“Đúng là chuyện không may của gia đình! Vậy mà lại làm ra chuyện xấuxa thế này!” Lão già mập lùn tiếp tục nổi giận: “Cô Nam Phương! Bây giờcô xin lỗi và để cô ấy đánh lại, hoặc là… Hừ!

Cô không gánh vác nổi hậu quả đâu.”

“Thật sao?” Trân Nam Phương cô là người đã từng chết một lần, sao lại sợ mấy tên rác rưởi này: “Có hậu quả gì mà tôi không gánh vác nổi?Chẳng lẽ tôi đánh người trước cổng nhà họ Hà thì ông giết người ở cổngà?”

Sau đó cô học theo nụ cười của Hà Minh Kỳ: “Cũng vậy thôi, đứng chung với tội phạm giết người, khó tránh khỏi bị truyền nhiễm”

“Bọn họ không dám đâu.” Hà Minh Vũ thật lòng nói.

“Nam Phương, sao cô có thể nói xấu tôi như vậy? Tôi giết người lúc nào?”

Ngô Hà uất ức đến cực điểm, còn thiếu yếu đuối ngã vào người của Hà Minh Kỳ nữa thôi: “Không phải cô còn đứng ở đây sao?”

“Đúng là cô không ra tay giết tôi, người tình cũ của cô ra tay, lạichết thay cho cô rồi.” Trân Nam Phương cười lạnh lùng, chỉ vào Hà MinhKỳ: “Gia đình gặp điều không may chính là do anh, bị cắm sừng bao nhiêulần rồi còn không biết sao? ÀI Cẩn thận người tình cũ của cô ta biếnthành quỷ quay về chơi bời trăng hoa đấy.”

“Nam Phương! Gô…ˆ Ngô Hà lập tức đứng bật dậy, nhìn Trần Nam Phương như nhìn thấy quỷ, hận không thể xông lên xé xác cô.

Cô không cho Ngô Hà cơ hội đó, cười nhún vai: “Tôi làm sao chứ? Tôinói sai chỗ nào? Muốn tôi gọi Hà Minh Viễn đến hỏi thử không? Ban đầu là ai chạy đi gặp anh ấy nói mình là bạn của Dạ Hành?”

Trần Nam Phương không sợ quét mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của bọn họ:“Vì sao cô làm vậy? Không thể chỉ đơn giản là hận tôi đâu nhỉ? Là coitrọng Hà Minh Viễn hay là coi trọng vinh hoa phú quý nhà họ Hà đây?”



“Cô… Cô câm miệng lại cho tôi!”

Ngô Hà không biết vì sao Trần Nam Phương giống như biến thành người khác, còn muốn phơi bày quá khứ ở đây sao? “Sợ rồi à?” Trần Nam Phương hơi nâng cằm lên: “Không cần sợ, cậu Kỳđã thừa nhận cô là vợ sắp cưới mới, đương nhiên sẽ không để ý đến nhữngchuyện xấu trong quá khứ của cô, nhà họ Hà đã gặp chuyện không may thìđương nhiên càng không quan tâm.”

“Im miệng!” Lão già mập lùn bước về phía cô một bước: “Quản gia đâu?

Quản gia chết rồi sao? Trông thấy kẻ điên còn không biết bắt lại à?”

“Kẻ điên ở đâu?” Giọng nói nghiêm túc kèm theo tiếng bước chân lạnh lùng, có một loại khí chất không thể khinh thường.

Trái tim của Trần Nam Phương chùng xuống, trông thấy khuôn mặt khôngcảm xúc quen thuộc mà xa lạ, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng uất ức.

“Minh Viễn!” Ông già mập lùn cau mày: “Bác mặc kệ trước đây cô ta cóthân phận gì, ở nhà họ Hà phải tuân thủ quy củ của nhà họ Hà.”

“Nhà họ Hà có quy củ ư?” Ánh mắt của Hà Minh Viễn lướt qua người củaTrần Nam Phương, không nhịn được ngừng lại chớp mắt một cái: “À! Hìnhnhư có, nhưng đã là gia đình gặp không may thì làm chút nghi thức xãgiao cũng vô dụng thôi.”

“Minh Viễn!” Ông già mập lùn hét lên: “Dù gì thì Minh Kỳ cũng là em họ của cháu mài”

“Tôi biết, người mà vợ của tôi đánh cũng không phải cậu ta.” Hà MinhViễn nói một cách tự nhiên: “Chẳng qua là con mèo con chó gì mà cũngđáng được bác cả nổi giận sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện