Trình Nghi Triết lái xe, một tay anh không nhịn được mà xoa trán. Anh định mấy ngày này sẽ ở nhà, anh cũng không hiểu tại sao bản thân tình nguyện nghe bà Từ Thanh càu nhàu, anh cho rằng dạo này bản thân có xu hướng tự ngược đãi.

Anh mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng trên phương diện tình cảm anh không phải kiểu người “cô nào cũng chơi”.

Động tác của cô phục vụ đó khiến anh bừng tỉnh.

Từ trước đến nay, cả đời anh chỉ có một trở ngại duy nhất chính là Giang Tang Du, khi còn trẻ, anh luôn cho rằng toàn bộ thế giới đều quay xung quanh anh. Hơn nữa hình như anh bị phụ nữ chiều quá sinh hư, xung quanh anh có đủ kiểu đàn bà, nhưng đều do họ chủ động tiếp cận với anh, nhưng anh cũng không vì thế mà rung động. Vì có quá nhiều người đẹp vây quanh, nên anh cũng tự coi bản thân là long phượng của trời, anh nhìn ai cũng không thuận mắt, anh còn từng ngu ngốc nghĩ ràng anh sẽ chỉ cưới người con gái ưu tú nhất thế gian (anh ta không hề đếm xỉa đến cô gái sau này anh ta sẽ cưới).

Nên sau một màn tỏ tình được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ thất bại thảm hại, anh cảm thấy toàn bộ thế giới đều đảo lộn.

Lần đầu tiên anh biến mình thành tên ngốc, lôi kéo vài tên bạn cùng lớp đi uống rượu. Hôm đó, bạn cùng lớp anh còn chê anh kỳ quái, uống rượu giải sầu cũng kén chọn chỗ cao cấp, yêu cầu của anh quá khắt khe.

Anh không thể trả lời rằng, kỳ thật anh không phải say hoàn toàn, đại khái chỉ say khoảng bảy tám phần. Từ nhỏ anh đã biết tự bảo vệ bản thân, tuyệt đối anh không cho phép bản thân say đến quên hết trời đất, cho dù bất kỳ tình huống nào xảy ra. Về sau nghĩ lại, đại khái anh thấy vì đó là lần đầu tiên anh gặp phải đả kích lớn đến vậy, lần đầu tiên tự ái của anh bị chà đạp đến thế.

Đó cũng là lần đầu tiên anh gặp Bạch Nặc Ngôn.

Anh không nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó, nhưng cô gái này nhất định không tầm thường, bởi vì lần đó anh bị mất một vật vô cùng quan trọng.

Anh uống không ít, sau đó anh đuổi hết bạn học về, vì anh muốn đợi một người.

Anh ngồi một mình trong quán bar, không uống rượu, đầu óc anh đã khá quay cuồng, nhưng vẫn trong phạm vi anh có thể khống chế.

Bạch Nặc Ngôn quan sát anh rất lâu, anh nhận ra ánh mắt cô, nhưng vẫn không tiến lại phía cô.

Anh cho rằng cô sẽ chủ động đến làm quen với anh, nhưng anh đợi rất lâu, vẫn không cô có thấy bất kỳ động tĩnh. Ánh đèn trong quán lung linh đầy màu sắc, lúc sáng lúc tối, vừa mờ ám vừa sáng rực. Anh nhận ra miệng đã khô rát từ lúc nào, anh gọi thêm một ly rượu, sau đó nhìn về phía Bạch Nặc Ngôn.

Cô chắc chắn là nhân viên phục vụ ở đây, trong tay cô còn cầm menu chào rượu khách, nhưng cô không giống các tiếp viên khác, không ngừng bám dính lấy khách hàng để chào mời.

Anh nhìn xuống phía dưới, cô đang kéo chiếc váy rất ngắn xuống 2 lần.

Chính động tác này khiến anh chủ động tiến về phía cô.

Đêm nay anh muốn làm một chuyện xấu, mà nữ sinh này phù hợp với yêu cầu của anh, hơn nữa, cô tạo cho anh một ấn tượng quen thuộc.

Hình như lúc đó anh đã nói:

- Nếu em còn trinh thì đi với tôi.

Không phải anh ghét bỏ những cô gái khác, chẳng qua anh muốn dành cho lần đầu tiên của bản thân một cảm giác thật đặc biệt, nhưng đây cũng là một bí mật, ít nhất thoạt nhìn anh cũng không đến mức một gã trai tân.

Chính tại lần này, họ liền không thể cắt đứt liên lạc với nhau.

Lần đầu tiên đó vô cùng thê thảm, cô khóc rất nhiều, nhưng cũng không làm loạn. Khi anh tỉnh dậy, cô đã không còn ở đó, mà ví tiền của anh cũng vừa vặn thiếu 5 nghìn. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là, không sai, đúng là một cô gái thức thời.

Sau đó, anh phát hiện một chuyện không bình thường, sợi dây chuyền mà anh luôn đeo đã biến mất. Đây là sợi dây bà ngoại đã mất của anh đã để lại cho anh, nghe nói đó là kỷ vật gia truyền của gia đình anh, ngày xưa tổ tiên nhà anh đã dựa vào sợi dây chuyền này mà gây dựng sự nghiệp. Hơn nữa bà ngoại anh từng trăn trối, sợi dây này thấu hiểu lòng người, cả đời sẽ phù hộ cho anh.

Vì vậy sợi dây chuyền không chỉ vô cùng giá trị, mà còn chứa đựng tình yêu của bà ngoại dành cho anh.

Anh vẫn nhớ trước khi lâm chung bà đã dặn dò: “Hãy giữ gìn thật kỹ nhé, cháu hãy truyền lại cho con cháu đời sau, để nó đời đời kiếp kiếp phù hộ cho hậu thế.”

Trên sợi dây có ghi ba chữ “ Sinh”, “Thế”,”Dạ”, ghép toàn bộ có nghĩa là “Lời thề trọn đời trọn kiếp” .

Nghe nói, phía sau sợi dây chuyền có ẩn chứa một truyền thuyết ly kỳ, kể về một người con gái đã dành trọn cuộc đời để chờ đợi người đàn ông cô yêu, chỉ vì trước lúc ra đi, anh đã để lại cho cô một lời hứa.

Không tìm thấy sợi dây chuyền, người Trình Nghi Triết nghĩ đến đầu tiên là Bạch Nặc Ngôn.

Anh đến trường điều tra tất cả hồ sơ có liên quan đến cô, anh nắm rõ được quy luật làm việc của cô, biết cô thường xuyên phải ra ngoài làm thêm hay tham dự các loại hội thảo.

Anh không bao giờ ngờ rằng, họ sẽ gặp lại nhau bằng một phương thức như vậy.

Anh tìm đến siêu thị nơi cô làm thêm, lúc đó đang trong giờ làm việc, cô đang kiểm tra lại số lượng hàng hóa, vì vị trí làm việc của cô rất cần nắm rõ các số liệu này.

Anh đợi cô mất cả buổi chiều, đợi cô làm hết việc này đến việc khác.

Cô đang kiểm tra số lượng băng vệ sinh, dường như cô cảm thấy rất xấu hổ vì cách đối phương đang cầm đống hàng khiến cô phải trực tiếp ngồi xổm xuống để xem hàng, nên đến khi đứng dậy sắc mặt cô trở nên sa sầm.

Đối với anh, cô giống như một người không hề quen biết, anh hoàn toàn đã quên mất mối quan hệ thân mật giữa hai người đêm hôm trước.

Hôm đó, trong hai giờ, cô bán được tổng cộng 17 chai nước khoáng, trong đó có 2 chai là do anh mua, thế nhưng cô chỉ trả lời anh một câu duy nhất: trong thời gian làm việc không được phép nói chuyện với khách hàng cũ.

Vì vậy mà anh phải đợi cô hơn 2 tiếng, từ trước đến nay chưa từng có ai dám cư xử với anh như vậy.

Vậy mà cô vẫn duy trì thái độ bình thản, đó chính là suy nghĩ đầu tiên của anh đối với cô.

Sau khi tan ca, thái độ của cô thay đổi nhanh đến chóng mặt, cô ăn uống không tuân theo bất kỳ một quy luật nào, nếu không đặc biệt đói cô sẽ không ăn cơm, cô đứng rất lâu, mới nhớ ra bản thân đã đến lúc đi ăn .

Cô vẫn không hề có ý định mở miệng, khiến anh suy nghĩ rất lâu vẫn chưa hiểu rốt cuộc cô có ý gì.

Kết quả của cuộc nói chuyện cũng không hề tốt đẹp, vì từ đầu đến cuối Bạch Nặc Ngôn đều phủ nhận rằng, cô chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyền, cô luôn duy trì một thái độ vô cùng nghiêm túc trên khuôn mặt, khiến anh phải hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cô.

Cô cần tiền, cô rất thiếu tiền, nên anh đề nghị chỉ cần cô giao sợi dây chuyền ra, anh chấp nhận trả cô bất cứ giá nào.

Cô nói thẳng vào mặt anh, cô rất thèm tiền, tiền của anh càng có sức hấp dẫn đối với cô, đáng tiếc cô lại không giữ sợi dây chuyền đó, thậm chí cô còn hỏi lại anh, hình dáng sợi dây chuyền đó như thế nào, cô sẽ cố thử làm nhái một cái, nếu như anh thật sự thích.

Anh nói sợi dây chuyền đó có ý nghĩa rất quan trọng đối với anh, thế nhưng cô vẫn lạnh nhạt trả lời thật đáng tiếc.

Vì không liên quan đến cô, nên không đến lượt cô thương tiếc.

Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, không ai có thể tìm được một điểm đáng ngờ.

Anh lại tự ngẫm lại hành trình của bản thân ngày hôm đó, vì anh uống rất nhiều rượu, nên chính anh cũng không nhớ rõ chính xác lần cuối cùng anh không thấy sợi dây chuyền là vào thời điểm nào.

Có lẽ chính anh cũng cảm thấy Bạch Nặc Ngôn rất kỳ lạ, một sự kỳ lạ không thể diễn tả được thành lời.

Sau đó, anh chơi trò mèo vờn chuột với cô, nhưng cũng không thu được bất kỳ kết quả.

Anh đoán nếu cô thật sự giữ sợi dây chuyền, cô nhất định sẽ tìm biện pháp để bán đi, nhưng anh điều tra rất kỹ cũng không thu được manh mối gì trên phương diện này, cô không hề có động tĩnh sau đó.

Đối với cô, sợi dây chuyền đó không hề có bất kỳ giá trị nào nên anh bắt đầu di chuyển mục tiêu.

Anh cân nhắc vấn đề trên một góc độ thực tế hơn, vì anh đã liên tục theo dõi cô, nhưng anh không phát hiện được cô đến bất kỳ cửa hàng giám định hay tiệm đồ cổ nổi tiếng nào, tâm trạng của anh trở nên rất bực bội.

Điểm quan trọng nhất là cô vẫn đi làm, mỗi ngày cô đều duy trì một thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi cố định, không có bất kỳ thay đổi.

Ba tháng sau, anh mới buông tha cho cô, vì anh không tìm được dấu vết của sợi dây chuyền, dù anh vẫn luôn chú ý đến mỗi động thái của cô.

Sợi dây chuyền biến mất không một dấu vết, không cánh mà bay.

Mối quan hệ mờ ám giữa hai người, được gặp lại trong một tình huống ngẫu nhiên nhưng không hề thân mật ấy, khiến anh cũng quên mất chính bản thân vừa trải qua trạng thái thất tình.

Trong lòng anh chỉ có một cảm giác ân hận dành cho bà ngoại, hàng ngày anh đều đến trước mộ bà, khiến mọi người trong gia đình vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.

Lần gặp lại Bạch Nặc Ngôn sau đó, cũng rất ngẫu nhiên.

Anh sớm được đưa vào công ty để tìm hiểu nghiệp vụ, sau hai tháng tu nghiệp nâng cao ở nước ngoài, anh trở lại công ty để tiếp nhận một số hạng mục lớn.

Trong một bữa tiệc để bàn về một thương vụ bất động sản khá quan trọng, anh đến tham gia với tư cách khách mời, ông nội muốn anh làm quen dần với các mối quan hệ xã giao trong công việc.

Anh không có lý do để từ chối, mặc dù trong thâm tâm anh rất bài xích sự giả dối ở những chỗ như thế này.

Sau khi ngồi vào bàn, anh thấy cô bê rất nhiều món ăn bày lên bàn tiệc. Cô không nhìn thấy anh, nên anh cũng không lên tiếng.

Sau khi thức ăn được bày biện tươm tất, công việc của cô kết thúc, đã đến lúc cô phải lui ra ngoài.

Nhưng lão tổng giám đốc Hoàng bụng phệ, lại cố tình bắt cô ở lại mời rượu, cô không cẩn thận làm rớt vài giọt rượu trên người lão, lão kiếm cớ này làm khó dễ cô, ép cô phải uống rượu tiếp khách.

Cô cắn chặt môi, trầm mặc rất lâu.

Trình Nghi Triết vẫn quan sát cô, anh hiếu kỳ muốn xem hành động tiếp theo của cô.

Nhưng anh chưa kịp ra tay, đã có kẻ đứng lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên là không miễn phí. Tổng giám đốc Lý tiến tới khuyên tổng giám đốc Hoàng bớt giận, nhưng tiện tay ve vãn đùi cô.

Hai người này, rắn chuột một ổ.

Trình Nghi Triết nở một nụ cười khó hiểu, vì khi Tổng giám đốc Lý sờ soạng đến dưới váy cô, cô lùi một bước về phía sau, cười với mọi người trong phòng:

- Tổng giám đốc Hoàng, thành thật xin lỗi ngài, em xin tự phạt ba chén. Đúng là không khí của chúng ta hôm nay vẫn chưa nóng, mọi người cùng nhau chung vui nào. À, em vẫn chưa tiếp rượu cho các ngài, vừa rồi là thái độ của em chưa tốt, ai không biết còn cho rằng em không hiểu lễ nghĩa quy củ chứ, khiến quý khách mất hứng.

Cô không phân biệt kẻ trước người sau, lấy lại sự ôn hoà cười cợt với hai người đàn ông bên cạnh:

- Để nói đến ăn ý trong công việc, ở đây không thể thiếu tổng giám đốc Hoàng và tổng giám đốc Lý.

Hai lão dê già được điểm tên sung sướng cười ha hả.

Trong lòng Bạch Nặc Ngôn khá bình tĩnh, cô không bao giờ xúc động trước những trò đùa lố lăng này.

Vào thời điểm cô cảm thấy đã an toàn, Trình Nghi Triết bỗng nhiên lên tiếng:

- Tôi cũng muốn thêm rượu, sao lại chỉ tiếp đãi chu đáo với mỗi tổng giám đốc Hoàng như vậy.

Tất cả lại quay về điểm xuất phát.

Tổng giám đốc Lý ăn ý cười với tổng giám đốc Hoàng.

Tay Bạch Nặc Ngôn nắm thật chặt, tất cả các đầu ngón tay của cô đều trở nên trắng bệch.

Chẳng lẽ cô không thể kìm chế được cơn giận này hay sao? Cô vẫn bất động, cô nghĩ bản thân cần phải có một hành động khác, nhưng cô không dám náo loạn, hơn nữa ở đây đều là ngững kẻ có quyền có thế, khi nhận ra điều này, lòng cô càng trở nên lạnh lẽo, tựa như rơi xuống đáy vực.

Ly rượu kia, liệu có an toàn?

Nhìn xem, sao lại không có độc chứ?

Cô rất hối hận, lương cao thì có ích lợi gì, người chủ đã hứa sẽ không bắt cô tiếp rượu, giờ còn ý nghĩa gì?

Cô chỉ có thể tự trách bản thân quá ngu ngốc.

Cô bắt đầu di chuyển, cô đang thử tính toán xem nếu bản thân trực tiếp lao thẳng ra cửa, tỷ lệ trốn thoát là bao nhiêu phần trăm, hiện tại cô không cần bất kỳ điều gì khác.

Khi cô đang tự tìm cho mình một con đường để rút lui, Trình Nghi Triết đột nhiên nắm bàn tay cô, anh cười nói:

- Giận anh à?

Cô không hiểu.

Trình Nghi Triết vẫn cười, cô chưa từng thấy một ai có nụ cười chói sáng như anh.

Anh đứng dậy, giải thích với tất cả quan khách:

- Khi tôi đến tham dự bữa tiệc hôm nay, bạn gái tôi nghi ngờ, nên mới đến đây kiểm tra sự trong sạch của tôi.

Nói đến đây, anh nắm tay Bạch Nặc Ngôn, dắt cô đi, đồng thời anh không quên dành cho tổng giám đốc Hoàng và tổng giám đốc Lý một cái nhìn đầy ẩn ý.

- Bạn gái tôi hơi ghen, nên tôi phải dỗ dành cô ấy một chút.

Nói xong anh kéo Bạch Nặc Ngôn ra ngoài.

Mặc dù trong lòng anh cũng có suy nghĩ, mấy lão già ngồi đó đều dối trá như nhau, thật khiến người ta buồn nôn.

Bên ngoài nuôi tình nhân còn nhỏ hơn con gái của mình.

Anh lôi Bạch Nặc Ngôn đi, quan sát chân cô, anh nở một nụ cười rất lưu manh.

Miệng Bạch Nặc Ngôn mấp máy, hai chữ “Cảm ơn” cô không thể nói lên lời, không phải vì cô quá sợ hãi. Trong mắt cô, anh và những lão già ngồi đó đều như nhau, không hề có bất kỳ một điểm khác biệt, họ đều là những người đứng trên cao, đều cho rằng không ai bằng mình, đều đứng nhìn cô khổ sở bằng một ánh mắt của kẻ mua vui, họ đều tự cho bản thân tài trí hơn người.

Địa vị giữa họ đều đã được phân định rõ ràng, nếu cô có thật sự bị thất thân, cô cũng chẳng được gì, cô cũng không thể tự sát, trên đời này không có gì quan trọng bằng được sống.

Cô đã dâng trọn lần đầu tiên của mình cho anh, nhưng chỉ để thỏa mãn tấm tư tình nhỏ bé của một người con gái.

Thảo mãn – hay là muốn nhìn thẳng vào thực tế.

Cuộc sống và ước mơ thật quá chênh lệch, chỉ một lần nằm mơ là quá đủ, làm người không nên u mê mù quáng.

Trình Nghi Triết không thể hiểu được những suy nghĩ của cô, đối với khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ của cô, trong lòng anh rất bất mãn, anh tiến vài bước rồi đẩy cô vào tường, một tay anh chống lên tường, bao vây lấy cả người cô:

- Làm gì để trả ơn tôi?

Vốn anh muốn thuyết phục chính bản thân, cô cũng giúp anh thoát khỏi cái nơi khó chịu đó, nhưng thái độ của cô khiến anh…

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh rất lâu, đôi mắt cô vẫn hướng về phía anh.

Đôi mắt cô không phải rất đẹp, mặt dù ngũ quan trên khuôn mặt khi đặt cạnh nhau khiến người ta dường như muốn phạm tội, nhưng điểm đẹp nhất của cô, chính là đôi tai.

Đột nhiên, đôi tay cô quàng lên cổ anh:

- Tôi chỉ có thể cho anh một thứ.

Cô nhón chân, cứ như vậy hôn lên môi anh.

Rất hiếm khi anh không trốn tránh, anh tự trách bản thân, hơn nữa anh còn rất kích thích, cô đã thiêu đốt lên một ngọn lửa trong lòng anh, hơn nữa ngọn lửa đó càng lúc càng cháy mạnh mẽ.

Anh đáp lại nụ hôn của cô, khiến cô không kịp trở tay.

Cô không thể ngờ rằng nụ hôn đó sẽ kéo dài đến thế, sẽ mãnh liệt đến thế, trên một phương diện nào đó, năng lực tự khám phá của nam giới luôn mạnh hơn nữ giới.

Ngay khi cô kịp thở hổn hển để kết thúc nụ hôn, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh một ham muốn mãnh liệt, như một ngọn lửa đang nhen nhóm, bốc cháy hừng hực.

Cô từng nghe thấy rất nhiều người nói thời điểm đàn ông không thể kiềm chế nhất, chính là trường hợp đang phát sinh trước mắt cô, cô chợt thấy hoảng sợ

Cho dù, cô đối với anh, chỉ còn sự chán ghét không thể che đậy.

Đôi tay Trình Nghi Triết ôm lấy cô, kéo cô tới hết trong các ngõ ngách, bàn tay anh không ngừng luồn vào trong quần áo cô, liên tục sờ soạn trên người cô.

Cô rất muốn khóc, không phải vì cảm thấy nhục nhã, lý do tại sao chính bản thân cô cũng không biết.

Anh không lột váy cô, anh chỉ cởi quần lót của cô, bàn tay anh xoa nắn nơi tư mật của cô, đến khi anh xác nhận cô không thể chờ thêm nữa mới mạnh mẽ tiến vào.

Lần này, cô không hề đau.

Nhưng ngay thời điểm thân thể anh quấn chặt chẽ lấy cô, cô còn khóc thảm thiết hơn cả lần đầu tiên, nhưng cô khóc mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô sợ bị phát hiện.

Cô rất nhẫn nhịn, vẻ mặt cô vô cùng khổ sở, trong điều kiện ánh sáng yếu ớt, biểu cảm của cô khiến cho người đàn ông càng thêm ham muốn.

Động tác của anh càng kịch liệt hơn, anh sít sao ôm lấy đôi chân cô, gắn chặt cô vào thân thể anh.

Cuối cùng anh cũng phát ra âm thanh thỏa mãn, cô cảm thấy dòng chất lỏng nóng rực từ từ chảy trên bắp đùi cô. Tất cả như biến mất, trên thế gian chỉ còn lại hai người bọn họ đang lặng lẽ nhìn nhau, hai chân cô vẫn run run, cô không nín được tiếng thở hổn hển.

Cô chỉ nhìn anh, như kẻ mất hồn.

Động tác của anh trở nên rất nhẹ nhàng, anh đang chỉnh lại trang phục của cô.

Anh kéo quần lót ở đầu gối của cô lên, mặc vào cho cô, sửa lại váy của cô cẩn thận.

Khuôn mặt anh vẫn bình thản, miệng anh im lặng không nói, hành động của anh vô cùng nghiêm túc. Anh rút ra một chiếc khăn tay, hẳn là được mang về từ nước ngoài, vì hình dáng của chiếc khăn rất đặc biệt. Anh ngồi xổm xuống, tỉ mỉ lau dòng chất lỏng đang chảy trên chân cô.

Nhiều năm về sau, cô không thể không thừa nhận, chính hành động này của anh làm cho cô rung động.

Cô chưa bao giờ được cảm nhận sự dịu dàng đến thế.

Sau khi làm xong tất cả, anh nắm tay cô:

- Em rất cần tiền à?

Cô vẫn nhìn anh, cô vừa suy nghĩ vừa quan sát anh.

Cuối cùng cô mới gật đầu.

- Đi theo tôi, tôi sẽ thỏa mãn nhu cầu tiền bạc và ham muốn của em.

Khóe miệng cô từ từ nhếch lên:

- Được thôi.

Từ đó, mối quan hệ giữa người đàn ông và người phụ nữ này không bao giờ có thể cắt đứt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện