“Anh ta mà nhạy cảm à?” Đỗ Thanh Hoa bu môi, chạm vào con ngươi đang rất nghiêm túc của Trịnh Hoàng Bách, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại và thởdài: “Thôi vậy! Ngoại trừ việc chăm sóc cho Nam Phương ra thì dù chuyệngì tôi cũng mặc kệ, cũng không hỏi gì cả.”

“Như vậy là đúng rồi.” Anh ta võ võ đầu cô ấy: “Chị dâu cũng không thích hợp phải lo lắng quá nhiều.”

“Không thèm để ý tới anh nữa, tôi quay trở về đây. Thật là đã vui vẻ một cáchvô ích, còn tưởng là có thể diệt trừ con đàn bà kia, xả cơn giận thaycho Nam Phương” Gô ấy lẩm bẩm.

“Chuyện này thì chắc chắn sẽ xảy ra…” Trịnh Hoàng Bách cho cô một lời đảm bảo.

Ngô Hà dám lừa gạt Hà Minh Viễn như vậy, cho dù có ai ở phía sau bảo vệ cô ta, cô ta đều cách “cái chết” không bao xa nữa đâu.

Sau khi Đỗ Thanh Hoa trở lại phòng bệnh, cô ấy phát hiện Trân Nam Phươnglại ngủ thiếp đi, như vậy cũng tốt, cô ấy cũng sẽ không cần phải nói dối nữa.

Mấy ngày liên tiếp, Trân Nam Phương không hỏi, Đỗ ThanhHoa cũng không nói, hai người một lòng muốn dưỡng thương cho nên vếtthương cũng đã nhanh chóng có chuyển biến tốt hơn.

“Thật tốt,Trưởng khoa Nghĩa nói rằng qua hai ba ngày nữa cậu sẽ có thể xuốnggiường đi lại.’ Đỗ Thanh Hoa vui vẻ võ tay: “Cũng có thể ăn đồ ăn nhẹ.

Khi nào được về nhà thì tớ sẽ nấu canh cho cậu, ăn nhiều một chút nhất định sẽ tốt lên nhanh thôi.”

Trần Nam Phương bất lực cười cười, nhìn bạn tốt hào hứng giống như một đứa trẻ, cô không vội vàng phủ nhận.

Nhưng mà đã có người thay cô nói ra: ‘Cô có thể thôi đi được không, canh đómà là đồ thanh đạm sao? Thứ đó mà uống vào chắc chắn sẽ bốc cháy mấtthôi.

Nghe được có tiếng nói, Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoađồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Tứ Hiên đang đứng ở cửa, sắc mặtkhông chút thay đổi nói.



“Này! Tại sao anh lại tới đây hả?” ĐỗThanh Hoa trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Vừa mới tới liền khoác lác hả? Anh cũng không phải là bác sĩ, anh thì biết cái gì chứ?”

“Kiếnthức của tôi cũng thường thường thôi.” Ôn Tứ Hiên cũng không khách khíđi vào. Sau đó nghiêm túc nhìn Trân Nam Phương một cái, giọng điệu không có chút thay đổi nào: “Đã tốt hơn chưa?”

“Đã tốt hơn nhiềurồi.” Trần Nam Phương cười cười với anh ta đồng thời còn nháy mắt, ý bảo anh ta đừng tranh cãi với Thanh Hoa nữa: ‘Làm sao anh lại biết là tôiđang ở chỗ này?”

Cô cho rằng Hà Minh Viễn đã phong tỏa mọi tin tức về chấn thương của cô rồi chứ.

“Muốn biết một người ở đâu cũng có rất nhiều biện pháp.” Ôn Tứ Hiên cũngkhông nói nhiều mà trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Tôi đã tìm được mộttên hacker rất lợi hại.”

“Thật sao?” Trân Nam Phương kích động hỏi: “Có thể phá giải giám sát được bảo mật hả?”

“Không thể thành công một trăm phần trăm thì cũng có tám mươi đến chín mươiphần trăm.” Ôn Tứ Hiên gật đầu: “Nhưng trước tiên cô cũng đừng quá caohứng, một chứng cứ thì quá yếu ớt, không được bao lâu thì cô ta sẽ lạiđược thả ra thôi, cho nên chúng ta cần phải thu thập nhiều hơn mộtchút.”

“Coi như tên nhóc nhà anh đã nói đúng rồi.” Đỗ Thanh Hoangồi ở phía bên kia: “Nhất định phải tìm thêm chứng cứ, không thể để con đàn bà kia cứ nhởn nhơ như vậy được.”

Cô ấy vừa nói vừa hung hăng siết tay thành nắm đấm, giống như đang nắm chặt cổ người khác.

Ôn Tứ Hiên liếc cô ấy một cái, đúng là không thể nói mấy kiến thức bìnhthường với cô ấy được, anh ta lại hỏi Trần Nam Phương: “Đợi mấy ngày nữa cô có thể xuống đất, có muốn đi gặp hacker đó không? “

“Có gìđặc biệt không?” Đỗ Thanh Hoa không cho là được: ‘Không phải Hacker cũng là người hay sao? Một cái mũi và hai con mắt chứ gì?”

Trần Nam Phương bình tĩnh nhìn về phía Ôn Tứ Hiên, cô biết chắc rằng anh ta nói như vậy thì còn có lý do khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện