Nghe thấy lời này, Trần Nam Phương xem như đã hiểu rõ chuyện năm đó,Hà Minh Vũ bị thương, Hà Minh Viễn thay anh ta đi gặp cô, nửa đường lạibị Ngô Hà chặn lại, đến đây tất cả mọi người đều coi Ngô Hà là “ThiênAn, thực hiện lời dặn dò của Hà Minh Vũ trước khi bị thương.
Không có ai nghi ngờ Ngô Hà, cho dù bọn họ nhìn rõ nhân phẩm của cô ta.
Ngoại trừ cười khổ đối mặt với loại trải nghiệm máu chó này thì côcũng không nói được chữ nào cả, cuối cùng là do cô và Dạ Hành có duyênkhông phận hay là cô và Hà Minh Viễn có duyên nợ trái ngang từ kiếptrước? Thật là buồn cười!
“Bà nội, tất cả đã qua rồi.” Trần Nam Phương võ tay bà Diêu giống như quan tâm một đứa bé: “Hai ngày nữa con về Thâm Thành, chúng ta nói vàichuyện vui vẻ đi”
“Về Thâm Thành ư?” Bà Diêu kinh ngạc: “Nhà của con ở đây, sao con có thể một mình đến đó?”
Trần Nam Phương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Người nhà của con đã mất rồi.”
Sợ bà Diêu suy nghĩ nhiều, cô thẳng lưng lên nói: “Nhưng một mình ởThâm Thành cũng không sao, hồi đại học con đã đến đó, trước kia cũngtừng làm việc ở đó, bà không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…
“Anh cũng đi!”
Một câu của bà Diêu còn chưa nói hết thì Hà Minh Vũ đã xông ra, yênlặng đứng trước mặt Trần Nam Phương và nói một cách cố chấp: “Tôi muốnđến Thâm Thành với em.”
Người đàn ông cao lớn trước mắt đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầutiên gặp mặt, chắc có lẽ là do vết thương và bệnh tật, nhưng vừa nghĩtới anh là Dạ Hành, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Không phải đau lòng, nhưng mà cô lại không thể tỏ ra lạnh nhạt với anh ta được.
“Tôi cũng thích Thâm Thành.” Anh ta đi đến bên cạnh cô và đưa ra lý do: “Hoa anh đào ở đại học Thâm Thành cũng rất đẹp.”
“Nhưng anh đang cần phải chữa bệnh” Trân Nam Phương xem như từ chốiyêu cầu của anh ấy: “Đợi anh khỏi bệnh thì đi cũng không muộn.”
Nói xong, cô không đợi bọn họ tiếp tục nói gì, vội vã đứng dậy tạm biệt: “Bà nội! Khi nào có thời gian thì con lại đến thăm bà.”
Cô vội vàng đi ra ngoài, khi đến gần hành lang gấp khúc thì thấy HàMinh Vũ đuổi theo: “Em không muốn tôi đi cùng đúng không? Em chán ghéttôi như vậy sao?”
Trần Nam Phương dừng chân lại, không dám quay đầu: “Không phải! Em chỉ hy vọng thân thể của anh chuyển biến tốt hơn mà thôi.”
“Em lừa gạt tôi!” Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Tôi không nhớ rõ về quá khứ, nhưng anh không ngốc.”
Cô nắm chặt tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình.
“Tôi không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng tôi muốn tìm Thiên An, em thật sự là cô ấy sao?”
Trân Nam Phương không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vân là Thiên An năm đó sao?
Rõ ràng là muốn gặp Dạ Hành, vì sao bây giờ anh ta ở ngay trước mặt mà cô lại không muốn nhìn nhận chứ?
Có phải vì Hà Minh Viễn không?
Không có ai nghi ngờ Ngô Hà, cho dù bọn họ nhìn rõ nhân phẩm của cô ta.
Ngoại trừ cười khổ đối mặt với loại trải nghiệm máu chó này thì côcũng không nói được chữ nào cả, cuối cùng là do cô và Dạ Hành có duyênkhông phận hay là cô và Hà Minh Viễn có duyên nợ trái ngang từ kiếptrước? Thật là buồn cười!
“Bà nội, tất cả đã qua rồi.” Trần Nam Phương võ tay bà Diêu giống như quan tâm một đứa bé: “Hai ngày nữa con về Thâm Thành, chúng ta nói vàichuyện vui vẻ đi”
“Về Thâm Thành ư?” Bà Diêu kinh ngạc: “Nhà của con ở đây, sao con có thể một mình đến đó?”
Trần Nam Phương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Người nhà của con đã mất rồi.”
Sợ bà Diêu suy nghĩ nhiều, cô thẳng lưng lên nói: “Nhưng một mình ởThâm Thành cũng không sao, hồi đại học con đã đến đó, trước kia cũngtừng làm việc ở đó, bà không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…
“Anh cũng đi!”
Một câu của bà Diêu còn chưa nói hết thì Hà Minh Vũ đã xông ra, yênlặng đứng trước mặt Trần Nam Phương và nói một cách cố chấp: “Tôi muốnđến Thâm Thành với em.”
Người đàn ông cao lớn trước mắt đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầutiên gặp mặt, chắc có lẽ là do vết thương và bệnh tật, nhưng vừa nghĩtới anh là Dạ Hành, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Không phải đau lòng, nhưng mà cô lại không thể tỏ ra lạnh nhạt với anh ta được.
“Tôi cũng thích Thâm Thành.” Anh ta đi đến bên cạnh cô và đưa ra lý do: “Hoa anh đào ở đại học Thâm Thành cũng rất đẹp.”
“Nhưng anh đang cần phải chữa bệnh” Trân Nam Phương xem như từ chốiyêu cầu của anh ấy: “Đợi anh khỏi bệnh thì đi cũng không muộn.”
Nói xong, cô không đợi bọn họ tiếp tục nói gì, vội vã đứng dậy tạm biệt: “Bà nội! Khi nào có thời gian thì con lại đến thăm bà.”
Cô vội vàng đi ra ngoài, khi đến gần hành lang gấp khúc thì thấy HàMinh Vũ đuổi theo: “Em không muốn tôi đi cùng đúng không? Em chán ghéttôi như vậy sao?”
Trần Nam Phương dừng chân lại, không dám quay đầu: “Không phải! Em chỉ hy vọng thân thể của anh chuyển biến tốt hơn mà thôi.”
“Em lừa gạt tôi!” Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Tôi không nhớ rõ về quá khứ, nhưng anh không ngốc.”
Cô nắm chặt tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình.
“Tôi không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng tôi muốn tìm Thiên An, em thật sự là cô ấy sao?”
Trân Nam Phương không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vân là Thiên An năm đó sao?
Rõ ràng là muốn gặp Dạ Hành, vì sao bây giờ anh ta ở ngay trước mặt mà cô lại không muốn nhìn nhận chứ?
Có phải vì Hà Minh Viễn không?
Danh sách chương