Đầu tiên Trần Nam Phương hơi sửng sốt vì từ “Vợ” kia, nghe thấy anh gọiông già mập lùn là “Bác cả”, cô biết người trước mắt này là ông lớn.
Chuyện ông lớn về nước thì Trần Nam Phương đã nghe nói từ lâu, nhưng không ngờ ông ta lại có bộ dạng như thế này, càng không ngờ ông ta lại che chởcho Hà Minh Kỳ và Ngô Hà như vậy.
Xem ra giữa bọn họ đã trao đổi rất nhiều lợi ích.
Nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu, nhìn thấy Hà Minh Viễn đã trị được ông lớn, cô nhấc chân rời đi…
“Để anh đưa em về.”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, bước chân của Trân Nam Phương vô thức bị giữlại, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch, cô cũng không biết nênđối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.
“Không cần đâu! Cảm ơn anh!”
“Lên xe đi.” Anh đi vòng qua trước mặt cô, ánh mắt hơi tối tăm: “Không chừng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Chân mày của Trần Nam Phương giật giật, quay đầu nhìn lại, cũng không thấyngười nào cho nên cô không biết lời nói của Hà Minh Viễn là thật haygiả.
Nhưng khi cô dừng lại cũng không ngăn được ai đó kéo cô đến bên chiếc xe, còn tự mình mở cửa xe ra.
“Làm phiền anh rồi.” Trân Nam Phương bất đắc dĩ lên xe, cố gắng thu mình vào trong góc: “Ngừng ở chỗ có thể bắt taxi là được.”
Nói xong cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn Hà Minh Viên mà cũng không định nói tiếp.
Anh ngồi bên cạnh cô và nhìn một bên gò má của cô, người phụ nữ nhỏ bé này lại gầy đi, cô ăn uống không ngon miệng sao?
Có phải vì quyết định nhân tâm của bản thân anh không?
Hà Minh Viễn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương, tronglòng giống như sóng biển cuộn trào, lúc lên lúc xuống, vui vẻ vì cô quan tâm anh, lại rối rắm về mối quan hệ với anh trai của anh.
“Anh trai của anh… Anh ấy…” Giọng nói của anh không rõ ràng, vì rối rắm cho nên lời nói càng chậm chạp hơn.
Thân thể của Trần Nam Phương cứng đờ, trái tim như bị dội nước lạnh, đúng là Hà Minh Vũ đã chắn ngang giữa bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng không cònkhả năng bên nhau nữa rồi.
“Đầu của anh ấy bị thương làm tổnthương đến thần kinh cho nên không nhớ được chuyện trước kia.” Hà MinhViễn tiếp tục nói: “Anh ấy còn trúng độc, độc tố còn sót lại trong cơthể, tìm rất nhiều bác sĩ cũng không thể chữa khỏi.”
Cô không quay đầu lại, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đều là do người nhà họ Tạ làm đúng không?”
Cô nhớ rằng cậu út của cô đã tổn thương đầu của Hà Minh Vũ, như vậy độc tố thì…
“Không phải độc tố.” Hà Minh Viễn nhìn đôi môi anh đào của cô mở ra khép lại,anh rất muốn nhấm nháp hương vị như trước đây, vừa nghĩ đến việc anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, đáy lòng của anh có một loại cảm giác đauđớn như trái tim bị xé rách.
Trần Nam Phương không đợi anh nóitiếp, cô cho là anh đang lo lăng, cũng không biết giờ phút này anh đangnghĩ gì, chỉ nhíu đôi mày xinh đẹp và càng im lặng hơn.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Hà Minh Viễn trở lại, anh nhìn dãy số và nghe máy: “Có chuyện gì?”
Chuyện ông lớn về nước thì Trần Nam Phương đã nghe nói từ lâu, nhưng không ngờ ông ta lại có bộ dạng như thế này, càng không ngờ ông ta lại che chởcho Hà Minh Kỳ và Ngô Hà như vậy.
Xem ra giữa bọn họ đã trao đổi rất nhiều lợi ích.
Nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu, nhìn thấy Hà Minh Viễn đã trị được ông lớn, cô nhấc chân rời đi…
“Để anh đưa em về.”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, bước chân của Trân Nam Phương vô thức bị giữlại, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch, cô cũng không biết nênđối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.
“Không cần đâu! Cảm ơn anh!”
“Lên xe đi.” Anh đi vòng qua trước mặt cô, ánh mắt hơi tối tăm: “Không chừng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Chân mày của Trần Nam Phương giật giật, quay đầu nhìn lại, cũng không thấyngười nào cho nên cô không biết lời nói của Hà Minh Viễn là thật haygiả.
Nhưng khi cô dừng lại cũng không ngăn được ai đó kéo cô đến bên chiếc xe, còn tự mình mở cửa xe ra.
“Làm phiền anh rồi.” Trân Nam Phương bất đắc dĩ lên xe, cố gắng thu mình vào trong góc: “Ngừng ở chỗ có thể bắt taxi là được.”
Nói xong cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn Hà Minh Viên mà cũng không định nói tiếp.
Anh ngồi bên cạnh cô và nhìn một bên gò má của cô, người phụ nữ nhỏ bé này lại gầy đi, cô ăn uống không ngon miệng sao?
Có phải vì quyết định nhân tâm của bản thân anh không?
Hà Minh Viễn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương, tronglòng giống như sóng biển cuộn trào, lúc lên lúc xuống, vui vẻ vì cô quan tâm anh, lại rối rắm về mối quan hệ với anh trai của anh.
“Anh trai của anh… Anh ấy…” Giọng nói của anh không rõ ràng, vì rối rắm cho nên lời nói càng chậm chạp hơn.
Thân thể của Trần Nam Phương cứng đờ, trái tim như bị dội nước lạnh, đúng là Hà Minh Vũ đã chắn ngang giữa bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng không cònkhả năng bên nhau nữa rồi.
“Đầu của anh ấy bị thương làm tổnthương đến thần kinh cho nên không nhớ được chuyện trước kia.” Hà MinhViễn tiếp tục nói: “Anh ấy còn trúng độc, độc tố còn sót lại trong cơthể, tìm rất nhiều bác sĩ cũng không thể chữa khỏi.”
Cô không quay đầu lại, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đều là do người nhà họ Tạ làm đúng không?”
Cô nhớ rằng cậu út của cô đã tổn thương đầu của Hà Minh Vũ, như vậy độc tố thì…
“Không phải độc tố.” Hà Minh Viễn nhìn đôi môi anh đào của cô mở ra khép lại,anh rất muốn nhấm nháp hương vị như trước đây, vừa nghĩ đến việc anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, đáy lòng của anh có một loại cảm giác đauđớn như trái tim bị xé rách.
Trần Nam Phương không đợi anh nóitiếp, cô cho là anh đang lo lăng, cũng không biết giờ phút này anh đangnghĩ gì, chỉ nhíu đôi mày xinh đẹp và càng im lặng hơn.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Hà Minh Viễn trở lại, anh nhìn dãy số và nghe máy: “Có chuyện gì?”
Danh sách chương