Cô không biết liệu bà Diêu có biết hết mọi chuyện không, cho nên trước khi đi cô gọi cho Minh Phúc.
“Mợ ba!”
“Tôi đã ly hôn với Tổng giám đốc Viễn rồi, đừng gọi tôi như vậy.”Giọng điệu của Trần Nam Phương lạnh nhạt: “Bà Diêu hẹn gặp tôi, tôi muốn hỏi có phải bà Diêu đã biết hết rồi không?”
“À! Mợ ba chờ tôi một chút, để tôi hỏi cậu ba thử xem.” Minh Phúc gần như xông vào văn phòng, đưa di động như dâng vật quý, đồng thời nói ravấn đề của Trần Nam Phương.
Hà Minh Viễn hơi nhướng mày, không nhịn được cầm lấy điện thoại di động.
Giọng nói từ tính mà quen thuộc truyền đến, trái tim của Trân Nam Phương đau nhói nhưng cô cố gắng chịu đựng.
“Bà nội biết hết mọi chuyện rồi, em không cần phải có gánh nặng.”
“Được rồi.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, sợ bản thân không kiểm soát được những gì mình biểu hiện ra.
Hà Minh Viên nghe tiếng máy bận tút tút, ngón tay cầm lấy điện thoạitrắng bệch, cô không còn là của anh nữa, cô có thể cười với người đànông khác, có thể không phản ứng với anh, không nhìn anh.
Thậm chí cô sẽ nhanh chóng đến với Dạ Hành phải không? Mà anh chỉ có thể trơ mắt chịu đựng.
“Cậu ba! Anh có muốn về nhà cũ không?” Minh Phúc thử lên tiếng đềnghị, anh ấy luôn đi theo Hà Minh Viên, biết những ngày qua anh đã khókhăn thế nào.
Thế nhưng vết thương và bệnh cũ của cậu Vũ lại tái phát, trong lúchôn mê còn luôn miệng kêu “Thiên An”, nếu như anh ấy là anh, anh ấy cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Đúng là tạo hóa trêu người!
“Cất kỹ điện thoại của cậu rồi đi làm việc đi.” Hà Minh Viễn đưa điện thoại qua, cúi đầu xem tài liệu trên bàn.
Minh Phúc thở dài trong lòng, xoay người định đi lại nghe thấy tiếngghế dựa lạch cạch một tiếng, quay đầu thì nhìn thấy Hà Minh Viễn đã đứng lên và đi ra ngoài.
Gặp lại bà Diêu, Trân Nam Phương có cảm giác như đã trải qua một kiếp người, không chỉ chính cô tang thương mà cô còn cảm thấy bà cụ trướcmặt cũng đã già đi rất nhiều.
Một tiếng “Bà nội” đều khiến cho hai người đỏ cả hốc mắt.
“Con bé này… Mau đến đây để bà nội nhìn xem.” Bà Diêu nắm chặt taycủa Trần Nam Phương, ánh mắt đầy vẻ hiên từ: “Để con chịu khổ rồi!”
Cô chỉ lắc đầu, không nói nên lời, đúng là cô đã chịu khổ vô ích,người đàn ông làm cô bị thương đã chết đột ngột trong tù, vụ án gâythương tích này chỉ có thể bỏ mặc, không giải quyết được.
“Con và Minh Viễn…”
“Bà nội!” Trần Nam Phương giật giật khóe miệng lúng túng: “Hôm naycon đến gặp bà, bà là người có phúc, phải an hưởng tuổi già thật tốt.”
“Con bé này!” Bà Diêu lau khóe mắt: “Con vân lo lắng cho bà già này à.”
“Bà đừng nói như vậy, tất cả mọi người rất quan tâm bà.” Trân NamPhương không giỏi tùy ý nhận xét về người nhà họ Hà, chỉ có thể cố hếtsức trấn an bà ấy: “Quan trọng nhất là bà nên thoải mái trong mọi việc.”
“Là bà già hồ đồ, bà nên tin tưởng ánh mắt của Minh Vũ, sao nó có thể nhìn trúng người như Ngô Hà chứ” Bà Diêu tự trách mình: “Bà nên đi điều tra, chứ không phải không quan tâm.”
“Mợ ba!”
“Tôi đã ly hôn với Tổng giám đốc Viễn rồi, đừng gọi tôi như vậy.”Giọng điệu của Trần Nam Phương lạnh nhạt: “Bà Diêu hẹn gặp tôi, tôi muốn hỏi có phải bà Diêu đã biết hết rồi không?”
“À! Mợ ba chờ tôi một chút, để tôi hỏi cậu ba thử xem.” Minh Phúc gần như xông vào văn phòng, đưa di động như dâng vật quý, đồng thời nói ravấn đề của Trần Nam Phương.
Hà Minh Viễn hơi nhướng mày, không nhịn được cầm lấy điện thoại di động.
Giọng nói từ tính mà quen thuộc truyền đến, trái tim của Trân Nam Phương đau nhói nhưng cô cố gắng chịu đựng.
“Bà nội biết hết mọi chuyện rồi, em không cần phải có gánh nặng.”
“Được rồi.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, sợ bản thân không kiểm soát được những gì mình biểu hiện ra.
Hà Minh Viên nghe tiếng máy bận tút tút, ngón tay cầm lấy điện thoạitrắng bệch, cô không còn là của anh nữa, cô có thể cười với người đànông khác, có thể không phản ứng với anh, không nhìn anh.
Thậm chí cô sẽ nhanh chóng đến với Dạ Hành phải không? Mà anh chỉ có thể trơ mắt chịu đựng.
“Cậu ba! Anh có muốn về nhà cũ không?” Minh Phúc thử lên tiếng đềnghị, anh ấy luôn đi theo Hà Minh Viên, biết những ngày qua anh đã khókhăn thế nào.
Thế nhưng vết thương và bệnh cũ của cậu Vũ lại tái phát, trong lúchôn mê còn luôn miệng kêu “Thiên An”, nếu như anh ấy là anh, anh ấy cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Đúng là tạo hóa trêu người!
“Cất kỹ điện thoại của cậu rồi đi làm việc đi.” Hà Minh Viễn đưa điện thoại qua, cúi đầu xem tài liệu trên bàn.
Minh Phúc thở dài trong lòng, xoay người định đi lại nghe thấy tiếngghế dựa lạch cạch một tiếng, quay đầu thì nhìn thấy Hà Minh Viễn đã đứng lên và đi ra ngoài.
Gặp lại bà Diêu, Trân Nam Phương có cảm giác như đã trải qua một kiếp người, không chỉ chính cô tang thương mà cô còn cảm thấy bà cụ trướcmặt cũng đã già đi rất nhiều.
Một tiếng “Bà nội” đều khiến cho hai người đỏ cả hốc mắt.
“Con bé này… Mau đến đây để bà nội nhìn xem.” Bà Diêu nắm chặt taycủa Trần Nam Phương, ánh mắt đầy vẻ hiên từ: “Để con chịu khổ rồi!”
Cô chỉ lắc đầu, không nói nên lời, đúng là cô đã chịu khổ vô ích,người đàn ông làm cô bị thương đã chết đột ngột trong tù, vụ án gâythương tích này chỉ có thể bỏ mặc, không giải quyết được.
“Con và Minh Viễn…”
“Bà nội!” Trần Nam Phương giật giật khóe miệng lúng túng: “Hôm naycon đến gặp bà, bà là người có phúc, phải an hưởng tuổi già thật tốt.”
“Con bé này!” Bà Diêu lau khóe mắt: “Con vân lo lắng cho bà già này à.”
“Bà đừng nói như vậy, tất cả mọi người rất quan tâm bà.” Trân NamPhương không giỏi tùy ý nhận xét về người nhà họ Hà, chỉ có thể cố hếtsức trấn an bà ấy: “Quan trọng nhất là bà nên thoải mái trong mọi việc.”
“Là bà già hồ đồ, bà nên tin tưởng ánh mắt của Minh Vũ, sao nó có thể nhìn trúng người như Ngô Hà chứ” Bà Diêu tự trách mình: “Bà nên đi điều tra, chứ không phải không quan tâm.”
Danh sách chương