“Thanh Hoa!” Đôi lông mày xinh đẹp của Nam Phương nhíu lại, sau đó cô nắm lấy tay cô bạn của mình: “Cậu không thể đi, cậu còn tình cảm, cònsự nghiệp tốt đẹp cần kinh doanh và duy I1) “Sao tớ lại không thể đi?Nhiều người yêu xa như vậy mà, có gì là lạ đâu?”
“Nhiều người như vậy là vì không còn cách nào khác, còn cậu có thểkhông cần đi yêu xa thì sao lại phải tạo ra trở ngại cho tình cảm củamình chứ?”
Giọng điệu của Nam Phương vô cùng kiên quyết: “Tớ có thể đi một mình!”
Thấy Thanh Hoa định mở miệng nói gì đó, cô tìm cách chặn đầu trước:”Nếu không thì vậy đi, trước hết cứ để tớ thử hai tháng, nếu như khôngđược thì cậu sẽ đến đó với tớ?”
“Nhưng mà… Thanh Hoa còn định thuyết phục Nam Phương lại bị một tiếng cười khẽ cắt ngang.
Hai người họ quay đầu nhìn sang mới thấy khoang thương gia cũng không chỉ một mình bọn họ, phía sau còn một người đàn ông. Trông anh ta rấtcao, mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, đôi mắt hẹp dài. Dùng hai chữ để miêu tả thì chính là bình thường, rất bình thường.
“Anh cười cái gì?” Thanh Hoa tỏ vẻ khó chịu “Cô gái! Cô có bạn trai chưa?”
Thanh Hoa tức giận trợn mắt nhìn còn Nam Phương thì hơi bất ngờ một chút.
Nam Phương nhớ rất rõ giọng nói này!
Đây chính là người đàn ông nước ngoài đã từng gặp Lý An lúc ở khách sạn của nhà họ Trần.
Nghĩ đến đây cô càng cảm thấy người đàn ông trước mắt cũng hơi giống người Âu Mỹ, nhất định là anh ta.
“Cô gái! Hình như cô biết tôi à?” Anh †a nhìn về phía Nam Phương, ánh mắt lóe lên.
“Tôi không quen anh.” Cô vội vàng quay đi, che giấu suy nghĩ của mình.
Thanh Hoa không hề biết những chuyện bên trong, chỉ cảm thấy haingười các cô đã bị một tên vô duyên bắt chuyện: “Anh trai này! Xin anhthu hồi kỹ năng diễn xuất vụng về của mình đi. Chúng tôi không quen anhmà cũng không muốn quen anh.”
“Nếu như tôi muốn quen biết hai cô thì sao?” Người đàn ông đứng dậy đi tới trước mặt hai cô: “Hai vị đều cô gái giàu có à? “Đồ điên!” Đỗ Thanh Hoa chửi anh ta:”Nói thêm một câu nữa tôi gọi tiếp viên ném anh ra khỏi máy bay đấy.”
“Ha ha! Cô gái, cô thật đáng yêu!”
Anh ta bật cười suồng sã: “Tạm thời tôi tin cô đã có bạn trai, tâm hồn thú vị như cô thì đúng là ngàn năm mới tìm được một.
“Ôi trời ạ!” Thanh Hoa thấp giọng hừ nhẹ. Có một câu nói là khôngvung tay đánh gương mặt tươi cười, người ta cũng đã khen cô ấy mà chẳnglẽ cô ấy lại không biết tốt xấu trừng mắt nhìn người ta.
Chỉ là Nam Phương đang ở bên cạnh hơi căng thẳng là sao chứ?
“Tôi tên là Tạ Hàn Phong!” Người đàn ông đưa tay ra, giống như muốn bắt tay: “Hân hạnh được quen biết các coø.
“Được rồi.” Thanh Hoa khoanh tay trước ngực: “Chúng tôi không muốn kết giao bạn mới gì cả.”
Tạ Hàn Phong nhìn về phía Nam Phương: ‘Cô cũng không muốn sao?”
“Cô ấy lại càng không. Cô ấy đã là hoa đã có chủ rồi.’ Thanh Hoa phất phất tay rồi đưa tay ra hiệu mời anh ta về chỗ ngồi của anh ta ở phíasau.
“Nhiều người như vậy là vì không còn cách nào khác, còn cậu có thểkhông cần đi yêu xa thì sao lại phải tạo ra trở ngại cho tình cảm củamình chứ?”
Giọng điệu của Nam Phương vô cùng kiên quyết: “Tớ có thể đi một mình!”
Thấy Thanh Hoa định mở miệng nói gì đó, cô tìm cách chặn đầu trước:”Nếu không thì vậy đi, trước hết cứ để tớ thử hai tháng, nếu như khôngđược thì cậu sẽ đến đó với tớ?”
“Nhưng mà… Thanh Hoa còn định thuyết phục Nam Phương lại bị một tiếng cười khẽ cắt ngang.
Hai người họ quay đầu nhìn sang mới thấy khoang thương gia cũng không chỉ một mình bọn họ, phía sau còn một người đàn ông. Trông anh ta rấtcao, mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, đôi mắt hẹp dài. Dùng hai chữ để miêu tả thì chính là bình thường, rất bình thường.
“Anh cười cái gì?” Thanh Hoa tỏ vẻ khó chịu “Cô gái! Cô có bạn trai chưa?”
Thanh Hoa tức giận trợn mắt nhìn còn Nam Phương thì hơi bất ngờ một chút.
Nam Phương nhớ rất rõ giọng nói này!
Đây chính là người đàn ông nước ngoài đã từng gặp Lý An lúc ở khách sạn của nhà họ Trần.
Nghĩ đến đây cô càng cảm thấy người đàn ông trước mắt cũng hơi giống người Âu Mỹ, nhất định là anh ta.
“Cô gái! Hình như cô biết tôi à?” Anh †a nhìn về phía Nam Phương, ánh mắt lóe lên.
“Tôi không quen anh.” Cô vội vàng quay đi, che giấu suy nghĩ của mình.
Thanh Hoa không hề biết những chuyện bên trong, chỉ cảm thấy haingười các cô đã bị một tên vô duyên bắt chuyện: “Anh trai này! Xin anhthu hồi kỹ năng diễn xuất vụng về của mình đi. Chúng tôi không quen anhmà cũng không muốn quen anh.”
“Nếu như tôi muốn quen biết hai cô thì sao?” Người đàn ông đứng dậy đi tới trước mặt hai cô: “Hai vị đều cô gái giàu có à? “Đồ điên!” Đỗ Thanh Hoa chửi anh ta:”Nói thêm một câu nữa tôi gọi tiếp viên ném anh ra khỏi máy bay đấy.”
“Ha ha! Cô gái, cô thật đáng yêu!”
Anh ta bật cười suồng sã: “Tạm thời tôi tin cô đã có bạn trai, tâm hồn thú vị như cô thì đúng là ngàn năm mới tìm được một.
“Ôi trời ạ!” Thanh Hoa thấp giọng hừ nhẹ. Có một câu nói là khôngvung tay đánh gương mặt tươi cười, người ta cũng đã khen cô ấy mà chẳnglẽ cô ấy lại không biết tốt xấu trừng mắt nhìn người ta.
Chỉ là Nam Phương đang ở bên cạnh hơi căng thẳng là sao chứ?
“Tôi tên là Tạ Hàn Phong!” Người đàn ông đưa tay ra, giống như muốn bắt tay: “Hân hạnh được quen biết các coø.
“Được rồi.” Thanh Hoa khoanh tay trước ngực: “Chúng tôi không muốn kết giao bạn mới gì cả.”
Tạ Hàn Phong nhìn về phía Nam Phương: ‘Cô cũng không muốn sao?”
“Cô ấy lại càng không. Cô ấy đã là hoa đã có chủ rồi.’ Thanh Hoa phất phất tay rồi đưa tay ra hiệu mời anh ta về chỗ ngồi của anh ta ở phíasau.
Danh sách chương