Cho nên anh muốn từ bỏ.

Thật ra như vậy cũng tốt, từ đầu đến cuối, tình cảm giữa bọn họ là một sai lầm, vốn dĩ cũng chẳng có một chút tin tưởng nào.

Suốt nửa tháng trời Trân Nam Phương cũng chẳng hé răng nửa lời làm toàn thân bạn thân của cô đều vô cùng khó chịu.

“Nam Phương!” Trong lòng Đỗ Thanh Hoa âm thầm lo lắng nhưng mặt ngoài thì giả vờ như không có gì xảy ra.

“Trưởng khoa Nghĩa bảo ngày mai cậu có thể xuất viện rồi, nếu được thì chúng ta đi biển chơi đi?”

Nam Phương nghiêng đầu nhìn cô bạn thân, đáy mắt ê ẩm, rốt cuộc cũng khôngcòn nước mắt để mà chảy ra nữa. Mấy ngày vừa qua, tối nào cô cũng khócmột trận, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Thanh Hoal Thật sự xinlỗi vì những ngày qua để cậu phải lo lắng cho tớ.’ Cuối cùng cô cũng mởmiệng nói chuyện, còn cố gắng mỉm cười như không có gì cả.

“Cậu cũng gầy đi rồi.”

“Nam Phương! Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi!” Thanh Hoa xúc động ômchầm lấy cô. “Nói nữa đi, nói chuyện thêm với tớ được không? Tớ bị cậuhù sợ muốn chết rồi.”

“Được rồi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa.” Nam Phương võ võ nhẹ vào lưng cô bạn.

“Vậy ngày mai chúng ta đi biển chơi một chút nhé.”

“Có thật không? Cậu muốn đi hả?”

Thanh Hoa thật sự sợ răng Nam Phương sẽ lại rơi vào cái vòng xoáy tình cảm kia nên trầm cảm.



Cô nghiêm túc gật đầu: “Nhưng mà không thể chơi quá lâu đâu đó, tớ còn phải quay lại làm việc nữa.”

“Hoan nghênh cô gái cuồng công việc trở lại.” Mặc dù Thanh Hoa không muốnTrần Nam Phương quay lại làm việc quá sớm nhưng so với trạng thái củanửa tháng trước thì bây giờ tốt hơn nhiều, cô ấy cũng chỉ có thể vui vẻđồng ý thôi.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống bãi cát, bãi biển xanh thảm bát ngát vẫn làm cho Nam Phương cảm thấy tâm trạng thoải mái hơnnhiều.

Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt hồng hào của bạn thân cũng thấy đúng là không uổng chuyến đi này.

“Cậu và bác sĩ Bách sao rồi?” Lúc lên máy bay, đột nhiên Nam Phương nghiêng đầu hỏi.

“Hả?” Đỗ Thanh Hoa gãi gãi đầu: “Tớ vừa mới nhận ra độc thân thật vui.

Nhưng làm sao lại đột nhiên xuất hiện một vấn đề đầy mùi vị của mẹ như vậy?”

“Này, cậu đừng có lảng sang chuyện khác!” Nam Phương vươn tay xoa xoa mái tóc cô bạn. “Cũng không được cắt tóc nữa, cậu phải thể hiện là mình vânsống tốt chứ?”

“Thôi đi! Vậy phải xem người ta đối xử với tớ như thế nào đã.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Thanh Hoa ngọt ngàochưa từng thấy.

Nam Phương cũng yên tâm phần nào: “Vậy thì tốt! Dì Tuyết sỉ tình như thì chắc hẳn là con của dì ấy cũng di truyền điều đó.”

“Nam Phương… Thanh Hoa cũng biết là không nên nói nhiều về đề tài Hà MinhViên với Nam Phương nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn cảm thấy thấp thỏmvề sự kiện kia: “Chưa chắc sỉ tình là một chuyện tốt.”

“Không nói đến cái này nữa.” Nam Phương cười gượng: “Thật ra tớ muốn nóichuyện này với cậu. Sau khi ra viện, tớ định quay lại Thâm Thành. Cậucũng biết tớ vẫn luôn thích thành phố đó mà.”

“Được thôi!” Thanh Hoa hoang mang một giây nhưng sau đó cũng võ đùi nói: “Quay về tớ sẽ thu dọn đồ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện