“Đã kết hôn rồi.” Giọng nói trầm thấp của Hà Minh Viễn vang lên, chứa đựng trong đó sự lạnh nhạt xa cách: “Cô ấy không muốn tổ chức rầm rộ cho nên chỉ mời người nhà và vài người bạn thân thôi, sau này có thời gian sẽ mời mọi người bù nhé.”
Trừ việc gật đầu ra Tô Thanh Nhã không biết phải làm gì khác cả.
Trần Nam Phương thầm nghĩ nếu như hai người kia không phải đang diễn thì chắc chắn Hà Minh Viên đang đùa giỡn với tình cảm của Tô Thanh Nhã!
“Đến nhà xe rồi.” Hà Minh Viễn nhắc nhở.
Tô Thanh Nhã dạ thưa đáp lời: “Tổng giám đốc, vậy em đi trước.”
“Giám đốc Thanh Nhã à, bà xã của anh da mặt mỏng, dễ xấu hổ lắm.” Đây có thể coi là một lời cảnh cáo.
Tô Thanh Nhã xoay người nhìn Trần Nam Phương một cái: “Em hiểu rồi.”
Lòng bàn tay to lớn của Hà Minh Viễn vẫn đang ôm chặt eo cô, khiến cô không khỏi buồn nôn.
Thật sự rất muốn hất tay anh ra!
Nhưng cô không dám, hiện tại anh đang nắm tính mạng của anh trai cô trong tay!
“Ông xã, anh có việc thì cứ đi làm đi, em tự mình về cũng được.” Cô uyển chuyển nhắc khéo, không hiểu tại sao anh lại không đuổi theo Tô Thanh Nhã, có phải anh đang bày âm mưu quỷ kế gì để đối phó với cô không? “Tự mình về?” Ánh mắt lạnh lùng: “Ai cho phép cô xuất viện?”
“Tôi…’ Trái tim Trần Nam Phương run lên, cô quên béng mất chuyện này.
“Ăn tủy trong xương nên biết nó ngon rồi hả?” Hà Minh Viễn cười nhạt, đưa tay lên chậm rãi sượt qua bờ má cô: “Trần Nam Phương, cái hèn hạ thì đã ăn vào xương tủy cô rồi, vậy nhưng cô vẫn chưa đủ quyến rũ xinh đẹp đâu, cô còn phải học thật tốt mới được.”
Trần Nam Phương thật sự hận bản thân mình kém cỏi cho nên mới phải đứng ở đây nghe anh nói những lời đáng xấu hổ như vậy mà chẳng thể phản kháng lại!
Miễn cưỡng vươn tay đến ôm lấy eo anh, cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi ông xã, em sẽ…
Không đợi cô cam đoan, Hà Minh Viên đã ngắt lời cô: “Nghe nói bạn trai cũ của cô đến Kim Thành tìm cô.”
Thân thể Trân Nam Phương cứng đờ, cô biết Hà Minh Viễn nói đây là muốn kích thích chính mình.
Chỉ tiếc khi ấy cô chia tay Triệu Lập Thành không phải vì anh trai cô, mà chính là vì ngay từ ban đầu cha mẹ cô đã không đồng ý cho hai người bên nhau.
Còn tình cảm của cô dành cho Triệu Lập Thành thật ra cũng không quá sâu đậm, chẳng qua cô cảm thấy mình cũng đến tuổi lấy chồng rồi, hơn nữa thấy anh là người có chí tiến thủ nên cô mới đồng ý hẹn hò.
Hiện tại, cô không biết phải trả lời Hà Minh Viễn thế nào.
“Cái gì? Chạm đến nỗi đau của cô rồi à?”
Cằm Trần Nam Phương bị nâng lên, cô lẳng lặng nhìn ngọn lửa từ tận sâu nơi đáy mắt của Hà Minh Viễn.
“Trần Nam Phương, tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ nghiền nát cô như nghiền nát một con kiến hôi nhỏ bé!” Anh nhìn cô, chán ghét nói: “Tốt nhất cô nên nhìn cho rõ thân phận của mình đi!”
Trừ việc gật đầu ra Tô Thanh Nhã không biết phải làm gì khác cả.
Trần Nam Phương thầm nghĩ nếu như hai người kia không phải đang diễn thì chắc chắn Hà Minh Viên đang đùa giỡn với tình cảm của Tô Thanh Nhã!
“Đến nhà xe rồi.” Hà Minh Viễn nhắc nhở.
Tô Thanh Nhã dạ thưa đáp lời: “Tổng giám đốc, vậy em đi trước.”
“Giám đốc Thanh Nhã à, bà xã của anh da mặt mỏng, dễ xấu hổ lắm.” Đây có thể coi là một lời cảnh cáo.
Tô Thanh Nhã xoay người nhìn Trần Nam Phương một cái: “Em hiểu rồi.”
Lòng bàn tay to lớn của Hà Minh Viễn vẫn đang ôm chặt eo cô, khiến cô không khỏi buồn nôn.
Thật sự rất muốn hất tay anh ra!
Nhưng cô không dám, hiện tại anh đang nắm tính mạng của anh trai cô trong tay!
“Ông xã, anh có việc thì cứ đi làm đi, em tự mình về cũng được.” Cô uyển chuyển nhắc khéo, không hiểu tại sao anh lại không đuổi theo Tô Thanh Nhã, có phải anh đang bày âm mưu quỷ kế gì để đối phó với cô không? “Tự mình về?” Ánh mắt lạnh lùng: “Ai cho phép cô xuất viện?”
“Tôi…’ Trái tim Trần Nam Phương run lên, cô quên béng mất chuyện này.
“Ăn tủy trong xương nên biết nó ngon rồi hả?” Hà Minh Viễn cười nhạt, đưa tay lên chậm rãi sượt qua bờ má cô: “Trần Nam Phương, cái hèn hạ thì đã ăn vào xương tủy cô rồi, vậy nhưng cô vẫn chưa đủ quyến rũ xinh đẹp đâu, cô còn phải học thật tốt mới được.”
Trần Nam Phương thật sự hận bản thân mình kém cỏi cho nên mới phải đứng ở đây nghe anh nói những lời đáng xấu hổ như vậy mà chẳng thể phản kháng lại!
Miễn cưỡng vươn tay đến ôm lấy eo anh, cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi ông xã, em sẽ…
Không đợi cô cam đoan, Hà Minh Viên đã ngắt lời cô: “Nghe nói bạn trai cũ của cô đến Kim Thành tìm cô.”
Thân thể Trân Nam Phương cứng đờ, cô biết Hà Minh Viễn nói đây là muốn kích thích chính mình.
Chỉ tiếc khi ấy cô chia tay Triệu Lập Thành không phải vì anh trai cô, mà chính là vì ngay từ ban đầu cha mẹ cô đã không đồng ý cho hai người bên nhau.
Còn tình cảm của cô dành cho Triệu Lập Thành thật ra cũng không quá sâu đậm, chẳng qua cô cảm thấy mình cũng đến tuổi lấy chồng rồi, hơn nữa thấy anh là người có chí tiến thủ nên cô mới đồng ý hẹn hò.
Hiện tại, cô không biết phải trả lời Hà Minh Viễn thế nào.
“Cái gì? Chạm đến nỗi đau của cô rồi à?”
Cằm Trần Nam Phương bị nâng lên, cô lẳng lặng nhìn ngọn lửa từ tận sâu nơi đáy mắt của Hà Minh Viễn.
“Trần Nam Phương, tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ nghiền nát cô như nghiền nát một con kiến hôi nhỏ bé!” Anh nhìn cô, chán ghét nói: “Tốt nhất cô nên nhìn cho rõ thân phận của mình đi!”
Danh sách chương