Nói xong, Hà Minh Viễn giữ lấy eo cô, đẩy vào ghế sau xe.
Trần Nam Phương loạng choạng đau đớn, đầu óc cứ ong ong, nhìn anh ngồi xuống áp về phía mình, cô theo bản năng mà lùi về phía sau, run như cầy sấy.
Đôi mắt anh đen láy, thật sâu và sáng tựa như một viên kim cương chói mắt mà sắc bén: “Còn dám trốn tôi?”
“Tôi…” Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại cứ rục rịch động đậy dưới thân anh như một kẻ không có liêm sỉ, nhưng vân không có cách nào khác chỉ đành cầu xin anh: “Hà Minh Viễn, chúng ta về nhà được không?” “Về nhà à? Cô cũng từng tận mắt chứng kiến cô ấy bị người ta làm nhục trên xe, cô không muốn nếm thử hương vị này sao?”
Cô biết anh đang nói đến sự việc xảy ra hồi đại học.
Thật sự rất muốn đá anh ta một cước, tốt nhất nên canh chuẩn vào cái mạng thứ hai của anh ta rồi đá một phát, đá cho hỏng luôn cho rồi.
Nhiệt độ quanh người cô càng ngày càng giảm xuống, thật lạnh lẽo, cô không muốn đôi co với anh ta nữa.
Thậm chí muốn giải quyết mọi chuyện để nó kết thúc tại đây đi.
“Anh Viễn!” Có người gõ kính xe: “Không đến nỗi phải nóng vội như vậy chứ hả?”
“Ai bảo cậu làm việc chậm chạp vậy làm gì, tôi cũng chỉ có thể tìm trò vui khác thôi.” Hà Minh Viễn thản nhiên đứng dậy, giống như kẻ cầm thú ban nấy không phải anh vậy.
“Chị dâu, không quấy rầy hai người đó chứ?”
Trần Nam Phương cũng ngồi thẳng dậy, cô nhìn về phía người đàn ông vừa lên xe, cô nhớ rõ giọng nói này, là thanh âm cởi mở ở trước phòng bệnh, xem ra người này có quan hệ rất tốt với Hà Minh Viễn.
“Cậu đến đây cũng rất đúng lúc, chốc nữa cậu còn phải điều trị cho tôi còn gì.”
Giọng nói của Hà Minh Viễn không mặn cũng không nhạt, vậy nhưng cũng đủ khiến cả người Trần Nam Phương căng thẳng lên hẳn, anh ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô sao? Cũng may ban nấy cô không đá hỏng anh ta, bằng không bây giờ không biết sẽ bản thân sẽ thê thảm thế nào nữa?
“Chị dâu cũng đừng để ý, từ trước đến nay anh Viễn nhà tôi rất hay nói đùa.” Trịnh Hoàng Bách cười rộ: “Chị dâu chắc không nhớ tôi là ai rồi, cứ gọi tôi là Trịnh Hoàng Bách nha.”
“Hoàng Bách à?” Trần Nam Phương nhẩm lại theo bản năng.
“Haha, không phải Hoàng mang nghĩa màu vàng đâu, mà Hoàng Bách là tên một loại cây gỗ quý…
“Tôi biết rồi.”
Trịnh Hoàng Bách nhướng mày nhìn vào kính chiếu hậu: “A?”
Trần Nam Phương vội vàng dời mắt đi, lắp bắp không biết nên giải thích như thế nào. Hà Minh Viễn như đã phát hiện ra chuyện động trời: “Không đúng nha, không phải đúng ra lúc này chị dâu nên ở bệnh viện sao? Sao lại ra ngoài thế này?”
“Tôi…” Cô thu mình lại, ngồi co ro ở một góc ghế sau, ước gì có thể biến mất khỏi đây, nếu biết sẽ đụng phải Hà Minh Viễn, cô vẫn nên nằm ở bệnh viện còn hơn: “Mẹ tôi gọi cho tôi, bà nói ở nhà có chút chuyện cần tôi về đó. “
“Này!” Hà Minh Viễn lạnh lùng gọi.
Trần Nam Phương loạng choạng đau đớn, đầu óc cứ ong ong, nhìn anh ngồi xuống áp về phía mình, cô theo bản năng mà lùi về phía sau, run như cầy sấy.
Đôi mắt anh đen láy, thật sâu và sáng tựa như một viên kim cương chói mắt mà sắc bén: “Còn dám trốn tôi?”
“Tôi…” Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại cứ rục rịch động đậy dưới thân anh như một kẻ không có liêm sỉ, nhưng vân không có cách nào khác chỉ đành cầu xin anh: “Hà Minh Viễn, chúng ta về nhà được không?” “Về nhà à? Cô cũng từng tận mắt chứng kiến cô ấy bị người ta làm nhục trên xe, cô không muốn nếm thử hương vị này sao?”
Cô biết anh đang nói đến sự việc xảy ra hồi đại học.
Thật sự rất muốn đá anh ta một cước, tốt nhất nên canh chuẩn vào cái mạng thứ hai của anh ta rồi đá một phát, đá cho hỏng luôn cho rồi.
Nhiệt độ quanh người cô càng ngày càng giảm xuống, thật lạnh lẽo, cô không muốn đôi co với anh ta nữa.
Thậm chí muốn giải quyết mọi chuyện để nó kết thúc tại đây đi.
“Anh Viễn!” Có người gõ kính xe: “Không đến nỗi phải nóng vội như vậy chứ hả?”
“Ai bảo cậu làm việc chậm chạp vậy làm gì, tôi cũng chỉ có thể tìm trò vui khác thôi.” Hà Minh Viễn thản nhiên đứng dậy, giống như kẻ cầm thú ban nấy không phải anh vậy.
“Chị dâu, không quấy rầy hai người đó chứ?”
Trần Nam Phương cũng ngồi thẳng dậy, cô nhìn về phía người đàn ông vừa lên xe, cô nhớ rõ giọng nói này, là thanh âm cởi mở ở trước phòng bệnh, xem ra người này có quan hệ rất tốt với Hà Minh Viễn.
“Cậu đến đây cũng rất đúng lúc, chốc nữa cậu còn phải điều trị cho tôi còn gì.”
Giọng nói của Hà Minh Viễn không mặn cũng không nhạt, vậy nhưng cũng đủ khiến cả người Trần Nam Phương căng thẳng lên hẳn, anh ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô sao? Cũng may ban nấy cô không đá hỏng anh ta, bằng không bây giờ không biết sẽ bản thân sẽ thê thảm thế nào nữa?
“Chị dâu cũng đừng để ý, từ trước đến nay anh Viễn nhà tôi rất hay nói đùa.” Trịnh Hoàng Bách cười rộ: “Chị dâu chắc không nhớ tôi là ai rồi, cứ gọi tôi là Trịnh Hoàng Bách nha.”
“Hoàng Bách à?” Trần Nam Phương nhẩm lại theo bản năng.
“Haha, không phải Hoàng mang nghĩa màu vàng đâu, mà Hoàng Bách là tên một loại cây gỗ quý…
“Tôi biết rồi.”
Trịnh Hoàng Bách nhướng mày nhìn vào kính chiếu hậu: “A?”
Trần Nam Phương vội vàng dời mắt đi, lắp bắp không biết nên giải thích như thế nào. Hà Minh Viễn như đã phát hiện ra chuyện động trời: “Không đúng nha, không phải đúng ra lúc này chị dâu nên ở bệnh viện sao? Sao lại ra ngoài thế này?”
“Tôi…” Cô thu mình lại, ngồi co ro ở một góc ghế sau, ước gì có thể biến mất khỏi đây, nếu biết sẽ đụng phải Hà Minh Viễn, cô vẫn nên nằm ở bệnh viện còn hơn: “Mẹ tôi gọi cho tôi, bà nói ở nhà có chút chuyện cần tôi về đó. “
“Này!” Hà Minh Viễn lạnh lùng gọi.
Danh sách chương