều này khiến người ta không dễ bình phẩm.
Lâm Văn Trúc cũng nhìn Diệp Khuynh Lăng một cái, vận khí của cô không tốt, chỉ một ánh mắt vừa khéo đã bị Diệp Khuynh Lăng bắt được, hắn để lộ ra một nụ cười không đồng tình, trong đó có ác ý nặng nề.
Lâm Văn Trúc mau chóng thu hồi ánh mắt, tim đập thình thịch, hắn thế này thật sự chính là người cực kì ác độc cực đáng ghê tởm trong lời đồn đó sao? Hại chết huynh trưởng, đoạt vợ người khác, mặc kệ sự sống chết của vợ mình…
Đúng lúc này ván bài bắt đầu.
Cố Hương Liên nhìn Diệp Khuynh Lăng cầm bài, trên bàn bài có quy tắc không thành văn, chẳng hạn như những cô gái đứng sau lưng đám đàn ông như họ, không được nhìn bài của những người khác, không có lý do, chỉ đơn giản là vậy.
Cố Hương Liên nhịn không được nhìn Lý Xuyên Dương một cái, người này vẫn thật sự có chút thú vị, rõ ràng có lòng ái mộ Lâm Văn Trúc, nhưng lại chưa từng chủ động nhìn Lâm Văn Trúc một cái nào, ngay cả trộm quan sát cũng chưa từng, ý chí của người này hơn người, nếu có thể lôi kéo, tất nhiên có lợi ích tuyệt vời.
Cố Hương Liên lãnh đạm nhìn Lâm Văn Trúc một cái, sự thành công của Lâm Văn Trúc, chỉ có thể chứng tỏ sự tuyên tuyền của Phượng Vũ Thiên thành công mà thôi, có điều cô rất khó hiểu, sao đại thiếu lại cứ ham thích đi con đường này, rõ ràng biết là tam thiếu không thể thu nhận người của hắn ta, nhưng vẫn còn nghĩ cách đưa nhiều người đẹp đến như thế, ngay cả cô cũng thấy đáng tiếc cho những người đẹp đó.
Nếu như đưa Lâm Văn Trúc cho Lý Xuyên Dương, không chỉ có thể nhận được sự cảm kích của Lý Xuyên Dương, còn có thể tỉnh bơ tiễn người mà đại thiếu sắp xếp đi, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Cố Hương Liên thấy Diệp Khuynh Lăng bốc bài, tim bất giác nảy lên, khi Diệp Khuynh Lăng như không phát giác mà đánh quân bài này ra, Cố Hương Liên thở phào một hơi.
Cũng là vào lúc này, Lâm Văn Trúc dịch một bước rất nhỏ về phía Lý Xuyên Dương, bây giờ là Hàn Văn Nguyên bốc bài, tiếp đó là đến Lý Xuyên Dương.
“Lý thiếu, tôi thay anh bốc quân bài này, được không?” Lâm Văn Trúc nhìn Lý Xuyên Dương rất ung dung, cũng nhoẻn miệng cười.
Khi Lâm Văn Trúc bước vào căn phòng này, mặc dù vẫn thanh sắc khí chất bức người, nhưng chung quy thiếu đi hào quang rực rỡ chói mắt trên sân khấu đó, thêm nữa là đám người Cố Hương Liên cũng đều là những mỹ nhân diễm lệ, tôn được lên rằng cô càng đẹp mong manh hơn, nhưng mà khi cô hờ hững nở một nụ cười, dường như vạn đóa hoa đều bị cô hấp thụ, khiến người ta sinh ra ảo giác, trên dung mạo của cô có hương thơm dịu mát tràn ra.
Một nụ cười mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành.
Lý Xuyên Dương thiếu chút nữa thì nhìn đến ngây dại, lúc lấy lại tinh thần thì hơi không được tự nhiên, “Lâm tiểu thư phải thay tôi sờ được một quân bài tốt đấy”.
“Tôi sẽ gắng hết sức.” Lâm Văn Trúc lại cười dí dỏm.
Lâm Văn Trúc nghiêng người lên trước sờ bài, bởi vì động tác của cô, chiếc vòng đeo trên cổ rơi ra ngoài, cô hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn một cái, rồi vẫn lựa chọn bốc bài vào tay, sau đó đặt ở trước mặt Lý Xuyên Dương.
Tâm tình của Lý Xuyên Dương dường như rất tốt, rõ ràng không giống với vẻ dày dạn kinh nghiệm giả bộ vừa rồi, vậy mà còn có thể nói đùa nữa, “Không cần cẩn thận như thế, lấy nhân phẩm của mấy người tam thiếu, nhất định sẽ không nhìn trộm đâu”.
Lâm Văn Trúc cười nhẹ, lặng lẽ nhét chiếc vòng cổ rơi ra ngoài vào trong áo.
“Cũng chưa chắc.” Diệp Khuynh Lăng đột nhiên tiếp lời, “Lý thiếu hẳn phải cảm kích Lâm tiểu thư giấu quân bài đó cẩn thận như thế đấy”.
Lý Xuyên Dương hơi sững người, sau đó thì cười, “Tam thiếu thật biết nói đùa”.
“Tôi thật sự không biết lắm đâu.” Diệp Khuynh Lăng nhìn Cố Hương Liên một cái, “Em nói có phải không?”.
“Biết ngay là sẽ làm khó em mà, đương nhiên là lúc tam thiếu vui thì sẽ nói đùa, lúc không vui thì không nói đùa rồi.”
Vậy thì vấn đề đến rồi, bây giờ là lúc tam thiếu vui hay không vui?
Diệp Khuynh Lăng chẳng nói đúng sai, “Vậy em cũng học Lâm tiểu thư bốc bài cho ta đi, ta vui hay không là do em… bốc được quân bài thế nào quyết định”.
Cố Hương Liên quở trách hắn, “Tam thiếu thật biết làm khó người khác, biết ngay là sẽ bắt nạt em mà”.
“Vậy ta có thể đi bắt nạt người khác không?”
“Không được.” Lời này thể hiện sự khác biệt của cô.
Cố Hương Liên cười kiều mị, mỹ nhân dù cười ra tiếng, cũng như nốt nhạc véo von, cô khom người, vươn tay, bốc một quân bài, dùng ngón cái cảm nhận đáy quân bài một chút, ánh mắt lấp lóe.
Diệp Khuynh Lăng dường như cảm thấy thú vị, “Em phải bảo vệ quân bài này cho tốt đấy”.
Cố Hương Liên nũng nịu, “Bảo vệ không tốt sẽ bị phạt à?”.
“Vậy em thử xem.”
Cố Hương Liên oán trách nhìn Diệp Khuynh Lăng.
Diệp Khuynh Lăng lại vươn bàn tay thon dài của hắn ra, ấn tay Cố Hương Liên lên bàn, quân bài mới sờ được đương nhiên cũng ấn trên bàn, hắn cười nguy hiểm và khiến người khác khó mà nắm bắt, có điều dáng vẻ rất giống như cố ý giày vò người ta, “Chúng ta chơi một trò hay đi”.
Ba người Lý Xuyên Dương nhìn qua.
Hàn Văn Nguyên cười theo, “Tam thiếu nghĩ ra thứ gì mới lạ rồi?”.
“Chi bằng chúng ta cược xem quân bài Hương Liên bốc được là quân tốt hay quân xấu?” Diệp Khuynh Lăng thu bàn tay ấn trên tay Cố Hương Liên lại, ánh mắt quét qua mọi người, đáng tiếc hắn không làm ra được vẻ uy lực khiến người khác kinh sợ như ca ca hắn Diệp đại thiếu, chỉ có thể khiến người ra buồn cười, có điều lấy thân phận đè người mà thôi.
Thẩm Mông Chi như cảm thấy thú vị, “Sao phán đoán được quân bài này là tốt hay xấu đây?”.
Diệp Khuynh Lăng: “Rất đơn giản thôi, tôi lật bài mọi người chẳng phải sẽ biết hay sao? Quân tốt thì phải hòa bài mới được, quân xấu thì không có lợi gì với bài của tôi, nếu vừa không phải quân tốt cũng không phải quân xấu, tôi lật bài hiển nhiên được coi là giả hòa, đương nhiên tôi sẽ đền ba bên theo đúng quy củ”.
Hàn Nguyên Nguyên nhướng mày, lật bài? Rất thú vị.
Lý Xuyên Dương thì quan tâm đến chuyện khác, “Đồ cá cược thì sao?”.
Diệp Khuynh Lăng nheo mắt cười, “Đương nhiên người thắng mới có tư cách đề xuất, Lý thiếu vội cái gì?”.
Lý Xuyên Dương cũng cười lớn theo, “Nếu đã như thế, tôi cũng muốn thử cảm giác làm người thắng”.
Thẩm Mông Chi cũng vô cùng có hứng thú, “Liên mỹ nhân, tôi cũng là người ái mộ cô, không thể nhắc tôi được chút sao?”.
Cố Hương Liên oán trách nhìn anh ta một cái, không để ý đến anh ta, chọc khiến mọi người đều cười ha ha.
Thẩm Mông Chi chẳng hề bận tâm một chút nào, sờ mũi mình, “Tôi nhận được gợi ý như thế của Liên mỹ nhân, vậy thì đây sẽ là một quân bài xấu, điều này không thể trách tôi được, là Liên mỹ nhân gợi ý cho tôi như thế”.
Lúc này Liễu Như Ngọc cười vui vẻ, nói năng nũng nịu mềm nhũn, “Thẩm thiếu quen bắt nạt người khác như thế, em nhìn rõ lắm nhé, chị Liên chẳng hề nói gì cả”.
Thẩm Mông Chi vờ tức giận, “Em nói ra làm gì?”.
Mọi người đều sôi nổi cười to cổ động, không còn không khí căng thẳng như vừa rồi nữa.
Hàn Văn Nguyên cược là quân bài không tốt không xấu.
Đến lượt Lý Xuyên Dương, anh ta đắn đo một lúc, thực ra vụ cược này khó mà cũng không khó. Vừa rồi Cố Hương Liên sờ bài xong thì có phản ứng rất nhỏ, đó là hơi ảo não, sau đó thật ra cô ấy có một động tác đánh bài ra, rất nhỏ mà thôi, có điều đây là bài của tam thiếu, cô ấy sao dám có tư cách đánh ra?
“Tôi cũng không phân rõ được, cứ chọn theo Thẩm thiếu đi!” Lý Xuyên Dương nhìn người đối diện, gọi như thế, dường như đang chứng tỏ không hề có ý liên hợp, mặc dù rất giả, nhưng mặt ngoài vẫn phải như thế.
Diệp Khuynh Lăng nghiêng đầu qua nhìn Cố Hương Liên, “Làm sao đây, họ đều cảm thấy tay em cực kì khó ngửi đấy. Nhưng mà, ta lại không cho là vậy, nếu quân bài này đã là quân bài của ta, vậy thì tất nhiên phải là quân bài tốt”.
Quân bài tốt có thể hòa? Có vẻ cuồng vọng, càng cuồng vọng hơn là hắn trực tiếp lật hàng bài ở trước mặt mình, sau đó vươn tay, lật mở quân bài bốc được hồi nãy ra.
Vậy mà thật sự là một quân bài tốt.
Sắc mặt tất cả mọi người đều không quá tự nhiên, nhưng dường như lại hiểu được điều gì đó, vì sao Cố Hương Liên có phản ứng đó? Bởi vì cô ấy không hề muốn tam thiếu thắng, dù sao thì đồ cá cược hôm nay là Lâm Văn Trúc, vì thế mới gấp gáp muốn đánh quân bài đó ra, mà nếu cô hơi làm nũng, tam thiếu có lẽ sẽ thật sự như ý muốn của cô.
“Thật ngại quá, tôi thắng rồi.” Diệp Khuynh Lăng chẳng có dáng vẻ ngại chút nào, “Tôi nhất thời cũng không nghĩ ra đồ cá cược là gì, chi bằng thế này đi, sau này nếu tôi có chuyện gì cần ba vị giúp đỡ, ba vị đừng một mực khước từ là được”.
Thẩm Mông Chi phản ứng lại rất nhanh, “Tam thiếu thật sự đề cao tôi rồi, tôi có gì có thể giúp được tam thiếu?”.
“Điều này thì chưa chắc. Dám cược thì dám chịu thua, Thẩm thiếu thế này là có ý muốn thoái thác?”.
Hàn Văn Nguyên: “Cậu ta như thế là đau lòng vì tam thiếu đã lãng phí món đồ cá cược đó”.
Diệp Khuynh Lăng lại cười, “Các vị đừng khiên tốn và tự coi nhẹ mình, cứ quyết định như vậy đi”.
Sắc mặt Lý Xuyên Dương nặng nề, nhất thời không nói gì.
Diệp Khuynh Lăng đứng dậy, hơi liếc Lý Xuyên Dương một cái, “Nếu đã có kết quả rồi, vậy tôi đi trước”.
Khi Diệp Khuynh Lăng đi được hai bước, hắn dừng bước chân, “Còn không đi theo?”.
Lâm Văn Trúc nhìn hắn với vẻ mơ hồ, Diệp Khuynh Lăng dứt khoát vươn tay ra, dùng động tác thô bạo kéo Lâm Văn Trúc vào lòng mình, cô mới là “kết quả” của ngày hôm nay, còn ván bài khác, không bao gồm cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương chỉ có thể cho điểm một lần, trừ việc đó ra thì nếu để lại lời nhắn ở chương này thì cho điểm lẻ nhé!
Moaz moaz moaz, đổi mới thành kiểu quỷ này, xin lỗi mọi người, truyện này giờ vẫn đang sửa lại đầu mối…
Danh sách chương