“Đừng nghe lý luận hời hợt của cô ấy.’ Anh ta hơi nâng cằm lên, giốngnhư cố ý khiêu khích Đỗ Thanh Hoa: “Tuy rằng tên hacker này không phảilà hacker đẳng cấp nhất, nhưng cũng có thể xếp vào top năm thế giới, hơn nữa muốn gặp cậu ta cũng khá thuận tiện, cậu ta ở Tập đoàn Kim Địa. “
“Ý anh là… Trần Nam Phương chớp chớp mắt: “Hà Minh Viễn cũng biết cậu †a sao? “
“Cậu ba nhà họ Hà thuê cậu ta, hiện tại cậu ta là Quản lý của bộ phận Công nghệ thông tin ở Tập đoàn Kim Địa.”
Đỗ Thanh Hoa tiến tới hừ hừ: “Hà Minh Viễn biết cậu ta là hacker sao?”
Ôn Tứ Hiên híp mắt liếc qua như là đang muốn nói vấn đề đơn giản như vậy mà sao cô ấy còn muốn hỏi.
“Này!” Cô ấy có chút tức giận: “Thái độ của anh là sao vậy hả? Ai bảo trướckia Hà Minh Viễn luôn cản trở, vậy mà tôi không thể nghi ngờ anh tasao?”
“Cô có thể nghi ngờ nhưng đừng hoài nghỉ chỉ số thông minh của người khác như vậy.”
Đỗ Thanh Hoa nhíu mày, tiếng nói lại cao hơn mấy độ: “Tôi nói hôm nay anh bị làm sao vậy? Hôm nay anh ăn phải thuốc súng à? “
Mắt thấy hai người này mà cãi nhau chắc phải đến sáng mai, cho nên Trần Nam Phương vội vàng hòa giải: “Thanh Hoa à! Cậu đừng như vậy, dù sao Ôn TứHiên cũng đến đây để giúp tớ mà. “
“Hừ!”
Ôn Tứ Hiên thấy Trân Nam Phương vẫn dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn anh ta, cho nên lại kiên nhân giải thích: ‘Là do tôi không tốt, hắn là ngay từ đầu đã phải nóirõ ràng, lại cứ để cho mấy cô ngồi đoán.”
Đỗ Thanh Hoa lại hừ thêm một tiếng, nhưng vì vết thương của Trân Nam Phương, vân là cùng anh ta “hòa giải”.
“Thanh Hoa! Hay là cậu thay tớ mời Ôn Tứ Hiên ăn cơm đi, cậu xem bây giờ tớ thế này…”
“Không cần đâu!”
“Dừng lại!”
Hai người đồng thanh cắt ngang lời của Trần Nam Phương, không hẹn mà nhìnthoáng qua nhau một cái. Nếu đi ăn cơm, chắc là đến bàn ăn cũng có thểlật lên mất.
Trần Nam Phương tỏ vẻ không còn gì để nói. Cô vẫnluôn tìm cơ hội kết hợp đôi chị em trước mắt này mới nhưng mà hình nhưlân nào cũng hỏng chuyện thì phải?
“Cô không cần suy nghĩ nhiều nữa.”
Dường như Ôn Tứ Hiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cứ để mọi việc chậm rãi, không cần phải vội “
Cô rối rắm mím môi rồi lẩm bẩm:”Có lẽ nói rõ ràng sẽ tốt hơn!”
“Sẽ đến lúc phải nói chuyện rõ ràng, nhưng hiện tại còn chưa phải là lúc “
“Hai người đang giở trò bí hiểm gì vậy?’ Đỗ Thanh Hoa chống tay dưới cằm, liếc mắt đầy nghỉ ngờ: “Hình như tôi không hiểu. “
“Vậy thì đúng rồi.” Ôn Tứ Hiên cũng không đợi cô ấy mở miệng, vội vàng đứnglên tạm biệt ra về: ‘Cô cứ cố gắng dưỡng thương đi, mấy ngày nữa tôi sẽquay trở lại, bất cứ lúc nào có tin tức gì thì tôi sẽ liên lạc với cô.
Trần Nam Phương thấy không thể giữ anh ta lại nên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chờ Ôn Tứ Hiên rời đi, Đỗ Thanh Hoa duõi thẳng lưng: “Trong phòng này vừaít đi một người mà ngay cả hít thở cũng thuận lợi hơn hẳn”
“Ý anh là… Trần Nam Phương chớp chớp mắt: “Hà Minh Viễn cũng biết cậu †a sao? “
“Cậu ba nhà họ Hà thuê cậu ta, hiện tại cậu ta là Quản lý của bộ phận Công nghệ thông tin ở Tập đoàn Kim Địa.”
Đỗ Thanh Hoa tiến tới hừ hừ: “Hà Minh Viễn biết cậu ta là hacker sao?”
Ôn Tứ Hiên híp mắt liếc qua như là đang muốn nói vấn đề đơn giản như vậy mà sao cô ấy còn muốn hỏi.
“Này!” Cô ấy có chút tức giận: “Thái độ của anh là sao vậy hả? Ai bảo trướckia Hà Minh Viễn luôn cản trở, vậy mà tôi không thể nghi ngờ anh tasao?”
“Cô có thể nghi ngờ nhưng đừng hoài nghỉ chỉ số thông minh của người khác như vậy.”
Đỗ Thanh Hoa nhíu mày, tiếng nói lại cao hơn mấy độ: “Tôi nói hôm nay anh bị làm sao vậy? Hôm nay anh ăn phải thuốc súng à? “
Mắt thấy hai người này mà cãi nhau chắc phải đến sáng mai, cho nên Trần Nam Phương vội vàng hòa giải: “Thanh Hoa à! Cậu đừng như vậy, dù sao Ôn TứHiên cũng đến đây để giúp tớ mà. “
“Hừ!”
Ôn Tứ Hiên thấy Trân Nam Phương vẫn dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn anh ta, cho nên lại kiên nhân giải thích: ‘Là do tôi không tốt, hắn là ngay từ đầu đã phải nóirõ ràng, lại cứ để cho mấy cô ngồi đoán.”
Đỗ Thanh Hoa lại hừ thêm một tiếng, nhưng vì vết thương của Trân Nam Phương, vân là cùng anh ta “hòa giải”.
“Thanh Hoa! Hay là cậu thay tớ mời Ôn Tứ Hiên ăn cơm đi, cậu xem bây giờ tớ thế này…”
“Không cần đâu!”
“Dừng lại!”
Hai người đồng thanh cắt ngang lời của Trần Nam Phương, không hẹn mà nhìnthoáng qua nhau một cái. Nếu đi ăn cơm, chắc là đến bàn ăn cũng có thểlật lên mất.
Trần Nam Phương tỏ vẻ không còn gì để nói. Cô vẫnluôn tìm cơ hội kết hợp đôi chị em trước mắt này mới nhưng mà hình nhưlân nào cũng hỏng chuyện thì phải?
“Cô không cần suy nghĩ nhiều nữa.”
Dường như Ôn Tứ Hiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cứ để mọi việc chậm rãi, không cần phải vội “
Cô rối rắm mím môi rồi lẩm bẩm:”Có lẽ nói rõ ràng sẽ tốt hơn!”
“Sẽ đến lúc phải nói chuyện rõ ràng, nhưng hiện tại còn chưa phải là lúc “
“Hai người đang giở trò bí hiểm gì vậy?’ Đỗ Thanh Hoa chống tay dưới cằm, liếc mắt đầy nghỉ ngờ: “Hình như tôi không hiểu. “
“Vậy thì đúng rồi.” Ôn Tứ Hiên cũng không đợi cô ấy mở miệng, vội vàng đứnglên tạm biệt ra về: ‘Cô cứ cố gắng dưỡng thương đi, mấy ngày nữa tôi sẽquay trở lại, bất cứ lúc nào có tin tức gì thì tôi sẽ liên lạc với cô.
Trần Nam Phương thấy không thể giữ anh ta lại nên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chờ Ôn Tứ Hiên rời đi, Đỗ Thanh Hoa duõi thẳng lưng: “Trong phòng này vừaít đi một người mà ngay cả hít thở cũng thuận lợi hơn hẳn”
Danh sách chương